Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

Chương 13: Muốn không?




Nếu chuyện này giao cho Tần Liễm Vi, Tô Duyệt Cẩn không tính sẽ hỏi đến nữa, nhiều nhất nếu cô ấy yêu cầu phối hợp thì cô luôn sẵn sàng, nhưng rốt cuộc chuyện công ty, các hợp đồng thương nghiệp, cô cũng không hiểu. Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể đổi thành một câu, một đôi vòng bạc, Đào Yêu xứng đáng, thế lực chống lưng phía sau cô ta cũng xứng đáng.

"Không đề cập tới chuyện khác nữa, gần đây thế nào?" Tần Liễm Vi nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu tùy ý. Người không chịu khi dễ, chuyện cũng đã có cách giải quyết, hết thảy đều nắm giữ trong tay, cả người Tần tổng nhìn đều thanh thản không ít.

Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, "Khá tốt."

"Khá tốt, là chỉ cảm mạo phát sốt, vẫn là chỉ ở mưa đêm lạnh giá đứng hai tiếng đồng hồ?" Tần Liễm Vi nhíu mày mở miệng, ngữ điệu hơi trầm xuống. Nếu không phải cô cùng đạo diễn Liêu liên lạc nhau, có khi cô còn không biết những việc này, cô bạn nhỏ mỗi ngày đều nhìn như rất bình thường.


Tô Duyệt Cẩn một trận trầm mặc.

Tần Liễm Vi bất đắc dĩ mà khẽ thở dài, sâu kín mở miệng, tựa hồ mang theo vài phần oán niệm, "Cô bạn nhỏ, nếu tôi không biết trước chuyện này, cô thật sự không chịu cùng tôi nói thật, sao?"

"......" Tô Duyệt Cẩn lại trầm mặc, lúng ta lúng túng mở miệng, "Tôi chỉ là...... thói quen."

Tần Liễm Vi nhẹ nhấp môi, thật lâu sau, bất đắc dĩ mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt gần như ôn nhu, "Vậy từ giờ trở đi, thói quen đó có tôi tồn tại bên trong nhé."

Tô Duyệt Cẩn ngước nhìn đối diện với ánh mắt của Tần Liễm Vi, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lóe, như giọt mưa vào nước, nổi lên một tia gợn sóng.

"Không được có lần sau." Tần Liễm Vi nói tiếp.

Tô Duyệt Cẩn hàm hồ mà lên tiếng, rũ xuống con ngươi, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay của chính mình, khóe mắt, đuôi lông mày trụy một chút phức tạp.


Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, mày không tự giác nhăn lại, cô bạn nhỏ, trên thực tế là một đứa trẻ làm cho người ta có cảm giác đâu lòng, cô ấy tự mình giãy giụa mà lớn lên, gánh trên người cái danh đại tiểu thư.

Thật lâu sau, Tô Duyệt Cẩn nhìn thời gian, 21 giờ rưỡi. "Tần tổng, đến giờ cô cần phải đi rồi hay không? Quá muộn rồi còn phải làm việc nữa giấc ngủ sẽ không được bảo đảm."

"Vậy tôi ngủ ở đây, được không?" Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng, trong lời nói nhiều vài phần cự tuyệt, hiển nhiên đã có quyết định.

Tô Duyệt Cẩn ngẩn ngơ, "Cái gì?"

"Chỉ là ngủ, không làm gì khác." Tần Liễm Vi nghiêm trang mà mở miệng, dừng một chút, lại nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, nhẹ nhấp khóe môi, nói, "Cô không muốn?"

"Hưm, Hồng Đậu đâu?" Tô Duyệt Cẩn mở miệng, cô cứ có cảm giác Tần Liễm Vi càng ngày càng kỳ quái là như thế nhỉ?


Trong mắt Tần Liễm Vi tràn ra chút ý cười, như ánh sáng phía trên lớp băng mỏng, "Cô bạn nhỏ, có thể đổi một lý do tránh né khác không?Lý do này dùng qua rồi."

"......" Tô Duyệt Cẩn trầm mặc một lát, màu đỏ bò lên trên tai, lại vẫn nói, "Tôi chỉ là lo cho Hồng Đậu sẽ bị đói."

"Ở ban công tôi có gắn camera, muốn xem thử không?" Mặt mày Tần Liễm Vi giãn ra, đáy mắt cất giấu một chút lưu luyến, như là sao trời trong đêm đông. Ban công được rào chắn rất kỹ càng, trong một góc có lắp cameras, thời điểm không ai trong nhà Hồng Đậu sẽ được đưa ra ngoài ban công để chơi, lúc có người rời sẽ lại đem nó vào lại trong nhà.

Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn sáng lên, qua đi.

Tần Liễm Vi mở di động, cameras sẽ đồng bộ hình ảnh lên trên màn hình, Hồng Đậu đang vùi đầu điên cuồng ăn, chờ ăn uống no đủ xong, liền bắt đầu làm ầm ĩ khắp nơi, thậm chí còn trực tiếp cào cào màn hình cameras, bạo lực phá bỏ và di dời đồ vật khắp nơi, xem đến đây Tô Duyệt Cẩn còn cho rằng màn ảnh sẽ bị Hồng Đậu làm hư mất thôi.
Thời điểm Tô Duyệt Cẩn vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm màn hình di động, Tần Liễm Vi liếc nhìn sang, tầm mắt dừng trên khóe mắt đuôi lông mày, tinh tế của đối phương, tròng mắt sâu thẳm.

