Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 35




Xua tan lưu luyến với Ba ba Hách Liên cùng Như Tuệ mẹ, Nhược Thủy đã hết ngày nghỉ, lại bay trở về Bắc Kinh. Mới ra cửa sân bay, đã có người đi đến hỏi: " Cô là Hách Liên tiểu thư sao?"

Nhược Thủy sửng sốt, ngẩng đầu đánh giá người tới, lại phát hiện chính mình không biết anh ta: "Là tôi, xin hỏi anh là?"

Tới là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tây trang thẳng tắp, bộ dáng tinh anh, thấy Nhược Thủy nghi hoặc, anh ta mỉm cười: "Tôi là trợ lý của Ngụy Ương tiên sinh, họ Trương. Ngụy tiên sinh hiện có hội nghị không thể tự mình đến, cho nên để tôi tới đón cô

Thì ra là trợ lý của anh: "Xin chào." Nhược Thủy gật đầu nói: "Nhưng, sao cậu nhỏ phải phái người tới đón tôi?" Bình thường đều là hai người lớn Ngụy gia kêu lái xe đến.

Trương trợ lý thực bình tĩnh lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không biết."

Nhược Thủy cảm thấy còn có nghi ngờ, nhưng đúng lúc Ngụy Ương gọi điện thoại tới. Anh dường như có chút việc, hỏi Nhược Thủy hai câu, nhắc tới việc anh phái Trương trợ lý đi sân bay đón cô, sau đó tùy ý nói hai câu liền cúp máy.

Nhược Thủy cầm di động, lẳng lặng đứng tại chỗ. Trương trợ lý bỗng nhiên thấy đầu có chút lo lắng, thật cẩn thận hỏi: "Hách Liên tiểu thư, lái xe đã ở bên kia chờ."

Cô gật gật đầu, Trương trợ lý tiếp nhận hành lý của cô, đi sau nửa bước, hai người một đường đi ra ngoài.

☻☻☻

Một đường đem Nhược Thủy đưa đến cửa nhà, thái độ của Trương trợ lý rất cung tất kính. Khi Nhược Thủy mở cửa, Trương trợ lý còn thập phần quan tâm hỏi: "Hách Liên tiểu thư, có cần tôi gọi người đến quét dọn một chút không?"

Nhược Thủy lắc đầu cười nói: "Không cần, cám ơn anh. Bình thường nơi này đều có người đến quét dọn."

Phòng ở này là Hách Liên Thành và Hách Liên Minh Tú cùng nhau chọn, Hách Liên Minh Tú tự mình giám sát trang hoàng, sau khi Nhược Thủy vào ở, hầu như mọi chuyện lớn nhỏ đều là cô một tay xử lý. Sau khi Nhược Thủy về thành phố L nghỉ hè, Hách Liên Minh Tú thỉnh thoảng phân phó người lại đây quét dọn một phen, cần phải chắc chắn thời điểm Nhược Thủy trở về vẫn luôn sạch sẽ.

Trương trợ lý sờ sờ cái mũi, quả nhiên ân cần không thể tùy tiện.

Vẫn là lần đầu tiên, Ngụy Ương phân phó anh làm việc riêng có liên quan tới phụ nữ, tuy rằng cô gái nhỏ kia gọi Ngụy Ương là "cậu nhỏ", nhưng là một trợ lý đủ tư cách, anh mẫn cảm cảm nhận được có điều gì giữa hai người không giống lắm.

Thấy Nhược Thủy không có tinh thần gì, anh thực thức thời cáo từ, còn nhiều thời gian để biết không phải sao?

☻☻☻

Đem quần áo trong hành lý thu thập một chút, Nhược Thủy tựa vào ghế mềm trong phòng ngủ, suy nghĩ nặng nề.

"A…AAAAAA….!" Nhược Thủy ôm lấy đầu, phát điên la lên, cuối cùng buông tha, tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài: còn có năng lực nghĩ ra cái gì? Ở trong lòng mình rối rắm đến rối rắm đi, còn không bằng chờ lúc gặp mặt trực tiếp hỏi cậu nhỏ, dù sao như thế nào cũng không trở về giống như trước được nữa, vò đã mẻ lại sứt thôi!

Nghĩ thông suốt Nhược Thủy cảm thấy thư thả, nhẹ nhõm không ít, vui vui vẻ vẻ đi tắm.

☻☻☻

Ngụy Ương nhấn chuông cửa nửa ngày, đều không thấy người đến mở cửa. Anh đang tự hỏi Nhược Nhược vì quá mệt mỏi nên đang ngủ? Nhược Thủy như một trận gió từ phòng tắm chạy ra, ở mắt mèo nhìn nhìn, là anh liền mở cửa.

