Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 3: 3: Âm Dương Cách Biệt





Ý thức của Lâm Liên Kiều rơi vào một hố sâu vô tận, ở đó cô có thể nhìn thấy những điều độc ác mà Lâm Diễm Tinh cùng với Tiêu An đã làm ra.

Từng chuyện, từng chuyện cô đều thấy rõ mồn một và cảnh tượng người thân của cô đã bị dày vò ra đi trong đau đớn.

Ở nơi đó cô cũng có thể nhìn thấy sự ngu dốt, yếu đuối, nhu nhược của bản thân khi tin tưởng những kẻ sát nhân, ma quỷ đội lốt người, còn bọn họ thì đang cười cợt sau lưng cô.

Cô đặt tay lên lòng ngực, nắm chặt sợi bạch ngọc thượng cổ là vật gia truyền của nhà họ Lâm mà khi còn sống cha cô đã tặng nó cho cô.

Cô thề trên xương máu của mình rằng, nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa để sống lại hoặc là có kiếp sau, cô nhất định sẽ tìm đến từng người, từng người một để báo thù, sẽ cho bọn họ cảm nhận thế nào là đau đớn đến cùng cực từ thể xác cho đến tinh thần, cô sẽ dày xéo bọn họ còn hơn cách mà bọn họ đã dày vò cô.

Oán niệm của Lâm Liên Kiều sâu đến mức khi thân thể chỉ còn là một cái xác nhưng tâm trí vẫn còn nộ khí ngút trời.

Trong ngục giam tăm tối, Lâm Liên Kiều chỉ còn là một cái xác không hồn, sợi bạch ngọc trên cổ cô đột nhiên chớp sáng, rồi ngục giam lại trở về vẻ u ám vốn có.


Lâm Diễm Tinh sau khi lấy thành công tim và đôi mắt của Lâm Liên Kiều, lau chùi sạch sẽ vết máu dính trên người, cô ta vui vẻ mang thành phẩm ra khỏi ngục giam.

Nhưng vừa bước ra, quản ngục đã ngửi thấy được mùi máu tanh trên người của cô ta, anh ta ngay tức khắc đưa tay ra cản không cho cô ta đi tiếp, giọng đầy nghi hoặc.

"Cô đã làm gì người trong đó rồi sao?"
Lâm Diễm Tinh lạnh lùng đáp ngay, vẻ mặt đầy thoả mãn
"Cô ta chết rồi."
Nghe tin này, quản ngục trố mắt liền quát lớn.

"Không phải bảo chỉ vào gặp một chút sao? Tại sao cô ta lại chết? Cô có biết người trong đó là người quan trọng của Sở Quân gia không? Cô ta chết rồi tôi biết phải giải trình làm sao với ngài ấy đây?"

Nhắc đến Sở Quân gia, Lâm Diễm Tinh nhíu mày giả vờ kinh ngạc, nhưng tiếp đến cô ta lại bày ra vẻ đùa cợt nói.

"Sở Quân gia? Anh đùa chắc, cô ta có tài cán gì mà quen biết được Sở Quân gia? Còn là người quan trọng nữa chứ, anh muốn chọc tôi tức cười chết đấy à?"
Sở Quân chính là hai từ mà cả Thiên Thành ai cũng biết.

Nhà Sở Quân chỉ có hai người, một là Sở Quân Huân, đây là nhân vật lớn có quyền lực cực cao ngất ngưỡng trong quân đội, hai là em gái nuôi của anh ta Sở Quân Bội Nhi.

Tài sản của nhà Sở Quân ước tính bằng cả một nửa thương nhân của Thiên Thành cộng lại.

Mà Sở Quân gia mà quản ngục nhắc đến chắc chắn là Sở Quân Huân rồi.

Đến cả Tiêu An muốn làm thân với anh ta còn không được huống chi là người không có tài cũng không có sắc như Lâm Liên Kiều.

Vì vậy Lâm Diễm Tinh chẳng tin lời quản ngục dù chỉ một chút, còn nghĩ chắc anh ta đang sợ bị gánh trách nhiệm một mình nên mới nói như thế.

Khác hẳn với thái độ hời hợt không biết sợ của Lâm Diễm Tinh, người quản ngục lại coi chuyện này rất hệ trọng.

"Lâm Diễm Tinh, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô.

Sở Quân gia mà biết người đó chết thì chúng ta cũng không sống được bao lâu đâu."
Lâm Diễm Tinh không có thời gian để đứng đây đôi co nghe quản ngục đe dọa, cô ta còn phải nhanh chóng đem hai bộ phận vừa lấy của Lâm Liên Kiều về bệnh viện để bảo quản.

Cô ta giả vờ làm ra vẻ như đã tin, nhưng có lẽ cô ta không biết sợ là gì.

"Bên trong tôi đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi, nếu ai có hỏi, thì nói cô ta bị đột tử chết.


Đừng quên, là anh nhận tiền rồi giúp tôi vào đây, nếu anh khai ra tôi, anh cũng không thoát nổi."
"Cô…"
Người quản ngục tức anh ách, nhưng cô ta nói đúng nên anh ta không thể nói lại gì được.

Anh ta còn bị cô ta dọa ngược thêm một vố.

"Nên nhớ, tôi và anh đang ngồi chung một con thuyền, thuyền chìm thì cả hai đều chết."
Nói xong, Lâm Diễm Tinh hất mặt lập tức rời đi, cô ta vốn không để lời quản ngục nói vào đầu.

