Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 82-3: Không ai đẹp hơn ta (3)




Editor: Tiểu Nhã

Lúc này Trương Quân Dao mới có chút hối hận, đúng vậy, nếu thật sự từ trong viện nàng tìm ra viên thuốc, cùng lắm nàng và Vương phi bị phạt, nếu là lục soát không ra…… Hẳn là tin tưởng ma ma a, ma ma làm việc trước nay cẩn thận, nàng nói không có việc gì, sẽ không có việc gì.

Trương Quân Dao ậm ừ một chút, nói: “Cũng…… Cũng không sao đi, dù sao ta cùng Vương phi tranh…… Cũng không phải ngày một ngày hai.”

Lan ma ma thở dài, “Quả hồng đan thưởng xuống dưới, cũng không phải một ngày hai ngày.” Nếu muốn chọn, đã sớm chọn, hôm nay mới chọn, chính là chột dạ!

“Kia…… Kia làm sao bây giờ?” Trương Quân Dao bắt đầu hối hận, ngay từ đầu nàng cảm thấy mình bất công, hối hận, mới nghĩ đến việc nếu Vương gia nghi ngờ nàng, với thủ đoạn Vương phi, nàng thật không còn đường sống.

Lan ma ma cười khẽ, “Ngài yên tâm, ngài là mẹ đẻ của tiểu công tử, không có chứng cứ, Vương gia cũng không thể phạt ngài, đừng nói tới Vương phi . Chắc chắn sẽ không có việc gì, “Chẳng qua,
chuyện này, ngài về sau tránh Vương phi một chút, đừng cùng nàng tranh, Vương gia tín nhiệm nàng, trừ phi có chuyện gì, Vương gia cùng nàng ly tâm, ngài mới có thể động.”

Trương Quân Dao nằm ở trên giường  gật đầu, nàng nhớ rõ giáo huấn hôm nay.

Lại nói Du Tiêu Vãn lưu tại viện Ngô Lệ Quyên, Ngô Lệ Quyên kéo nàng lên giường mà ngủ, hỏi nàng như thế nào hiểu rõ dược liệu, Du Tiêu Vãn thuận miệng nói lý do, liền khuyên Ngô Lệ Quyên sớm nghỉ ngơi, chính mình cũng  ngủ đến bình minh.

Vừa mới đứng dậy rửa mặt chải đầu xong, ngoài cửa liền có nha đầu bẩm: “Bẩm thứ phi, Quân nhị công tử tới vấn an.”

Ngô Lệ Quyên mỉm cười nhìn Du Tiêu Vãn liếc mắt một cái, khẽ cười nói: “Mau mời.” Lại giữ chặt tay Du Tiêu Vãn, nhẹ giọng nói: “Đừng lánh, người không muốn gặp đã đến.”

Gia hỏa kia không đạt mục đích không bỏ qua, chẳng lẽ còn muốn tránh hắn một đời? Du Tiêu Vãn an tĩnh ngồi xuống ở một bên.

Khó được Quân Dật giữ lễ nghĩa, bọn nha đầu kéo rèm lên, đi vào gian, vừa nhấc mắt liền nhìn đến người ngồi ở bên Ngô Lệ Quyên, có chút  không được tự nhiên nhìn Du Tiêu Vãn. Sáng sớm có thể nhìn thấy người trong lòng,  tâm tình Quân Dật Chi rất tốt, động tác tiêu sái hỏi han, ngồi bên trái, nhẹ cong khóe môi cười xem giai nhân. Hai người có thân phận khác biệt, Du Tiêu Vãn không muốn gặp, cũng chỉ đứng dậy hướng hắn vấn an “Quân nhị công tử chào buổi sáng.”

Quân Dật Chi cười đến phong lưu uyển chuyển, “Du tiểu thư chào buổi sáng.”

Ngô Lệ Quyên thiếu chút nữa không nín được cười ra tiếng, sợ mất lễ, vội hỏi Hỉ nhi, “Đồ ăn sáng chưa có sao?”

Hỉ nhi nói: “Đã có, ngài muốn nô tỳ qua đỡ đi sao?”