"Cậu nhỏ, sao cậu lại tới đây?" Nhược Thủy vừa lau tóc vừa dẫn anh đến sô pha ngồi xuống. Ngụy Ương lúc này đã có chút quẫn bách, ánh mắt cũng không biết nhìn chỗ nào mới tốt.

Vừa mới tắm rửa xong, hai má Nhược Thủy hồng hồng, trong mắt long lanh nước, tóc dài đen mượt còn nhỏ nước, nhỏ lên áo ngủ mỏng manh, làm trước ngực ẩm ướt một mảnh, mà người nào đó đang cúi đầu lau tóc lại không hề tự giác.

Cuối cùng Ngụy Ương rũ mắt xuống, khụ hai tiếng: "Nghe Trương trợ lý nói sắc mặt em không tốt lắm, đến xem em thế nào."

Sắc mặt? Nhược Thủy bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bữa ăn trên máy bay quá khó ăn."

Ngụy Ương đang trầm mặc, lập tức nở nụ cười: "Mua cho em bữa tố có người mang đến."

"Cám ơn cậu." Thần thái Nhược Thủy tự nhiên, thật giống như người vừa rồi ở phòng ngủ rối rắm đến phát điên không phải cô. Nghe được xưng hô của cô, Ngụy Ương chua sót cười cười, không thèm nhắc lại. Hai người cứ ngồi đối diện như vậy, một người dùng khăn lau tóc, một người im lặng cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Ngụy Ương vài lần ngẩng đầu muốn mở miệng, lại thôi, cho đến khi chuông cửa vang lên, lúc này mới đánh vỡ im lặng giữa hai người.

Nhược Thủy đứng lên, cười nói với Ngụy Ương: "Không chừng là bữa tối đến, cậu nhỏ giúp con mở cửa một chút, con đi thay quần áo."

Ngụy Ương gật đầu.

Khi trở ra, Nhược Thủy đã thay đổi quần áo mới, bên ngoài áo khoác màu trắng lông dê, bên trong áo sơmi ô vuông, phía dưới chân thon dài thẳng tắp mặc quần jean màu lam, gương mặt nhỏ sạch sẽ, thanh xuân dào dạt. Ngụy Ương nhìn cô thất thần, áp chế tim đập dồn dập, anh dọn xong bát đũa ở trên bàn cơm: "Đến ăn cơm."

Nhược Thủy vừa vặn cũng đói bụng, không một chút khách khí ngồi xuống, tao nhã lại rất nhanh bắt đầu tiêu diệt đồ ăn trên bàn. Ngụy Ương ngồi ở một bên chống cằm nhìn cô, trên mặt là thỏa mãn cùng hạnh phúc mà chính anh cũng chưa phát hiện. Ăn đến một nửa, Nhược Thủy vươn tay lấy thìa ăn canh, Ngụy Ương lại giống như biết cô muốn làm cái gì, cô vừa động liền đưa qua một cái thìa sạch sẽ. Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Cậu chắc chưa ăn cơm tối?"

Ngụy Ương gật gật đầu, Nhược Thủy thở dài, đứng lên lấy cho anh một bộ bát đũa mới, anh mở miệng ngăn cản: "Không có việc gì, anh không đói bụng."

Nhược Thủy lại giống như không có nghe thấy, cầm bát đũa cho anh, thấy anh bất động, nâng mắt dò xét anh: "Cậu sẽ không kêu con bới cơm cho cậu đấy chứ?"

Ngụy Ương sờ sờ lỗ tai, khóe miệng nhịn không được gợi lên, săn sóc nho nhỏ như vậy khiến cho anh hạnh phúc lâng lâng.

☻☻☻

Nhược Thủy ăn cơm rất ít, lập tức liền ăn xong, thấy cô ăn xo muốn thu thập bát đũa, Ngụy Ương ngăn cản: "Để anh làm!"

Nghe lời nói quen thuộc, Nhược Thủy bật cười, liền buông xuống. Đợi cho Ngụy Ương đem bàn ăn dọn dẹp xong, rửa xong chén, là lúc đèn thắp lên rực rỡ. Nhược Thủy ngồi ở phòng khách, dùng bình trà khắc hoa pha trà, thấy anh đi tới liền đưa cho anh một chén trà. Ngụy Ương nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, phá hư không khí nói: "Sau khi ăn xong, nhanh như vậy liền uống trà đối với thân thể không tốt."

