Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 80: Chương 80





Quân doanh.
Tư Đồ Vân Sơ vẻ mặt huyết ô nằm ở trên cáng giản dị, hắn sớm mất đi ý thức, ngự y đầu đầy mồ hôi giúp hắn băng bó miệng vết thương.
Cao Thiên Triệt âm trầm ngồi ở một bên, nhìn động tác ngự y.

Triệu Tinh tắc hầu làm trợ thủ ở bên người ngự y, mắt đỏ bừng liền biết hắn vừa mới khóc.
Tư Đồ Vân Sơ bị thương thực nghiêm trọng, cánh tay bị hỏa dược tạc thương, sau lưng lại bê bết máu thịt, hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu: "Văn, Văn…"
Ngự y dùng thuốc trị thương tốt nhất cấp Tư Đồ Vân Sơ băng bó, trong lòng cũng hiểu được người nọ sống không được.

Nghĩ nghĩ vẫn là ăn ngay nói thật: "Điện hạ, hoàng phi thương thế quá nặng, lão nhân chỉ sợ… người không qua được đêm nay."
Trương Di tay run lên, dược bình trong tay "xoảng" một tiếng đánh rơi xuống đất, mờ mịt quay đầu nhìn về phía Cao Thiên Triệt, Cao Thiên Triệt chậm rãi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Mặc kệ biện pháp gì, ta muốn ngươi cứu hoàng phi!"
"Này…" Lão ngự y vẻ mặt khó xử, nhìn tới gương mặt như chỉ cần lão nói một tiếng "không" liền sẽ mất mạng, chỉ có thể tự mình cắn răng: "Thần sẽ cố gắng!"
…..
Bên trong mật thất u ám, tràn ngập mùi máu tươi làm người ta buồn nôn.
Cao Thiên Triệt theo bậc thang đi xuống, nhếch miệng cười, tựa hồ thật hưởng thụ Cao Thiên Lãng trước mắt nhị người dùng thiết liên treo lên giữa không trung, phát ra thống khổ rên rỉ, còn có âm thanh roi quất lên da thịt.
"Ba! Ba! Ba!" Roi da trâu thấm nước muối đã tẩm đầy máu tươi, máu tươi từ trên thân roi chảy ngược xuống tay cầm trơn trượt, thi hình giả cơ hồ không cầm vững, không thể không thay đổi một roi mới rồi tiếp tục.
Cao Thiên Lãng đã thương tích đầy mình, bị treo giữa không trung, hai mắt xích hồng bởi vì hình phạt thống khổ kia mà hơi hơi lồi ra, mang theo tuyệt vọng hoảng sợ.

Bởi vì xương hàm đã bị vặn vẹo, hắn muốn kêu cũng kêu không được, hầu gian phá ra thanh âm "ư a", nước miếng cùng máu loãng chảy xuống cổ.


Trên người da tróc thịt bong, miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, theo mắt cá chân tích tụ ở dưới chân, nhanh chóng trở thành một vùng máu loãng.
Hắn còn sống, ý thức cũng thực thanh tỉnh.

Cao Thiên Triệt từ lâu đã ủ mưu kế, chỉ chờ hắn tự mình nhảy vào hố lửa.

Lâm Sư quốc gì chứ, thật ra đều cũng một bọn với Cao Thiên Triệt, hắn giờ đây đã mang tội phản quốc, sớm hay muộn chờ đợi hắn đều là cái chết.
"Đệ đệ." Cao Thiên Triệt khoan thai mở miệng: "Xem ra ngươi vẫn rất ngoan cường nhỉ"
"Ết i i!" Cao Thiên Lãng thống khổ giãy giụa, yết hầu phát ra quái thanh thống khổ, thiết liên bị hắn khua động, ào ào kêu vang.
"Hừ hừ." Cao Thiên Triệt phủ phủ môi, tươi cười âm lệ: "Muốn ta một đao giết ngươi? Không thể nào! Ngươi biết không, trước khi ta đến lấy mạng ngươi, lão hoàng đế đã giao ngọc tỷ cho ta, mong ta tha cho ngươi một mạng! Ha ha ha ha ha… tận khi cần kề cái chết, ông ta vẫn nghĩ đến ngươi!"
Càng như vậy, hắn càng muốn hành hạ Cao Thiên Lãng đến chết.
"Tiếp tục!" Cao Thiên Triệt lười biếng di động thắt lưng, chuẩn bị rời khỏi ngục tối.

Bỗng, Trương Di từ bên ngoài tiến vào, vội vàng ghé lỗ tai hắn thấp giọng: "Y đã tỉnh? Cái gì?"
Cao Thiên Triệt xoay người ly khai nơi này, Trương Di cũng vội vã đuổi theo.
*****
"Hoàng phi, thương thế của người?" Triệu Tinh ra sức đánh ngựa chạy đi, phía trước là Tư Đồ Vân Sơ đang cưỡi trên lưng ngựa, cả người hắn cơ hồ sắp ngã xuống, lại chán sống nhất quyết không buông tay.
Cách đây nửa canh giờ, bằng một ý chí ngoan cường nào đó, rốt cục ngự y cũng kéo được một mạng Tư Đồ Vân Sơ quay về.