Ngô Lệ Quyên nhẹ nhàng gật gật đầu, một tay dựa Hỉ nhi đỡ, một tay nâng  bụng lớn, vừa nói vừa đi, “Thái y bảo ta thường xuyên đi lại đi lại, như vậy dễ dàng sinh. Quân nhị công tử muốn cùng ăn sáng không?”

Quân Dật Chi đã sớm chờ những lời này , vội đáp: “Không sao, vậy ta đây làm phiền.” Nói chậm đặt chân bước, cùng Du Tiêu Vãn đi theo sau Ngô Lệ Quyên.

Du Tiêu Vãn bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, gương mặt nhỏ không tự giác mà nóng lên, liền nhỏ giọng nói: “Ngô tỷ tỷ.” Nhắc nhở Ngô Lệ Quyên, lấy thân phận Quân Dật Chi, hẳn là đi trước mới đúng.

Ngô Lệ Quyên không nghe thấy, Quân Dật Chi càng sẽ không để ý vài bước khác biệt, đôi mắt chỉ nhìn vào khuôn mặt nhỏ thanh lệ của Du Tiêu Vãn, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp như lông chim phảng phất ở trong lòng Du Tiêu Vãn ngứa, nóng nóng, “Trong chốc lát dùng xong đồ ăn sáng, ta bồi ngươi đi khách viện hỏi một chút, nhìn xem tối hôm qua soát ra cái gì, nếu sớm có được kết quả, chúng ta cũng nhanh hồi phủ.”

Trong miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng ước gì tốt nhất mười ngày nửa tháng, cũng đừng lục soát ra cái gì, khiến cho bọn họ vì bị hiềm nghi mà lưu lại trong vương phủ.

Lúc này vừa nói xong, liền có ma ma bên người Vương phi đến truyền lời, Vương phi thỉnh Du tiểu thư qua bồi nàng dùng bữa. Quân Dật Chi sờ chóp mũi hỏi: “Hoàng thẩm sao không đi mời ta?”

Ma ma cười nói: “Thỉnh công tử gia thứ tội, cái này nô tỳ không biết.”

Quân Dật Chi không thèm để ý nói: “Không có việc gì, ta cùng qua là được.”

 Cũng mặc kệ nhân gia không mời hắn, liền tự giác mà cùng Du Tiêu Vãn đi ra ngoài.

Lũ này, bên người không có Ngô Lệ Quyên, Quân Dật Chi thập phần tự nhiên mà nói: “Các ngươi lui ra đi.”

Nô tỳ trong vơng phủ không ai không biết phong hoa tuyệt thế Quân nhị công tử nói một không hai, vội lui mười bước, bảo đảm không nghe được lời Quân Dật Chi muốn nói.

Quân Dật Chi thập phần vừa lòng, lúc này mới chuyển hướng Du Tiêu Vãn, trong lòng lại đột nhiên thấp thỏm. Du Tiêu Vãn trốn vài ngày, hắn lại thập phần muốn biết nàng trong lòng rốt cuộc nghĩ gì, lúc này mới hấp tấp mà nhờ Trưởng công chúa hẹn Du Tiêu Vãn ra, cũng thật đương hoàng hai người mặt đối mặt, hắn lại hoảng hốt, thật sợ đến cái chính mình không muốn nghe ...… Trốn tránh cũng không phải tính hắn, hắn do dự một chút, cố nén hoảng hốt mở miệng nói: “Ngày đó lời nói của ta, là nghiêm túc.”

Bên tai Du Tiểu Vãn nóng lên, xấu hổ đến mí mắt đều nhìn xuống, theo bản năng mà cắn môi dưới. Quân Dật Chi mê muội mà nhìn nàng hàm răng nhẹ nhàng trắng tuyết mà chạm vào môi như cánh hoa, không khỏi dừng lại bước chân, si mê mà vươn tay, nghĩ chạm đến hai mảnh hồng nhuận, xác định cảm xúc chúng nó, có phải hay không giống như cánh hoa tươi non mịn trơn bóng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.