Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 48-2: Bẫy trong bẫy (2)




Khúc ma ma nghĩ nghĩ, vẫn là đem chuyện Ấn ma ma nhập phủ báo cho Trương thị.

Trương thị gõ gõ ngón xao mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Tết Trung thu đã vào phủ thỉnh an, hôm nay lại đến, nhất định là có chuyện quan trọng, ngươi mau đi hỏi thăm."

Khúc ma ma liên thanh xưng vâng, không hai ngày liền hỏi thăm ra đại khái. Trương thị hận đến độ muốn ném vỡ chén trà trên tay, ngón tay run run chỉ thẳng về hướng Duyên Niên Cư, lớn tiếng hỏi Khúc ma ma, "Ngươi có gặp qua người tổ mẫu nào như vậy không? Có hạ nhận tốt lại không cho cháu trai cháu gái ruột của mình, lại đi đưa cho đứa cháu gái ngoại sinh, chuyện này mà truyền ra, người ngoài sẽ nhìn ta thế nào? Nói ta không dung nổi đứa bé gái họ hàng mồ côi! Ta có chỗ nào bạc đãi Vãn Nhi? Cho dù là muốn lấy bạc từ chỗ Vãn Nhi, chẳng phải là vì tôn tử của Tào gia sao? Bà, bà cư nhiên muốn phá hư thanh danh của ta như vậy!"

Khúc ma ma sợ hết hồn, vội chạy ra cửa ngó nghiêng xem xét một phen, mới chạy lạ về bên cạnh Trương thị, nhỏ giọng nói: "Phu nhân bớt giận, việc này còn phải có Tước gia ra mặt mới làm được, ngài không bằng đến nói với Tước gia, Nhị thiếu gia sắp sửa nhập sĩ, bên người cũng phải có người quan tâm săn sóc a."

Trương thị nghe xong, trong lòng vừa động, đúng vậy, việc gì phải so đo với bà già sống mãi không chết kia, ở trong lòng Tước gia, sợ là không ai trọng yếu bằng con, người đắc dụng như vậy, không cho con thì cho ai?

Chẳng qua, từ chuyện này có thể nhìn ra, lão thái thái là thật tâm yêu thương đứa ngoại tôn nữ này, Trương thị híp mắt suy nghĩ một phen, ngân nga hỏi Khúc ma ma, "Nhã Nhi học quy củ thế nào rồi?"

Khúc ma ma liền thay tiểu thư bênh vực kẻ yếu, "Nghiêm ma ma này thật sự là kẻ khắc nghiệt, chỉ mỗi một tư thế ngồi hành lễ, cứ cứng rắn nói là tiểu thư làm không đúng quy phạm, đáng thương cho tiểu thư nửa ngồi nửa đứng cả buổi trưa, hai bắp chân đều không đứng thẳng nổi......"

Trương thị vung tay lên, "Như vậy mới tốt! Ta trước kia chính là rất sủng nàng, nàng mới không chừng mực như vậy, ngay cả Duy Phương Đại công chúa cũng dám mắng, Nghiêm ma ma vừa vặn thay ta giáo huấn nàng một chút." Nói xong lại bảo Khúc ma ma đến Phỉ Thủy Cư nhìn một cái, nếu là chương trình học đã chấm dứt, liền gọi nữ nhi đến đây một chuyến.

Khúc ma ma lĩnh mệnh đi, không bao lâu dẫn Tào Trung Nhã lại đây. Tào Trung Nhã vừa thấy Trương thị, hai mắt liền đỏ ngầu, mếu máo nói: "Nương, nương nhất định phải giúp con đuổi bà Nghiêm ma ma này đi......"

"Không được! Con thật sự là phải hảo hảo giáo huấn một chút." Trương thị lần này thiếu chút nữa ăn khổ ở chỗ Du Tiểu Vãn, biết rõ nàng tâm cơ thâm trầm, lấy tâm trí hiện tại của Nhã Nhi, căn bản không phải là đối thủ của Vãn Nhi, cho nên nửa điểm cũng không mềm lòng, "Con có biết hiện tại người bên ngoài đồn đại con là người như thế nào không? Hung hãn, vô lễ! Với thanh danh như vậy, con làm sao có thể gả cho người trong sạch?"

Việc này chính là cái gai trong lòng Tào Trung Nhã, nàng oa một tiếng liền khóc lên, "Đều là do ả Du Tiểu Vãn chết tiệt kia chọc ghẹo con!"

Trương thị không phải không hận Du Tiểu Vãn, chính là trong chuyện này, vẫn là Nhã Nhi rất không đúng mực: "Tuy rằng là nàng bày kế, nhưng chỉ cần là người có nửa phần ánh mắt, đều biết người trong vương phủ là không thể đắc tội, mắng bọn hắn tương đương mắng Vương gia. Con khen ngược, chưa gì đã vội vàng đánh mắng người ta, còn liên lụy cả biểu tỷ của con!"

