Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Chương 76: Nếu ép buộc không được thì cứ từ từ nàng sẽ phải chấp nhận




Lúc này đã khoảng 10 giờ tối, sau khi giúp cô nàng chuyển xong đồ đạc. Nhưng lại chuyển đến một phòng khác, phòng này lại đối diện với phòng của Dương nguyệt lại ở ngay bên dưới phòng Dương phàm. Sau khi chuyển xong Dương phàm cũng không có làm phiền hai người mà về phòng mình chờ cô nàng Họa Tâm tới mà thôi. 

Trong khi ngồi chờ đợi thì Dương phàm lấy mấy tệp giấy là Phương lão đưa cho. Bước đầu điều khiển lực lượng có thể nói là đã xong, xem tiếp phần sau của trang giấy Dương phàm không nghĩ được rằng những thứ này có thể nói là rất bá đạo chỉ là những thứ này đều nhắc đến là phải sử dụng lực lượng. Xem ra thứ này có muốn học cũng không thể nào học được, Dương phàm bắt đầu làm theo những gì được viết trong trang giấy. Dương phàm bắt đầu thử thuẫn di, có thể nói hắn rất tự tin vào tốc độ của mình, nhưng nếu đem so với thuẫn di thì thật sự là khác một trời một vực. 

Dương phàm vẫn còn đang muốn thử vài thứ khác nhưng lại không thể đem ra sử dụng trong căn phòng được. Tuy hắn rất muốn thử ngay lúc này nhưng lại không muốn để mọi người biết hắn đành để lúc khác thử nghiệm vậy. 

Còn đang suy nghĩ thì chợt nhận ra có người đã tiến đến phòng hắn, Dương phàm sử dụng thuẫn di mở cửa, thì ra là cô nàng Họa tâm. Cô nàng chợt giật mình, động tác gõ cửa cũng buông xuống. 

- Cô đến rồi, vào trong đi. 

Dương phàm quay mặt bước vào. Cô nàng còn hơi bất ngờ vì chuyện vừa rồi nhưng cũng không nhanh không chậm bước theo Dương phàm ngồi xuống giường cùng hắn.

Dương phàm lúc này mới để ý thấy cô nàng này mặc bộ đồ rất mỏng, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong, Dương phàm nuốt nước bọt, chỉ cần nhìn cô nàng thôi mà dục vọng đã bát đầu nổi lên. Hắn cố kiềm chế dục vọng cố ép nó xuống vì hắn không muốn bắt một nữ nhân không muốn lên giường với mình.

- Cậu thấy tôi có đẹp không? 

" Không phải chứ, không lẽ cô nàng này định làm chuyện đó với mình sao? " Dương phàm nghĩ thầm." Rất đẹp. 

- Nếu cậu muốn đêm nay ta sẽ là của cậu. 

Nói xong cô nàng đứng dậy cởi bỏ chiếc đầm ngủ mà mình mượn Dương nguyệt, bây giờ trên người nàng chỉ còn lại bộ đồ lót mà thôi. Dương phàm lúc này có thể nói là chịu đựng rất tốt, hắn cố nén dục vọng lại không thể bùng phát lúc này. 

Thấy cô nàng ghé sát vào tai Dương phàm nói nhỏ. " Không cần phải kiềm chế, là ta nguyện ý." Nói xong cô nàng cởi bộ đồ lót trên người, bây giờ cô nàng đã trần như nhộng trước mặt Dương phàm.

Nhìn thấy cảnh này cho dù là muốn kiềm chế cũng không thể nào kiềm được nữa, nhìn thấy thân hình như vậy cho dù nói không muốn thì đối phương cũng bắt người phải phạm tội. Dương phàm lúc này không kiềm chế nổi nữa mà đè cô nàng ra, nhưng hắn vẫn không quên dùng lực lượng bao vây lấy xung quay để ngăn cho cô nàng có rên lên thì cũng không có ai nghe thấy được.

Đến sáng ngày hôm sau Dương Phàm đã dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng, tuy nói tối hôm qua đã tập thể dục nhịp điệu nhưng tinh lực của hắn còn rất tốt. Nhớ lại cảnh đêm hôm qua, hắn thật khâm phục khi cô nàng vẫn cố gượng rời khỏi phòng hắn. Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng cô nàng này phóng đãng như vậy, lại không nghĩ đến chuyện cô nàng còn là xử nữ. Hắn lúc này chỉ còn cách khiến cho cô nàng thành người phụ nữ của mình.

