Tuy rằng cùng Điền Điềm nói chuyện phiếm, bị dẫn về phía những chủ đề khác, nhưng sau khi cùng Điền Điềm tạm biệt, Nhược Thủy lại nghĩ tới chuyện Lương Hàm, nhất thời tâm tình liền buồn bực, nhìn thấy những người liên quan với “kẻ phụ lòng hán” đều không vừa mắt —— đứng mũi chịu sào chính là quý ngài Ngụy Ương.
Hoan hoan hỉ hỉ đem cô gái nhỏ dẫn tới văn phòng của mình, kết quả lại bị giận chó đánh mèo, Ngụy Ương cảm thấy thực ủy khuất.
"Nó là nó, anh là anh thôi, tụi anh tuy rằng là bạn bè, nhưng cách sống khác nhau, Nhược Nhược em như vậy làm cho anh rất đau lòng..." Ủy khuất nói.
Nhược Thủy xoa xoa thái dương, thở dài: "Em cảm thấy trái tim băng giá, nhiều năm cảm tình như vậy, nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ..."
Ngụy Ương lặng lẽ tới gần Nhược Thủy, bàn tay to xoa đầu nhỏ mềm mại, tìm đúng huyệt vị nhẹ nhàng vuốt ve, lực đạo vừa đúng, âm thanh cũng cực kỳ ôn nhu: "Anh cùng nó không giống nhau, nhiều năm như vậy, anh chỉ có một mình em."
Nhược Thủy thoải mái mà nhắm mắt lại, tựa vào ghế ngồi của Ngụy Ương, hưởng thụ mỹ nam hầu hạ, ngực cũng dần dần phai bớt phiền muộn.
Đang làm thợ mát xa, Ngụy Ương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngữ khí nghiêm túc: "Bảo Bối, nó làm chuyện này là mười phần sai a! Em trăm ngàn không thể học nó!"
"Học anh ta?" Nhược Thủy tư tưởng xấu trêu chọc anh, mắt như cũ vẫn nhắm, ngữ khí lại nhẹ nhàng: "Anh là nói học anh ta dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực?"
Ngụy Ương trừng lớn mắt, ngừng tay, tới trước mặt Nhược Thủy ngồi xổm xuống, hé ra mặt bánh bao: "Cái gì theo đuổi tình yêu đích thực? Nó đang hồ nháo! Tình yêu đích thực của em chính là anh, không thể có người khác
Thấy Nhược Thủy mân miệng cười, cũngkhông đồng ý với anh, anh nóng nảy: "Nhược Nhược em cũng không thể phụ anh! Em nếu dám thay lòng đổi dạ, anh liền, anh liền..."
Lúc này rốt cục làm cho Nhược Thủy mở mắt ra, có chờ mong nho nhỏ nghe anh nói ra lời khí phách. Trong tiểu thuyết, nam chính không phải đều nói gì đó làm cho người ta mặt đỏ tim đập sao? Tỷ như "Anh khiến cho em không thể xuống giường" cái gì, ai za, ngẫm lại làm cho người ta cảm thấy đỏ mặt xấu hổ.
"... Anh sẽ không sống!" Tiếng nói vang lên.
Nhược Thủy: "..."
Quả nhiên, cậu nhỏ khí phách chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng...
Vì vừa rồi chịu kinh hách của chuyện này, Ngụy Ương rầm rì vùi đầu vào nhuyễn ngọc ôn hương thèm nhỏ dãi đã lâu, cọ cọ xát xát.
Nhược Thủy đè lại bàn tay to đang sờ mó xương quai xanh, sắp sửa tiến vào trong cổ áo, cười như không cười: "Quý ngài Ngụy, xin tự trọng, đây là văn phòng của anh."
Lúc này lời nói không có tác dụng gì với Ngụy Ương, đánh trở về Nhược Thủy một câu: "Anh khóa cửa, không sợ ~ "
Nhược Thủy dùng sức đẩy cũng đẩy không ra cái đầu trước ngực, vừa thẹn vừa giận: "Sẽ có người đến gõ cửa!"