Lời này lúc ấy Trương thị đã nói, Tào Trung Nhã mấy ngày nay đều tự mình cân nhắc, biết là trong chuyện này mình cũng có lỗi, vì thế không dám lại lớn tiếng khóc, chỉ sụt sụt sùi sùi vờ vịt đáng thương.

Trương thị làm sao hội không đau lòng chính mình nữ nhi, thấy nàng hiểu được, liền hòa nhã nói: "Cũng không cần gấp, cậu của con đã tìm ngọn núi mới để dựa vào, biểu tỷ của con nhất định có thể trúng tuyển, ngày tốt của ba mẹ con chúng ta sắp đến rồi, nhưng, cách xử sự làm người của con nhất định phải sửa. Con xem Vãn Nhi đi, ở trước mặt lão thái thái rất là nhu thuận, lão thái thái rất tin tưởng lời của nàng, còn con thì sao? Không có việc gì thì đánh chửi nha hoàn, ngày thường thì bá đạo tùy hứng, đến cả hai thứ tỷ đều phải nhường con, lão thái thái làm sao tin tưởng con?

Nương hôm nay gọi con tới, chỉ vì muốn dạy con một từ, nhẫn! Nhẫn thế nào? Con hãy học theo Du Tiểu Vãn, nàng biết rõ Mĩ Cảnh là người mà ta phái đến chỗ nàng, biết rõ cây trâm là do Mĩ Cảnh trộm, lại không để lộ ra một tí tẹo nào, ngay cả sau khi ra mặt vạch trần, cũng không đuổi Mĩ Cảnh đi. Vì sao? Là vì nàng đang nhẫn, bởi vì nàng sợ đuổi Mĩ Cảnh đi, nương sẽ an bài những người khác đến, nàng lúc đó lại không biết ai là người của nương."

Tào Trung Nhã nghĩ lại nghĩ, tuy cam chịu lời của Trương thị, nhưng vẫn thấy ủy khuất: "Chẳng lẽ còn muốn con nhường nhịn hai người kia? Các nàng là thứ thân phận gì chứ?" Ý nói là Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến.

"Đúng vậy, các nàng là thứ xuất, nhưng cũng là họ Tào, ở trong mắt lão thái thái, địa vị tuy thấp hơn con chút đỉnh, nhưng đều là cháu gái của bà! Huống hồ, sau này ca ca con nếu muốn sống yên ở trong triều, còn phải dựa vào các tỷ muội con gả vào những cửa hôn nhân tốt. Con dỗ dành các nàng, là vì ca ca của con. Chỉ khi ca ca con tốt lắm, con ở nhà chồng mới có địa vị!"

Tào Trung Nhã suy nghĩ trước sau một phen, hiểu ra, "Nương nói rất có lý, nữ nhi đã hiểu, nữ nhi biết nên làm như thế nào."

Trương thị vui mừng nói: "Như vậy mới là nữ nhi ngoan của nương! Nữ nhi của nương, sẽ không thua kém nha đầu họ Du kia."

Đêm đó Trương thị liền mời Tào Tước gia tới, cố ý nịnh hót, Trương thị tuy rằng tuổi gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng quả thật rất thoả đáng, làn da mềm mại trắng noãn như cô gái trẻ, dung nhan cũng không thấy già, lại là nhiều ngày không gặp, cộng thêm tư thái nũng nịu lấy lòng, khiến Tào Thanh Nho thập phần hưởng thụ. Sau một phen ôn tồn, Trương thị mới nhắc tới việc này, "Duệ Nhi vài năm nữa sau khi đậu kỳ thi đình sẽ nhập sĩ, Tước gia nên giúp hắn chọn vài người đắc dụng để lo chuẩn bị các mối quan hệ."

Thể xác và tinh thần Tào Thanh Nho lúc này cực kì thỏa mãn, nên không chút ngần ngại đáp ứng, "Đây là đương nhiên, người bên cạnh nhất định phải là người có khả năng, thì chức quan mới có thể xuôi gió xuôi nước."

Trương thị thấy Tước gia không nghĩ tới chuyện sâu xa hơn, đành phải đề suất trước, "Ta nghe nói Trần chiêm sự muốn bán đi hạ nhân trong phủ. Trần chiêm sự là người làm việc cho Thái Hậu và Thái tử, đại quản sự dưới trướng hắn đều có quan hệ rất tốt với các lão gia và hạ nhân trong các phủ. Người như vậy rất đắc dụng, Tước gia hỗ trợ thử hỏi thăm xem sao, nếu thích hợp, liền đem về cho Duệ Nhi."