Vừa tỉnh giấc, Tư Đồ Vân Sơ đã đòi gặp Đường Văn, thế nhưng…

"Hoàng phi, chậm lại một chút!" Triệu Tinh ở phía sau liên tục hô to.
Văn Văn, ngươi không được xảy ra chuyện gì!
Tư Đồ Vân Sơ một đường trở lại vùng ngoại ô ngoài bìa rừng, nơi đó vẫn còn lưu lại máu tươi cùng xác người.

Hắn nhảy khỏi ngựa, thương thế trên người vừa băng bó xong cũng vì vậy mà vỡ ra, nén lấy đau đớn trên người, hắn thất khỉu đi về trước, vừa đi vừa gọi: "Văn, ngươi ở đâu, trả lời ta đi."
"Văn, ngươi còn không trả lời, ta sẽ giận đó."
Trời hừng đông, ánh sáng le lói trên đỉnh đầu, Tư Đồ Vân Sơ mở to mắt tìm kiếm xung quanh, hắn tìm mãi vẫn không tìm thấy Đường Văn, cho đến khi… một vật dài nằm trên đất thu hút hắn.
Sáo trúc? Là sáo trúc hắn tặng Văn vào dịp sinh thần! Tư Đồ Vân Sơ chạy đến, không cẩn thận vấp phải xác chết trên đất, khiến đầu đập mạnh, khi hắn ngẩng đầu, trên trán đã rớm máu, mặc kệ dáng vẻ bản thân có bao nhiêu chật vật, hắn vẫn tiếp tục.
Cầm chặt sáo trúc trong tay, lúc này Tư Đồ Vân Sơ mới phát hiện bên trên từ lúc nào lại khắc thêm hai chữ "Vân Nhi", nước mắt không ngừng chảy ra, lần mò trên đất lúc lâu vẫn không tìm thấy y: "Văn, trả lời ta, chúng ta rời đi, rời khỏi nơi này có được không?"
"Hoàng phi, Đường Văn đã chết rồi! Người đừng như vậy nữa mà!" Triệu Tinh đuổi đến, nhìn bộ dáng Tư Đồ Vân Sơ hiện tại, hắn thật tình không dám đối mặt.
Tư Đồ Vân Sơ chấn động, tâm đã đau đến chết lặng, Văn đã hứa sẽ cùng hắn rời đi, y sẽ không gạt hắn…
"Vân Sơ!" Binh mã của Cao Thiên Triệt cũng đuổi đến, hắn đang vội vàng chạy về phía bên này.
"Là ta hại y, nếu không phải vì cứu ta, Văn sẽ không chết!" Tư Đồ Vân Sơ nước mắt mới hạ xuống, trên mặt lại lộ vẻ tuyệt vọng: "Phụ thân… chết rồi, Văn cũng chết rồi, tại sao ta lại còn sống chứ!"
Phía chân trời vang lên "ầm ầm" tiếng sấm, cuối cùng một trận mưa chợt hạ xuống.
Cao Thiên Triệt lạnh lùng nhìn hết thảy cảnh tượng phát sinh trước mắt, nếu người nọ biết được sự thật, liệu giữa bọn họ…
Mưa càng rơi lại càng lớn, tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.
Tư Đồ Vân Sơ co người ngồi trên đất, thân thể dần dần cứng ngắc lạnh như băng, hắn thẫn thờ nhìn sáo trúc trong tay, trên mặt lệ cùng mưa xen lẫn vào nhau, lại làm cho hương vị nước mắt càng thêm chua xót.


Máu trên cơ thể hắn bị mưa to cọ rửa, tạo thành một con rạch màu nhỏ màu đỏ, ở dưới thân hắn vẫn uốn lượn chảy tới.
Cao Thiên Triệt đứng ở phía sau Tư Đồ Vân Sơ, vô hồn nhìn hắn, Cao Thiên Triệt có một loại dự cảm, dù cho không còn Đường Văn, Tư Đồ Vân Sơ cũng không bao giờ thuộc về hắn.
"Vân Sơ…" Cao Thiên Triệt nửa quỳ ở phía sau Tư Đồ Vân Sơ, đỡ lấy bờ vai hắn nói: "Theo ta trở về được hay không?"
Tư Đồ Vân Sơ không có quay đầu, khóe miệng dẫn ra một độ cong tuyệt vọng, thanh âm ảm đạm nghe không ra một tia tình cảm: "Ngươi biết không? Ta đời này chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến cho mình hối hận, Nhưng hiện tại, ta hối hận, vì cái gì lại cùng đám hoàng thất các ngươi dây dưa? Nếu ngay lúc đó ta mang theo Văn bỏ đi, y sẽ không phải chết… Ta hận các ngươi, càng hận chính mình.

