Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 24




<!-- --> Tiêu Xa Hà tại tập đoàn dò xét một vòng, cũng không thấy có bất cứ công vụ gì cần mình xử lý. Thật ra thì cũng có mấy giám đốc cao cấp đem văn kiện đến, nhưng hắn chỉ nói mỗi một câu:

- Giao cho tổng tài xử lý.

Phong Chính tập đoàn là do một tay hắn sáng lập nên, cho đến bay giờ là đã hơn bốn mươi năm. Để mà đạt được những kết quả như bây giờ, thì trừ bỏ tài năng lãnh đạo của hắn, thì vận khí cũng chứa một phần quan trọng. Nơi này đối với hắn, không khác gì một lão bằng hữu cùng nhau trải qua bao mùi vị cuộc đời, cho nên hắn thật không muốn rời xa nơi này tí nào. Cho nên, dù bây giờ tình hình có chút phức tạp, nhưng hắn vẫn muốn ghé thăm nơi này lần cuối.

Đương nhiên, hắn ra ngoài thì cũng mang theo bốn bảo tiêu bên mình. Lý Cường Binh cùng Thiết Trụ, còn có thêm hai quân nhân ưu tú khác đi cùng, trong người đều cất giấu vũ khí. Tại thời gian nắm giữ tập đoàn, Tiêu Xa Hà cũng nhờ vào các mới quan hệ hợp tác của mình mà khiến cho tập đoàn có thể cất giữ một vài khẩu súng, nếu có súng ống bên người thì nó mang đến rất nhiều tiện lợi.

Liễu Yên Nguyệt từ xa đang bước lại đây, vừa nhìn thấy Tiêu Xa Hà đã vội vàng kêu lên:

- Tiêu bá, ngươi hảo! Có chuyện gì cần Yên Nguyệt làm sao chứ?

Tiêu Xa Hà mỉn cười nhẹ nhàng, vậy mà đã trải qua hơn hai mươi năm, tiểu nha đầu này càng lớn càng xin đẹp, nhưng đáng tiếc ……Tiểu Phong tiểu tử lại không có được phúc phận này, có một số việc hắn hiện giờ cũng có thể đi làm rồi.

- Không có việc gì, Tiêu bá chỉ là muốn xem qua một chút tình hình tập đoàn thôi.Muốn biết Tiểu Phong có hay không mang đến sự đảo lộn trong tập đoàn.

Liễu Yên Nguyệt thần tình ngưng tụ, trên mặt thể hiện một tình cảm rất mãnh liệt, nhưng lại nhanh chóng biến mắt, rất là lạnh nhạt nói:

- Tiêu bá, thật là không có chuyện gì, mặc dù hắn làm việc không đàng hoàng, ba ngày thì hai ngày nằm phơi nắng, nhưng nhìn chung thì cũng không có vấn đề gì. Những hoạt động gần đây của Phong Chính đều rất suôn sẽ.

Việc này thì Tiêu Xa Hà đương nhiên biết, lập tức gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, có tiểu nha đầu Yên Nguyệt thông minh ngươi hỗ trợ, ta cũng yên tâm nhiều. Yên Nguyệt, lát nữa ta sẽ đến nhà ngươi, cùng ông giá ngươi bàn về chuyện của ngươi. Nhưng Tiêu bá hy vọng, cho dù không có thành thông gia, nhưng ngươi cũng có tểh ở lại Phong Chính hỗ trợ, sao chứ?

Liễu Yên Nguyệt trên mặt biểu hiện càng thêm lạnh lung, nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng nàng đã biết, tân nam nhân kia thật sự đã không quan tâm đến nàng. Lâu như vậy mà hắn cũng không có bất cứ hành động nào ….Có lẽ, trong lòng hắn thật sự có một nữ nhân khác chiếm cứ.

Hôn ước này, thật sự cứ như vậy mà chấm dứt hay sao chứ? Hai tay ôm lấy đầu mình, trong lòng Lliễu Yên Nguyệt tràn đầy cảm giác vô lực.

Tiêu Xa Hà đến chơi, thật sự khiến cho Liễu Truy Phong có chút ngoài ý muốn, bọn họ vốn là huynh đệ kết nghĩa, nhưng chỉ vì hôn sự của con mình nên bình thường cũng rất ít gặp nhau, miễn cho mọi người phải xấu hổ.

- Xa Hà huynh, thật là rồng đến nhà tôm mà. Đáng lẽ tiểu đệ phải đến bái phỏng ngươi mới đúng, thất lễ rồi.

Dứt bỏ chuyện của con cái, thì tình nghĩa huynh đệ của họ rất gắn bó.