Sau khi làm xong thì cũng là lúc các nàng đã rời khỏi giường của mình vì không thể cưỡng lại được mùi thơm của thức ăn. Từ lúc hắn vào bếp thì các nàng đã thức dậy rồi, phụ nữ là vậy họ luôn rất xem trọng vẻ bề ngoài của mình, mỗi khi thức dậy buổi sáng đều phải làm xong nhiệm vụ của mình rồi mới rời phòng được. Lúc này mọi người đều có mặt đông đủ chỉ thiếu duy nhất có một người còn đang nằm trong phòng, nếu muốn một người phụ nữ làm chuyện đó lần đầu mà có thể rời khỏi giường là điều không thể, tuy cô nàng là sát thủ nhưng đối với chuyện này thì không thể nào chống lại được cơn đau nhức ở hạ thân cả, có thể nói buổi tối hôm qua hắn rất mạnh bạo mà không hề nhẹ nhàng.

- Tiểu Phàm, em mang thức ăn đi đâu vậy.

Dương Nguyệt nói. Tuy nàng không cần hỏi cũng biết hắn mang thức ăn đến cho cô bạn của mình, từ lúc hắn thay đổi có thể nói hắn rất quan tâm đến người khác.

- Dạ, em mang lên phòng cho chị Tâm.

- Ừ em mang lên cho Tâm Tâm đi.

Chỉ một câu nói sau đó cô nàng cũng hỏi thêm điều gì nữa mà chú tâm vào thức ăn trên bàn. Cả bốn cô nàng khi nghe thấy nam nhân của mình muốn mang thức ăn lên phòng người khác, tuy mấy cô nàng muốn nói nhưng người đó lại là bạn của chị gái nam nhân cũng đành thôi. Điều lúc này mấy cô nàng cần là thức ăn do chính nam nhân của mình xuống bếp nấu.

Đến trước cửa phòng của cô nàng họa Tâm, Dương Phàm không cần gõ cửa mà cứ như vậy mở cửa tiến vào. Lúc có người mở cửa cô nàng đã mở mắt rồi, khi thấy người đi vào là Dương Phàm thì cô nàng không hề dậy mà mặc kệ hắn.

" Không cần phải như vậy chứ, mới có một đêm mà đã không muốn gặp ta rồi sao". Biết rằng cô nàng đang giả vờ nhưng Dương Phàm cũng không muốn vạch trần. Hắn đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống mép giường vuốt mái tóc cô nàng. Khuôn mặt cô nàng có hơi nhăn lại nhưng cũng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, thấy cô nàng vẫn ngang bướng như vậy Dương Phàm bèn nói một câu.

- Nếu nàng không dậy thì chúng ta lại tiếp tục chuyện tối qua đi. Ta vẫn còn rất muốn đó, nếu nàng không đậy thì ta sẽ làm Nhé. 

Dương phàm mặt vô sỉ nói ra những lời này, bàn tay của hắn đang mò vào trong thì cô nàng chợt ngồi hắn dậy.

- Không cần, ta đã dậy rồi.

Cô nàng khuôn mặt đỏ ửng ngồi dậy nhìn hắn.

- Như vậy có phải tốt hơn không.

Dương phàm cười cợt giống như đã đạt được mục đích của mình. Hắn không nghĩ đến rằng cô nàng này lại có cái biểu hiện đáng yêu đến vậy. 

- Ta mang đến cho nàng canh gà để nàng bồi bổ sức khỏe, sau này còn bồi lão công thể dục nhịp điệu. 

- Đừng hiểu lầm, tuy hai ta làm chuyện đó nhưng tôi với cậu cứ coi như chưa có chuyện gì sảy ra cả. Chuyện tối qua là tôi nguyện ý, tôi cũng không phải nữ nhân của cậu, sau một tuần tôi sẽ về Mỹ. 

Dương phàm có hơi xám mặt lại nói.

- vậy có thể nói cho ta biết là ai đã thuê nàng đến hay không. 

- Ta chỉ biết hắn họ Diệp ở kinh thành. 

- Được rồi, nàng mau ăn đi thứ này rốt tốt cho sức khoẻ đó. 

Sau khi biết được đầu mối thì Dương phàm cũng không muốn ở lại nữa. 

Nếu ép buộc không được thì cứ từ từ nàng sẽ phải chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.