Bởi vì "động tác nhỏ" của Tần Liễm Vi, Tô Duyệt Cẩn cơ hồ dán dính lên trên người Tần Liễm Vi, cô có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng cực nhẹ trên người đối phương, như là bị một bí thuật nào đó của quỷ lấy đi tất cả sự chú ý.

Thời gian ở khe hở ngón tay lặng yên rời đi, Tần Liễm Vi gần như tham lam mà hưởng thụ cảm giác thân cận này một lát, quay đầu đi, khóe miệng cong cong ý cười.

Chờ đến khi Hồng Đậu chơi đến mệt mỏi rồi, đến trong ổ mèo nằm thành hình chữ X, Tần Liễm Vi lúc này mới cất di động đi, nhàn nhạt mà mở miệng: "Hiện tại yên tâm chưa?"
Tô Duyệt Cẩn theo bản năng nhìn về phía Tần Liễm Vi, đồng tử sậu sục, muốn nới rộng khoảng cách, liền bị Tần Liễm Vi ôm lấy eo kéo trở về, nháy mắt dại ra, "Làm gì vậy?"

Tần Liễm Vi đem người buông ra, che miệng ho nhẹ một tiếng, trên mặt hiện ra một chút cảm giác thẹn thùng, hiếm khi biểu lộ ra vài phần thất thố, "Tôi theo bản năng liền......"

Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi một lúc lâu, cười khẽ một tiếng.

"Cười cái gì......" Trên mặt Tần Liễm Vi có vài phần mất tự nhiên, dừng một chút, lại nói tiếp, "Tôi thật sự không cố ý."

"Tôi cũng không có bảo cô cố ý, bất quá, Tần tổng, như như cô mặt đỏ." Tô Duyệt Cẩn cong cong mặt mày, cười đến phảng phất như phù dung mới nở, khoảnh khắc phong hoa, phảng phất như ẩn nấp ở nơi sâu nhất vĩnh viễn không phai màu.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Liễm Vi dừng trên mặt Tô Duyệt Cẩn, phảng phất như trong đêm khuya yên tĩnh, lặng yên nở rộ, trầm tĩnh mê người.

Trong lòng Tô Duyệt Cẩn giật mình, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, lại thấy Tần Liễm Vi duỗi tay cầm lấy cổ tay của mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một lát, thuận thế dời xuống phía dưới, ngón tay xuyên qua khe hở ngón tay Tô Duyệt Cẩn, rồi sau đó gắt gao đan chặt vào nhau.

Đại não trống rỗng, chờ tới lúc phản ứng lại , Tô Duyệt Cẩn đã bị Tần Liễm Vi áp xuống giường, nháy mắt mặt đỏ tai hồng.

Tần Liễm Vi ghé vào Tô Duyệt Cẩn bên tai, thấp giọng nói: "Cô bạn nhỏ, hiện tại, ai mới là người đỏ mặt đây?"

Tô Duyệt Cẩn cắn răng, "Tần Liễm Vi!"

"Hửm?" Tần Liễm Vi không dao động, thanh âm trầm thấp hơi khàn, nghe cực kỳ câu người.
"Cô bị ngốc sao? Có thể đừng bao giờ làm loại kỳ quái tại một nơi như thế này được không, sẽ làm cho người khác hiểu lầm cô đấy?!" Tô Duyệt Cẩn thẹn quá hoá giận, trực tiếp phát tiết ra bên ngoài.

Tần Liễm Vi thấp thấp mà cười khẽ một tiếng, "Tôi có thể cho cô áp trở lại." Nói, Tần Liễm Vi trực tiếp xoay người nằm xuống bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, mặt mày mỉm cười, "Muốn không?"

Giữa mày Tô Duyệt Cẩn hung hăng nhảy dựng, Tần Liễm Vi đây là hổ lang chi từ*, "Tôi mới không cần, cô thật ấu trĩ."

(Hổ lang chi sư*, chính là một chi giống mãnh hổ hung mãnh, giống bầy sói kỷ luật nghiêm minh quân đội, bọn họ có được nhất ngoan cường ý chí, cường tráng nhất khí lực, nhất lãnh khốc thần kinh, vô luận bọn họ trước mặt địch nhân có bao nhiêu cường đại, có bao nhiêu cứng cỏi, bọn họ đều có thể đem này dễ dàng xé nát, nghiền thành bột mịn.)
"Thật vậy không? Cơ bất khả thất, thời bất tái lai*." Tần Liễm Vi từ từ mở miệng, không nhanh không chậm.

(Cơ bất khả thất, thời bất tái lai*: Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến)

Tô Duyệt Cẩn ngồi dậy, cúi người thò lại gần, đối diện cặp tinh xảo mắt của Tần Liễm Vi, đáy mắt là một mảng tinh quang, sau một lúc lâu, trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, "hung tợn" mà mở miệng: "Ngủ đi, tôi đi tắm rửa."

Tần Liễm Vi nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, "Được."

Nhìn theo bóng dáng Tô Duyệt Cẩn đi vào phòng tắm, ý cười nơi khóe miệng Tần Liễm Vi càng đậm, ngẫu nhiên vẫn phải nhắc nhở một chút, nếu không người nào đó thật sự sẽ chẳng nhớ đến cô, bị bắt nạt cũng tự mình khóc.

Thời điểm Tô Duyệt Cẩn tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tần Liễm Vi đeo mắt kính gọng vàng cùng dây đeo giữ kính, vẻ mặt nghiêm túc mà xem di động, không biết còn tưởng rằng cô ấy nghiên cứu đồ vật gì đó rất cao thâm, một bộ dáng của lão cán bộ.
========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

21/01/2022


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.