Tiêu Xa Hà trừng mắt nhìn Liễu Truy Phong, mắng:

- Ngươi như thế nào mà cũng mang tính cách của nữ nhân thế. Thật là dối trá! Như thế nào, không hoan nghênh ta đến sao chứ!

- Làm gì có, huynh đừng có vu oan cho tiểu đệ chứ. Xa Hà Huynh có thể đến chơi, tiểu đệ mong còn không được nữa là. Hôm này, chúng ta phải hảo hảo uống vài ly, ai ….Một người uống rượu quả thật là khó uống mà!

Liễu Truy Phong khuôn mặt tươi cười đón khách, mời Tiêu Xa Hà vào đại sảnh, hưng phấn nói ra.

Tiêu Xa Hà biết tâm trí hắn vẫn còn để ý đến chuyện của nữ nhi, cho nên mới như vậy, lập tức tiếp lời nói:

-Được rồi, ta biết ngươi lo lắng chuyện của Yên Nguyệt. Hôm nay ta cũng vì chuyện đó mà đến đây ….Nhưng trước tiên chúng ta nên uống rượu đã. Đi, đem rượu ngươi cất giấu bao nhiêu năm mang ra đây, không được keo kiệt.

- Vì chuyện của Yên Nguyệt? Như thế nào, tiểu nah đầu kia lại vừa gây cho huynh phiền toái gì nữa sao?

- Không có! Tiểu nha đầu này ta thích còn không kịp nữa là, Chỉ là hôm nay đến, ta muốn bao cho ngươi một tiếng, ta đã cùng Tiểu Phong thương lượng qua, chuẩn bị đem hôn ước trước kia giải trừ. Trước kai do Tiểu Phong không hiểu chuyện nên vậy khốn Yên Nguyệt mấy năm nay, cũng may bây giờ cũng chưa muộn.

Liễu Truy Phong cả kinh, hỏi:

- Xa Hà huynh, Tiểu Phong hắn thật sự đồng ý chuyện này sao chứ?

Kì thật, chuyện này hắn đã nghe tiểu nữ nói qua, nhưng hắn chỉ cho đó chỉ là chuyện đầu thôi. Nữ nhi mình quốc sắc thiên hương như thế, tại Đông Nam còn được danh xưng là Bách Hợp, Tiêu gia công tử phong lưu ai cũng biết, hắn nguyện ý từ bỏ sao chứ?

Tiêu Xa Hà thấy hắn không tin, vội vàng nói:Tiểu Phong từ sau khi bị tai nạn xe, đã trở thành lãng tử hồi đầu, đây cũng là chuyện mà ta cảm thấy được an ủi nhất. Truy Phong đệ, đại ca thật sự không có lừa gạt ngươi, chỉ là hôn ước mặt dù giải trừ, nhưng ta cũng đã nói qua với Yên Nguyệt, muốn nha đầu này tiếp tục làm việc ở Phong Chính, điểm này vẫn cần sự đồng ý của ngươi.

Liễu Truy Phong khiếp sợ không thôi, vì chuyện này mà hắn đã khổ sở đến cực điểm, thậm chí có khi muốn vì nữ nhi mà cũng Tiêu gia ân đoạn nghỉa tuyệt. Nhưng nhân tính con người là thế ……Hắn thật sự không thể nào làm ra loại chuyện như vậy được.Giờ phút này thì tin tức kia không khác gì một phương thước bổ làm tiêu tan hết tất cả mọi lo lắng trong long của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Nhưng cho dù chìm đắm trong vui sướng nhưng hắn không có mù quáng, hắn vẫn nhớ đến lời nói trước kia của nữ nhi, trong long cũng trầm xuống một ít, nói:

- Xa Hà huynh, hai chúng ta vốn là huynh đệ thân như một nhà, chuyện này nếu các ngươi đã quyết định hết rồi thì ta cũng không nói gì thêm nữa. Không bằng cứ như vậy, chuyện này hai gia đình biết là được rồi, chớ sau khi Tiểu Phong hoặc Yên Nguyệt tìm thấy hạnh phúc của mình thì lúc đó chúng ta công bố cũng chưa muộn, như thế nào?

Tiêu Xa Hà thật sự không có nghĩ đến chuyện này, nhìn thấy Liễu Truy Phong đã trút bỏ được ghánh nặng trong lòng, biết mọi chuyện trước kia đã xóa bỏ, cười nói:

- Được, việc này cứ quyết định như thế, đi, chúng ta đi uống rượu.

