Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê​

Chương 20: Mộ Tư Thần: Tôi tin tưởng cô




"A"

Cố Vân Niệm ngây ngẩn cả người, liền thấy nam nhân đang nằm khẽ nhúc nhích, dùng một tay lấy ví trong người mở ra, rút một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho nàng, "Mật mã 789417, dùng nhiều hay ít, tùy cô."

Kinh ngạc một chút, Cố Vân Niệm mới duỗi tay tiếp nhận, nghi hoặc hỏi: "Anh không sợ tôi lấy hết tiền của anh trong thẻ sao?"

Được nam nhân tín nhiệm, trong lòng nàng cảm giác ấm áp không thể tả.

Nam nhân nhìn thấy Cố Vân Niệm rung động trong ánh mắt, liền hỏi hắn một câu đơn giản như vậy.

Cảm thấy trong lòng có chút buồn, dùng tay mân mê miệng, nói: "Dù hết bao nhiêu tiền, cũng không thể trả nổi việc cô đã cứu tôi một mạng"

Chỉ là khi nói xong, hắn liền thấy hối hận.

Rõ ràng là muốn an ủi nàng.

Cũng may, Cố Vân Niệm phụt một tiếng cũng cười.

"Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không dùng tiền của anh lung tung. Cơ thể của anh kể cả khi giải độc xong rồi, cũng rất yếu. Hơn nữa trong người anh lưu lại không ít nội thương từ trước, nếu sau khi giải độc không điều trị tốt, tích cực bồi dưỡng thân thể, dù có khỏi hẳn cũng khó khôi phục như lúc ban đầu."

"Tôi sẽ điều trị cho anh bằng dược thiện, phối hợp với phương thuốc dùng để tắm, ngoài việc thanh trừ hết độc còn có thể chữa trị nội thương từ trước."

Cố Vân Niệm vừa nói, một bên cầm con dao nhỏ, từ phía tay và chân của hắn chích một vết nhỏ ở ngón chân và ngón tay.

Nam nhân nhìn máu màu đen kèm theo mùi tanh nồng nặc chảy ra, cho đến khi máu chảy ra có màu đỏ bình thường, Cố Vân Nhiệm dùng một cây châm nhỏ cắm vào cạnh vết thương, máu liền ngừng chảy lại.

Chờ đến khi tay, chân còn lại chảy ra hết máu độc trong người, hắn tuy rằng hơi váng đầu vì mất máu quá nhiều, nhưng cả người lại vô cùng thoải mái.

Nhìn thân ảnh Cố Vân Niệm bận rộn, trong lòng hắn cảm thấy rất cảm động, "Tôi tin tưởng cô."

"Cái gì?"

Rút ra chiếc ngân châm cuối cùng trên cơ thể nam nhân, Cố Vân Niệm đang vội vàng tập trung băng bó miệng vết thương cho hắn nên nhất thời không nghe rõ.

Nam nhân mấp máy môi, đối diện với con mắt trong suốt của nàng, trong mắt hiện lên một nét cười "Tên của tôi là Mộ Tư Thần"

Cố Vân Niệm nghiêng đầu suy tư, như thế nào cảm thấy cái tên này, có chút quen quen, đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Nghĩ nghĩ, cũng không nhớ tới đã nghe được ở nơi nào, liền không suy nghĩ nữa "Tên tôi là Cố Vân Niệm. Tôi đi xuống để xem thuốc đã được chưa, anh nghỉ ngơi một chút đi."

Cố Vân Niệm xuống đi xuồng dưới, nhìn thấy cháo và thuốc phải một lúc nữa mới dùng được, liền đi tìm lấy một cái chăn mang lên gác cho Mộ Tư Thần dùng, rồi mới trở lại phòng bếp, mở một gói thuốc ra, lấy dược liệu bỏ vào cối để giã cho nhuyễn ra.

Chờ đến lúc lúc dược liệu đã nhuyễn thành bột phấn, thuốc sắc bà cháo cũng đã dùng được

Chờ cháo nguội một chút, nàng mới hai tay bưng lên gác mái.

"Anh ăn cháo trước đi, rồi nghỉ ngơi một lúc lại uống thuốc." Cố Vân Niệm ngồi sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nơi thường ngày nàng vẫn ngồi đây làm bài tập.

Mộ Tư Thần nâng tay lên, vừa muốn với lấy cái muỗng, nàng mới nhớ tới Mộ Tư Thần trên cổ tay có thương tích, còn không thể tự mình uống thuốc được.

Nàng vội vàng bắt lấy cổ tay của hắn, không cho cử động, có chút ảo não nói: "Để tôi giúp anh, tay anh tạm thời không thể dùng sức."

Cố Vân Niệm bưng bát cháo lên, dùng muỗng múc đầy, đưa đến miệng của Mộ Tự Thần.

Mộ Tư Thần mím chặt môi, mắt trừng trừng nhìn thằng vào Cố Vân Niệm.

Tự lúc hắn lớn lên, cuộc sống của hắn đều tự do hắn tự lo liệu, chưa có người từng phải bón cơm cho hắn ăn.

Mà hiện tại, không chỉ có người phải bón cơm cho hắn mà còn do một cô bé kém hắn nhiều tuổi giúp đỡ.

Mặt mũi của hắn, biết để chỗ nào?

Chỉ là nhìn nhau khoảng 30 giây, hắn vẫn là chịu thua trước ánh mắt kiên định của Cố Vân Niệm, mở miệng ra.

Vị cháo nhàn nhạt, kèm theo một chút hương vị khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.