"Sẽ không, bọn họ đều đi ăn cơm..." Ngụy Ương rốt cục ngẩng đầu lên, lại một tay ôm lấy Nhược Thủy, chính mình ngồi trên ghế xoay, làm cho cô gái nhỏ ngồi ở trên đùi.
Nhược Thủy bỗng nhiên bị ôm lấy kinh hô một tiếng, hai tay ôm cổ anh, lúc này ngồi xuống liền bị đùa nghịch thành tư thế rất tu nhân, rất giống cô đang yêu thương nhung nhớ!
"Ha ha ~" Ý cười Ngụy Ương nặng nề, tay trực tiếp dọc theo cặp đùi trắng noãn thon dài chạy lên trên: "Bảo Bối hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp!" Dứt lời liền hôn cái miệng nhỏ nhắn phấn nhuận kia.
Nhược Thủy nghe được lời khen của anh càng thêm xấu hổ, cô hôm nay mặc váy liền áo, làn váy không tới đầu gối, không nghĩ tới lại tiện nghi cho anh, một đường công thành đoạt đất rất khoái ý.
Dần dần, cô cũng đắm chìm dây dưa ngọt ngào ở trong miệng, anh đốt lửa trên người cô, lan tràn toàn thân. Cái tay không an phận kia đã lặng lẽ tới cuối đùi, cách quần nhỏ bé vuốt ve nhẹ nhàng, đùa bỡn không ngớt.
Vừa hôn xong, Nhược Thủy đang thở hổn hển, lúc này mới cảm giác được phía dưới ướt át dính dính, xấu hổ đem mặt phấn chôn ở cổ anh không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình tà ác của anh.
Ngụy Ương ở bên tai cô cúi đầu cười nói: "Bảo Bối sao mẫn cảm vậy? Hả?" Khi nói chuyện tay lại nhấn một cái.
Một chữ "hả" kia giống như mang theo móc, đem dục vọng bí ẩn nhất dưới đáy lòng cô câu đi ra, bị anh làm xằng làm bậy, Nhược Thủy nức nở một tiếng, rốt cục không ngăn được tiếng rên rỉ trong miệng, nũng nịu yếu ớt kêu lên, tiếng kêu mềm mại kiều mỵ, cô thậm chí không thể tin được đây là âm thanh vọng lại của mình.
Lúc đầu Ngụy Ương không tính toán, chỉ cần chắm sóc cô tốt, anh liền thập phần thỏa mãn, nhìn thấy cô dần dần thoải mái, cảm thấy rất là sung sướng .
Làm làm, cái tay kia liền không hề thỏa mãn tiếp xúc cách một tầng vải dệt, chọc chọc thử, tính từ viền quần lót tham nhập, cùng chỗ ẩm ướt xấu hổ thân mật tiếp xúc một phen.
Nhược Thủy mặc dù đang cao hứng, nhưng lý trí vẫn phải có, phát hiện ý đồ của anh liền vươn tay cầm cánh tay anh: "Đừng, đừng đi vào, ngón tay bẩn..." Ngữ điệu ngâm nga, làm cho người ta cơ hồ nghĩ đến này không phải cự tuyệt mà là mời gọi.
Ngụy Ương hôn cánh môi cô, trấn an nói: "Ừ, không đi vào ~ Bảo Bối thực ngoan, kêu ra đi, đừng sợ, ở đây không có người nghe thấy..."
"Ưm... A... Ưm... Aha..." Nhược Thủy đứt quãng yêu kiều ra tiếng. Người đàn ông hư đốn này, biết không có thể đi vào, thế nhưng ở bên ngoài lối vào quần lót nhấn nhấn, cách một tầng vải dệt cọ xát, tuy rằng không thoải mái bằng lần trước anh trực tiếp dùng lưỡi, nhưng địa điểm là ở văn phòng anh, cảm quan kích thích thậm chí so với lần trước còn mãnh liệt hơn.
"Đừng... Em không được... Ô ô... A ~!" Thời khắc cuối cùng, Nhược Thủy cả người co rút, móng tay hung hăng bấm trên lưng Ngụy Ương, kêu một tiếng ngâm mị, cả người liền nhuyễn ở trong lòng Ngụy Ương, tất cả lệ trong mắt đều là bị kích thích quá độ mà bức ra, thở từng ngụm.