Tất cả mọi ngăn cách mấy năm qua, ở giờ phút này coi như đã được xóa bỏ toàn bộ.

Triệu Nhược Thần vẫn cón rất tức giận, mặc dù chuyện kai đã qua được một tuần, nhưng mỗi khi ngồi ở phòng làm việc nàng không khỏi tránh sinh khí. Bởi vì nhìn thấy phòng làm việc này lại khiến cho nàng nhớ đến tình cảnh khó chịu kia.

Ngày đó, nàng thật sự đã khóc. Từ nhỏ ông già đã đối với nàng cực kỳ nghiêm khắc, tựu như đối đãi với chính binh lính thủ hạ của mình giống nhau. Không có một chút tư tâm, nàng cũng không chịu thua kém, cũng không nguyện ý cúi đầu trước bất cứ ai, thì đừng nói chi là vô lực rơi lệ.

Trong suy nghĩ của nàng, khóc là biểu hiện của người yếu, nàng không phải là kẻ yếu.

Vì chuyện này, nàng đã bị cấp trên giáo huấn một trận ….. Với lại khuôn mặt ghê tởm của nam nhân kia mấy đêm nay điều xuất hiện trong giấc ngủ của nàng khiến nàng bị hành hạ một cách khốn khổ. Tất cả chị tại vì cái tên vương bát đản phong lưu công tử chết tiệt kia.

Rất nhiều quân hỏa chạy vào Đông Nam, nàng thân là cục trưởng, đương nhiên biết tình nghiêm trọng của vấn đề, nên lập tức đem sự việc này báo cáo lên trên và thỉnh chờ chỉ thị.

Liền có phúc đáp lại, cấp trên đã phái người xuống, lập tức thành lập tiểu đội phá án, trinh sát số quân hỏa kia đang nằm ở đâu, để giải trừ tai họa ngầm này.

- Đông …đông …..

- Mời vào …..

Lý Hải Bân tiến vào, bẩm báo:

- Cục trưởng, có vị tiểu thư tìm ngươi.

Mấy ngày nay, tính tình của vị mỹ nữ cục trưởng này không được ôn nhu cho lắm nên không có người nào dám tiến vào phòng làm việc của nàng. Cho dù là đại đội trưởng Lý Hải Bân, nếu không có việc gì thì hắn cũng không dám tiến vào.

- Để cho nàng vào đây.

Triệu Nhược Thần ngồi thẳng dậy, nói thế nào đi nữa là cũng là cục trưởng, phải cấp cho thị dân thấy được một chút tôn nghiêm của mình, nhưng trong lòng nàng lại hoàn toàn không muốn như vậy. Nhưng là …phải làm mà thôi.

Không có nghe được bất cứ thanh âm nào, cửa một lần nữa lại được mở ra, một nữ nhân trẻ tuổi, mang kính đen, chậm rãi bước vào, Trên cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn kia, tựa hồ đang mỉm cười, nhưng thật đáng tiếc, triệu Nhược Thần hoàn toàn không có để ý.

- Xin hỏi, ngươi là ……

Triệu Nhược Thần cảm nhận được một loại phong tình, một loại lãnh diễm nhưng lại rất quyến rũ đầy mị lực. Loại mị lực nữ nhân náy phát ra có vẻ như rất cao quý.

Đây không phải là một nữ nhân bình thường.

Tóc dài phiêu du, bồng bềnh mà mượt mà, đen óng ánh, quần áo trên người nàng mặc dù là giản dị, nhưng vô luận là nhìn từ gốc độ nào cũng đều thấy hoàn mỹ.Nữ nhân này khiến cho người nhìn có một cảm giác rất đặc biết, một cảm giác rất thần bí, nhưng lại khiến cho những ai nhìn thấy nàng chìm trong mê muội.

Không nói gì, ngọc thủ giơ lên, tháo kính mát xuống, đôi mắt tràn ngập xuân tình, nhưng khuôn mặt của Triệu Nhược Thần chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng, thoáng cái đã từ chổ ngồi mà đứng lên, hướng về phái nữ nhân kia mà ôm nòng nhiệt.

- Vũ tỷ! Thật sự là ngươi. Ta thật không có nghĩ được ngươi sẽ đến Đông Nam, nhìn thấy ngươi, Nhược Thần thầ sự cao hứng, rất cao hứng a …

Nàng thế nào mà khộng cao hứng cho được, người này là Vũ tỷ là bằng hữu duy nhất, và cũng là bằng hữu chân chính duy nhất.

Nàng chính là Vũ, là Vũ Thần duy nhất trong Long Tổ, với sắc đẹp khiến cho triệu người say đắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.