Tào Thanh Nho không lên tiếng đáp lại, ông hiểu được Trương thị đây là diễn màn kịch gì, bất quá trong lòng không phản cảm, rốt cuộc cũng là vì lo lắng cho Duệ Nhi, chính là chuyện này hắn đã cam đoan với lão thái thái rồi, hơn nữa, nếu không phải nhà mẹ đẻ lão thái thái từng giúp Trần gia một cái ân lớn, thì Trần chiêm sự chưa chắc đã chịu bán cả nhà Cổ Hồng Hưng...... Ông đành hàm hồ lên tiếng, "Ừ, đã biết."

Trương thị không thu được câu trả lời khẳng định, trong lòng bất mãn, còn muốn nói nữa, bên tai lại truyền đến tiếng ngáy. Thấy thế, bà tức giận đến muốn hôn mê, ngươi là cha mà như vậy sao, đại sự của con cũng không để bụng, ngày sau ba mẹ con chúng ta làm sao có thể trông cậy vào ngươi? Mặc kệ, ngươi không suy nghĩ cho con trai con gái của ta, ta sẽ tự mình nghĩ! Ta cũng không tin ta không đấu lại một lão thái bà và một tiểu nha đầu.

.

.

.

Trước khi mua người trở về, lão thái thái không muốn để lộ tiếng gió, cho nên Du Tiểu Vãn không biết chuyện này, mỗi ngày như cũ đúng giờ đến thỉnh an lão thái thái và Trương thị. Trương thị vẫn luôn là người mợ thân thiết nhất hiền lành nhất, thấy Du Tiểu Vãn đến liền ân cần hỏi han một phen. Thời tiết rõ ràng đã là cuối mùa thu, Du Tiểu Vãn lại thường xuyên bị thái độ giả tạo của bà chọc ra một thân mồ hôi nóng. Bất quá Du Tiểu Vãn cũng không ăn mệt, luôn dùng loại ánh mắt ôn nhu, sợ hãi, đầy kính ngưỡng chăm chú nhìn Trương thị, nhìn đến độ gương mặt tươi cười của Trương thị suýt không nhịn được, dạ dày sôi trào không ngừng, cơ hồ muốn ói ra bữa cơm ăn lúc tối qua.

Ừm, nàng kiếp trước không biết đã nghe ai nói, cậu trước kia có nha hoàn thông phòng, được cậu sủng đến tận tim, đau đến tận xương. Nha hoàn kia chính là loại hình điềm đạm đáng yêu thế này, dung mạo tuy xa xa không bằng Trương thị, nhưng lại có khí chất khiến bất kì nam nhân nào hễ nhìn thấy liền tăng vọt ý muốn bảo hộ. Chính điều này đã hấp dẫn cậu, cũng là loại hình nữ nhân mà Trương thị hận nhất, hễ thấy là ghê tởm gần chết.

Trương thị đã thu được tin chính xác từ chỗ đại tẩu, nói là đã tìm được một người bảo lãnh phi thường tin cậy, chất nữ Trương Quân Dao lần này khẳng định có thể trúng tuyển. Trong lòng bà rốt cuộc trấn tĩnh, trắc phi của Nhiếp Chính Vương chính là nhị phẩm cáo mệnh, có ngọn núi này để dựa vào, bà muốn đi ngang đi dọc thế nào trong Tào phủ đều được! Giờ chỉ còn mấy ngày là đến ngày tổng tuyển cử, bà nhịn một chút có làm sao? Cho nên, trong khoảng thời gian này, bà thành thật làm bổn phận lại hiền lành rộng lượng. Mấy ngày nay Tước gia đều lưu lại trong phòng Thạch Lựu, bà cũng không có nửa phần bất mãn, còn chủ động bảo người nấu thuốc bổ cho Tước gia, thái độ của lão thái thái đối với nàng cũng đã tốt lên rất nhiều. Nói tới nói lui, Trương thị dù sao vẫn là mang danh phận chính thất, đã sinh cả con trai lẫn con gái, cộng thêm gia thế của mình, phải nói là Trương thị hiển nhiên ngồi ổn ngai vàng đương gia chủ mẫu này. Cho dù bà phạm vào Thất Xuất*, chỉ cần không phải đồi phong bại tục, Tước gia đều suy tính nặng nhẹ, sẽ không dễ dàng hưu thê.

* Thất Xuất là bảy lý do hưu thê (bỏ vợ) ở Trung Quốc thời phong kiến: không con, không hiếu thuận với cha mẹ chồng, dâm loạn, đố kỵ, mắc bệnh hiểm nghèo, lắm điều và trộm cướp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.