Lát sau, người quản ngục vào bên trong.

Thấy một thân xác lạnh lẽo đang nằm bất động.

Đúng như Lâm Diễm Tinh đã nói, bên trong không có dấu vết nào cho thấy đây là một vụ giết người.

Quản ngục không dám lại gần, anh ta ở cách xa cái xác mà quỳ xuống, chắp tay lẩm nhẩm.

"Tôi không có giết cô, cô đừng có về tìm tôi, đi tìm Lâm Diễm Tinh ấy, cô ta mới là kẻ độc ác.

Nếu biết cô ta có gan làm ra việc này tôi sẽ không để cô ta vào đâu.

Không biết không có tội, cô đừng trách tôi, mong cô được siêu thoát về miền cực…"
Quản ngục đang bái lạy, cầu siêu cho Lâm Liên Kiều thì cảm nhận toàn thân đang bị một bóng đen bao phủ.

Anh ta ngay lập tức bị đứt lời, cổ họng nuốt ực ngụm nước bọt, khuôn mặt vã mồ hôi vừa nhìn lên đã chạm phải ánh mắt sắc bén.


Anh ta giật mình bật ngửa ra sau như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.

Miệng không tự chủ mà nói lắp bắp.

"Ngài… ngài Sở Quân, không phải ngài… đang ở tuyến bắc sao?"
Người trước mặt của quản ngục chính là Sở Quân Huân cao cao tại thượng, khí thế của anh quá lớn, khi đứng trước người khác thì đối phương liền thấy mình như hạt cát.

Mà lần này, hạt cát như quản ngục có thể sẽ bị nghiền nát thành bụi cũng không chừng vì anh ta đang chột dạ vì phải che giấu giúp Lâm Diễm Tinh.

Thấy Sở Quân Huân nhìn vào bên trong, tim của quản ngục như muốn nhảy bổ ra, chân tay run rẩy như cầy sấy.

Sở Quân Huân khuôn mặt âm trầm bước vào bên trong, tiếng đế giày chạm mặt sàn không khác gì tiếng chuông báo tử của quản ngục.

Hết đường thoát rồi, anh ra đành liều mình nói những gì Lâm Diễm Tinh chỉ điểm.

Anh ta bất ngờ gào thét, khóc lóc bi thương.

"Ngài Sở Quân, tôi đã làm theo hết mức những gì ngài nói, chăm sóc cô ấy cho đến khi ngài trở lại, nhưng cô ấy liên tục mấy ngày không ăn không uống, còn tự làm bị thương mình, nói để chứng minh trong sạch và vừa rồi… vừa rồi cô ấy đã đột tử chết rồi.

Ngài Sở Quân, tôi đã làm hết sức mình rồi, ngài tha mạng."
Sở Quân Huân không để ý đến quản ngục, anh ngồi xuống, lặng thinh ôm xác Lâm Liên Kiều lên.

Toàn thân cô đã căng cứng như đá, Sở Quân Huân vẫn không nói gì mà vén tóc lên cho cô.

Khuôn mặt hốc hác lộ ra, hốc mắt của cô bị lõm xuống, anh nhìn sơ qua là biết đôi mắt của cô đã bị người ta lấy đi.

Nhìn chiếc áo cô mặt mới tinh so với nơi bẩn thỉu thế này, anh liền nhận ra điều khác thường.

Tay anh nắm chặt cổ áo của cô mà vạch ra, một vết khâu dài trên ngực cô, xung quanh có một vài giọt máu cô đọng đã khô.


Sở Quân Huân như chết tâm, đặt tay lên vết khâu như để xoa dịu nỗi đau đớn của cô.

Cô bé mũm mĩm, đáng yêu năm mười tuổi đã đưa toàn bộ màn thầu còn nóng hổi của mình và cả ô cho một người lính quèn bị thương ngồi thoi thóp trong một con hẻm nhỏ, còn mình thì dầm mưa chạy về nhà.

Người lính quèn năm đó nay đã là thống soái, khi quay trở lại tìm cô thì cô đã yêu một người khác.

Nhưng anh vẫn âm thầm theo dõi cô.

Thế nhưng khi anh lại rời đi làm nhiệm vụ thì nghe tin cô ở Thiên Thành gặp chuyện, lần này trở về đã là âm dương cách biệt.

Nỗi đau trong lòng Sở Quân Huân quặng siết lên như từng đợt sóng thần.

Giá như anh bất chấp tất cả để cướp cô về bên cạnh mình để bảo bọc thì đã không có chuyện bi thảm này xảy ra.

"Kiều Kiều, em đừng lo, anh sẽ báo thù cho em.

Anh sẽ moi tim, móc mắt bọn chúng để tế vong linh của em."
Nghe Sở Quân Huân nói thế, người quản ngục liền kinh hãi.

Sắc mặt của anh ta trắng bệch nhìn Sở Quân Huân gỡ áo choàng ra khoác cho cô, sau đó bế cô ra khỏi nhà ngục.

Khi anh bước ra, quản ngục liền lao đến ôm chân anh xin tha.

"Ngài Sở Quân, là Lâm Diễm Tinh làm, tôi không liên quan gì hết, ngài tha mạng, tha mạng."
Sở Quân Huân không nhìn quản ngục đến một cái, anh lạnh lùng đá văng anh ta ra, sau đó lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ, giọng nói toát ra sát khí cao ngút.

"Giết hết, không được bỏ sót một kẻ nào.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.