Tay cầm chén trà của Nhược Thủy dừng một chút, nghe lời đem chén trà buông xuống. Thực ra cô cũng không muốn uống trà, nhưng lời muốn nói tiếp theo làm cho cô có chút khẩn trương, pha trà có thể làm cho cô bình tĩnh một ít. Ngụy Ương yên lặng đem chén trà uống hết, lòng tràn đầy ảo não. Trong phòng yên tĩnh, lượn lờ hương trà.

"Lần này trở về, con nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ được. Cho nên, con nghĩ cậu có thể nói cho con biết." Nhược Thủy mở miệng, lời nói như nước chảy mây bay, bất quá anh hẳn là nghe hiểu được. Ngụy Ương nhẹ nhàng đem chén trà buông xuống, trong tay vô ý thức vuốt mặt ngoài ôn nhuận như ngọc: "Hai ta... Không có quan hệ huyết thống."

"Con biết, cho nên?" Nhược Thủy khoanh hai tay lại, ngoài ý muốn, trấn định ngoài ý muốn, có chút khí thế bức người.

"Em chán ghét anh, cũng là... thực bình thường, " Ngụy Ương cúi đầu, ngữ khí thê lương: "Là sai lầm của anh. Anh sẽ không bức em... Về sau, em còn có thể xem anh là... cậu nhỏ."

Nhược Thủy trào phúng cười: "Làm sao có thể? Ngày đó tự cậu chọn lựa làm sáng tỏ, con liền không bao giờ có khả năng coi cậu là cậu nhỏ của mình nữa."

Ngụy Ương không dám nhìn cô, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, ngày xưa là một đôi mắt hoa đào lúc này tối lại, không khỏi chọc người thương tâm. Nhược Thủy lấy lại bình tĩnh, thiếu chút nữa bị sắc đẹp dụ dỗ.

"Cậu nếu dám chọn phá, liền cho tới bây giờ không nghĩ tới mọi việc xảy ra sau này sao? Như bây giờ, cậu làm cho con đối mặt với cậu như thế nào?" Nhược Thủy khí thế càng mạnh.

"Là sai lầm của anh..." Ngụy Ương bỗng nhiên che mặt, nức nở ra tiếng: "Đều do anh... Ô ô... Anh chỉ sợ em chán ghét anh..."

Nhược Thủy ch động. Dũng khí cùng kế hoạch ban đầu đều bị tiếng nức nở đóng băng hết, Nhược Thủy chần chờ mở miệng an ủi: "Cậu... Đừng khóc, con không có ý trách cậu."

Ngụy Ương vẫn khóc không ngừng. Loại cảm giác đang bắt nạt con gái đàng hoàng này là chuyện gì xảy ra a!!! Nhược Thủy bị anh khóc tâm phiền ý loạn, cuối cùng nhịn không được hét lớn một tiếng: "Im miệng! Không được khóc!"

Tiếng khóc im bặt. Ngụy Ương mở to đôi mắt hoa đào rưng rưng, xuyên thấu qua khe hở thật cẩn thận nhìn lén sắc mặt của cô. Khuôn mặt Nhược Thủy rất khó xử, loại tình huống hiện tại này là cô chưa kịp tính đến, thật sự làm cho cô đau đầu không thôi. Nói đi, người đàn ông khóc sướt mướt này thật là cậu nhỏ của cô sao? Không phải bị cái gì kỳ quái nhập vào người đấy chứ? Cuối cùng cô cũng không tính toán được nữa, ngược lại suy nghĩ bị loạn thành một đoàn, cô vẫy vẫy tay: "Cậu đi về trước đi, để cho con cẩn thận suy nghĩ, cậu cũng cẩn thận suy nghĩ."

Ngụy Ương lặng lẽ lau nước mắt, nơm nớp lo sợ đề nghị: "Kỳ thật... anh đã nghĩ xong rồi, nếu…. em không ngại… " hai má anh ửng đỏ: "Chúng ta có thể cùng một chỗ."

Nhược Thủy táo bạo nhìn anh: "Con để ý, con đương nhiên để ý! Con làm sao có thể không ngại?!"

Đôi mắt Ngụy Ương đỏ lên, vừa muốn rơi nước mắt.

"Cậu đừng khóc, đừng khóc." Nhược Thủy khoát tay: "Để cho con suy nghĩ một chút."

Ngụy Ương còn muốn nói, nếu em lo lắng người trong nhà, không có vấn đề gì, anh sẽ giải quyết. Nhưng hiển nhiên, lúc này Nhược Thủy không muốn nghe anh nói, vì thế anh chỉ có thể yên lặng đứng dậy, quay đầu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.