Ngụy Ương vô cùng thân thiết cọ cọ cái mũi nhỏ của cô: "Tiểu trứng thối, thư thái?"
Nhược Thủy cắn môi dưới, xấu hổ, ánh mắt như thế nào cũng không dám nhìn anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Anh, anh làm sao bây giờ?" Dưới mông còn có thứ lửa nóng gì đó chọt chọt cô, cô đương nhiên hiểu được kia là cái gì.
"Buổi tối sẽ tìm em đòi lại, hiện tại thôi ~" Ngụy Ương cười xấu xa đụng cô hai cái, sau liền ôm lấy cô, vào phòng rửa mặt bên cạnh.(Lk: phù phù thế là xong… không nhớ sau còn nữa hay ko chứ mỗi lần tới đoạn hot thì edit tốn thời gian gấp 3 lần vì… chả hiểu bản cv đang nói cái gì! Edit mệt mỏi! Haizzz…)
Nhược Thủy không biết anh muốn làm gì, đã thấy anh đem váy mình tốc lên, lộ ra quần lót đã ướt đẫm, cô che mặt, xấu hổ và giận dữ muốn chết, không dám nhìn.
"Bảo Bối nghĩ anh muốn làm gì?" Ngụy Ương cười khi còn có chưa thư giải dục vọng, làm người ta nghi ngờ.
Tuy rằng anh trêu chọc cô, động tác trên tay rất mềm nhẹ rửa sạch phía dưới cho cô. Nhược Thủy như trước đem mặt trốn ở lòng bàn tay, mặc anh thu thập.
Loại việc này đối với Ngụy Ương mà nói là gánh nặng ngọt ngào, sau khi rửa sạch, Ngụy Ương không biết từ chỗ nào tìm ra một cái quần lót nữ sạch sẽ, mặc cho Nhược Thủy.
"Anh " Nhược Thủy nhìn tay anh, nhìn anh đem quần lót ướt đẫm kia dùng khăn tay bọc lại, quăng thùng rác, biểu tình trên mặt đã không thể dùng lời nói mà hình dung được: “Anh đã sớm chuẩn bị tốt!"
Ngụy Ương bí hiểm: "Cơ hội chỉ cho người có chuẩn bị."
☻☻☻
Bị sói khoác da dê lại ăn một hồi, ngay tại nơi đứng đắn, trên mặt Nhược Thủy đỏ ửng đến khi ra cửa văn phòng còn không có hết.
Đúng thời gian giữa trưa, một tầng lầu văn phòng tổng tài này đều im lặng, các thư ký trợ lý đều đi xuống dùng cơm, Ngụy Ương ngọt ngào nắm tay cô gái nhỏ còn có chút không được tự nhiên, đi vào thang máy chuyên dụng.
"Rất xa xỉ!" Nhược Thủy làm dân chúng thành thị bình dân, tiến hành phê bình không chút khách khí với nhà tư bản trước mặt.
Ngụy Ương sủng nịch cười cười, ôn nhu nhìn chăm chú cái miệng nhỏ nhắn kia mở ra khép lại, dưới đáy lòng vẽ phác thảo ra một phen cảnh tượng tươi đẹp.
Nhược Thủy quở trách thật sự tận hứng, Ngụy Ương càng vui vẻ, vì thế khi hai người ra khỏi thang máy, biểu tình đều thập phần ấm áp.
"Ngụy tổng, vị tiểu thư này không có hẹn trước, nhưng cô ấy nhất định phải gặp ngài, chúng tôi đều ngăn không được." Giữa trưa, cô gái tiếp tân nhỏ vừa thấy Ngụy Ương như là thấy thần giáng thế, mồm miệng thập phần lanh lợi liền trần thuật oan khuất.
"Ngụy Ương!" Vị tiểu thư lúc trước dây dưa không ngớt vừa thấy Ngụy Ương so với thân nhân còn thân thiết hơn, gọi một tiếng, giống như mang theo tình yêu triền miên vô cùng, vượt qua ngàn năm cách trở mà đến.
Người bị gọi lại cũng rất mất hứng, cau mày nhìn cô: "Lăng Sương, sao cô lại tới đây?"