Cao Thiên Triệt, ta thật sự rất mệt.

Buông tha cho ta đi….."
Cả đời trước kia đều là thế này, sống thêm một lần cũng vẫn vậy, thương tổn người tối không nên thương tổn, cô phụ người tối không nên cô phụ, hắn thật sự không nên sinh ra.

Kỳ thật, người tối nên chết, phải là hắn.
Cao Thiên Triệt chấn động, hai tay chậm rãi lùi về, hắn hiện tại, thậm chí ngay cả nói một câu phản bác cũng không có dũng khí.

Tư Đồ Vân Sơ ghét hắn, hắn có thể dùng thời gian bù đắp lại sai lầm của mình.

Nhưng lúc này, Tư Đồ Vân Sơ, đinh ninh bản thân hại chết Đường Văn, tự trách tự hận chính mình.

Cao Thiên Triệt không biết nên dùng biện pháp gì xoa dịu áy náy cùng thống khổ trong lòng Tư Đồ Vân Sơ, càng không có khả năng thừa nhận sự thật.
Tư Đồ Vân Sơ giương lên một cái tươi cười tự giễu, cầm sáo trúc đặt trên đất: "Kiếp này, ta vẫn chưa thực hiện được mong ước, ta muốn cùng Văn bái đường, cùng Văn yên ổn sống hết quãng đời còn lại, còn muốn sinh cho Văn tiểu hài tử đáng yêu."
Bao nhiêu ước nguyện vẫn chưa thực hiện được, rốt cuộc từ lúc sống lại hắn đã làm được những gì?
"Cục bông không cần mạnh mẽ, có ta bảo vệ ngươi…" Đường Văn thời điểm nói ra lời tuyên thệ, mặt mang nét cười, ánh mắt lại mang theo chân thành nồng đậm.


Khi đó Tư Đồ Vân Sơ từng cùng y ước định qua, cùng bảo vệ đối phương.

Hiện tại, là lúc nên thực hiện lời hứa hẹn…
Tư Đồ Vân Sơ lung lay đứng dậy, đẩy ra Cao Thiên Triệt muốn hỗ trợ, đem sáo trúc cất vào lòng ngực, trong mắt không hề có lệ, cũng không có ánh sáng.
"Văn, nhất bái thiên địa." Tư Đồ Vân Sơ quỳ rạp xuống lạy tạ trời đất.
"Văn, nhị bái cao đường." Tư Đồ Vân Sơ thanh âm trầm thấp, mang theo thật sâu kêu gọi cùng tưởng niệm.
"Văn, phu phu giao bái." Tư Đồ Vân Sơ dập đầu xuống đất, nước mưa lạnh như băng dọc theo hai má hắn chảy xuống, như là nước mắt cả đời hắn đã trải qua, lạnh lẽo, chua xót, bất đắc dĩ, tuyệt vọng.
Cao Thiên Triệt chưa bao giờ biết cái gì kêu là bất lực, cái gì kêu là hối hận.

Nhưng hiện tại, hắn đã biết.
Tư Đồ Vân Sơ nhặt thanh đao dưới đất, lưỡi đao từ lâu đã được nước mưa lột rửa sạch sẽ, hắn thì thào nói: "Mượn đất rừng làm hôn phòng, mượn xác người làm quan khách, mượn đất trời làm minh chứng, mượn máu tươi nhuộm đỏ thành giá y… Lấy nước mưa làm rượu giao bôi, lấy sáo trúc làm tín vật, lấy máu ta kết dây tơ hồng…"
"Ta cùng các ngươi, vĩnh bất tương phùng…."
"Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt kích động chạy đến, Tư Đồ Vân Sơ vậy mà không ngần ngại cắt đứt cổ mình, nỗi sợ hãi vô hạn ở trong lòng mở rộng, hắn đỡ lấy thân thể Tư Đồ Vân Sơ, bất lực gào thét: "Ngươi không được chết!"
Máu tươi từ cổ bắt đầu phun ra, Tư Đồ Vân Sơ nhắm nghiền hai mắt, hắn đối với nhân thế đã sớm không còn hối tiếc, ít nhất lần này sẽ không còn ai chia cắt hắn cùng Văn.
Văn, chờ ta, ta tới tìm ngươi!
Người đời bảo ta điên, ta đúng thật là điên!
"Ngươi là ai?" Nam nhân mặc hắc y che hết hơn phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào, ấn tượng của Tư Đồ Vân Sơ chỉ có một từ "mỹ".
"Ta là cận vệ của người." Đường Văn nhìn hắn kiên định nói.
"Ngươi muốn gì?" Tư Đồ Vân Sơ thú vị trêu đùa, đối với tình cảnh của bản thân đã sớm không còn kỳ vọng gì nữa.
"Ta mang người rời đi…"
Lúc đó, dường như Tư Đồ Vân Sơ đã tìm thấy lý do để bản thân sống tiếp, có người nguyện ý lo lắng cho hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.