Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 8: Cũng không thể không đi được




Hôm sau, An Á Phi ở dưới ánh mắt trời chói chang tỉnh lại, quần áo trên người còn có chút mồ hôi, cửa sổ rộng mở làm cho ánh mắt trời không hề cố ký chiếu thẳng vào nhà.

Cả người nằm dang tay dang tay chân thành hình chữ đại ở trên giường, giống như là một con cá bị mang đi phơi khô.

Thật sự là nóng chết người, thật là muốn xuyên trở về!

Lại nằm trên giường trong chốc lát, mới mang vào dép cỏ đi ra ngoài.

Trong viện đang phơi lúa mì, chuồng gà đã được đóng kín.

“Khả Khả, hôm nay không ra ngoài chơi sao?” tiểu hài tử mang ghế ra ngồi dưới mái hiên râm mát, cầm trên tay một cây gỗ, còn chăm chỉ cầm quơ quơ.

“A cha kêu ta ở đây trông lúa mì, không cho chim tước đến mổ.” An Á Khả làm bộ dạng tiểu đại nhân trả lời.

An Á Phi đi qua dùng sức xoa đầu hắn,”Khả Khả thực ngoan.”

Tiểu tử kia cười ha ha, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

Thế nhưng thẹn thùng, thật đáng yêu.

Lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhéo nhéo vài cái, vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, An Á Phi mới cảm thấy mĩ mãn đi vào nhà bếp, đặc biệt thú vị, quả thực giống như một yêu quái.

“Khả Khả, lại đây.” An Á Phi giơ một đầu gỗ trong tay, đây là hắn tìm được ở trong đống cúi trong nhà bếp, chuẩn bị làm một con quay cho tiểu tử này chơi.

Cả ngày cầm một đoạn gỗ chơi như vậy, người ta nhìn thấy thực đau lòng.

“Ca ca, làm gì vậy.” An Á Khả mở to mắt nhìn nhìn.

“Làm đô chơi cho ngươi.” An Á Phi dùng dao đốn củi ở đầu gỗ chặt đứt một mẩu gỗ nhỏ, sau đó chậm rãi dùng dao đẽo đầu gỗ kia thành hình con quay.

Lại tìm đến một cây gậy gỗ nhỏ, đem dây thừng cột vào đầu gậy đã chuẩn bị tốt, một bộ con quay liền hoàn thành.

An Á Khả ở một bên vẫn còn nghiêm túc trợn tròn mắt nhìn.

An Á Phi cười cười, tự mình thử một chút, thật sự phải khen ngợi linh hồn chính mình khéo tay. “Tốt lắm, cầm chơi đi.”

“Vâng.” An Á Khả hưng phấn tiếp nhận, nhìn chăm chú ca ca chính mình cười, chạy tới đất trống chơi.

“Ca ca.” An Á Khả ủy khuất  ngẩng đầu, vì sao con quay ở trên tay hắn lại không động.

“Tiểu ngu ngốc.” An Á Phi lắc đầu, đi qua cầm tay hắn chỉ dạy, “Dây thừng không cần phải thắt chặt như vậy, thời điểm kéo tốc độ phải nhanh, sau đó lại rút nó ra.”

“Tự mình thử xem.”

An Á Khả thử chơi một chút, tuy rằng vẫn có chút không thuận lợi, thế nhưng so với lần đầu tiên đã tốt hơn nhiều.

Nhìn trong chốc lát, An Á Phi liền cười để cho hắn tự chơi, xoay người đi ra sau viện.

Hậu viện có một mảnh đất trống, bình thường thời điểm thu hoạch sẽ dùng để phơi nắng lương thực, lùa mì vụ đông lại ít, phía đất trống ở phía sau để không, hắn chuẩn bị đem nơi này thu dọn một chút, đem những thân lúa mì mang ra phơi nắng.

Cơm giữa trưa liền làm vài món đơn giản có bánh nướng áp chảo, một đĩa khoai tây sợi xào, một đĩa rau muống xào. Còn thêm một nồi chè đậu xanh cho vào trong giếng nước làm lạnh.

“Haiz.” An Á Phi nhìn cơm trưa đơn giản mà thở dài, hắn ngoại trừ nấu cơm ra, còn những việc khác hoàn toàn không biết làm, hiểu được một ít việc nhà nông, nhưng trên cơ bản đều không cần hắn giúp đỡ, cho dù hắn muốn giúp, hai vị phụ thân thương yêu hắn cũng không muốn cho hắn giúp, huống chi ở cổ đại, không có thuốc trừ sâu, những sinh vật nhuyễn thể ở trong đất kia đều rất nhiều, hắn cũng sợ hãi.

Nghĩ lại chính mình thật là vô dụng, cũng không thể kiếm tiền, nếu mở nhà hàng a cha và phụ thân nhất định sẽ không đồng ý, thật sự là rất ưu thương.

“Ta muốn tự mình kiếm tiền.” Không tự giác nói ra khỏi miệng, liền nghe một thanh âm quen thuộc vang lên.

“Phi nhi muốn kiếm tiền gì, sau này có ta nuôi ngươi là đủ rồi.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình sủng nịnh xuất hiện trước mặt An Á Phi.

“Ngươi làm sao lại tới nữa?” Thật sự nhịn không được muốn trợn mắt.

“Phi nhi cho dù không hề yêu ta, cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy.” Vẻ  mặt Lục Hàn Tình bi thương, đáy mắt đau khổ.

Có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? “Nếu bị ngươi nhìn ra được, vậy thì, giải trừ hôn ước của chúng ta đi?” An Á Phi chân thành đề nghị.

Lục Hàn Tình cười khổ, “Phi nhi làm sao sau khi mất trí nhớ, lại thay đổi nhiều như vậy.” Cũng không tiếp lời của hắn.

Trong lòng An Á Phi cả kinh, trên mặt không thay đổi sắc mặt, “ha ha, có thay đổi nhiều sao, chỉ là sau khi mất trí nhớ, những chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ, vì vậy có xảy ra thêm một lần nữa, khẳng định sẽ có chút không giống với trước kia.”

Ngọa tào, người này sẽ không phải thông minh tới mức đã đoán ra cái gì rồi chứ, thật sự là dọa người mà.

Hắn tuyệt đối không muốn trở thành yêu quái đem đi thiếu sống, kia nhất định rất đau.

“Cũng đúng.” Lục Hàn Tình lý giải gật đầu, “Phi nhi, tuy nói ta đối với chuyện hôn ước cũng thực rộng rãi, nhưng là, chuyện hôn ước của chúng ta là do thế hệ trước định ra, mà hiện tại, ông nội An đã không còn, nếu muốn giải trừ hôn ước là không có khả năng, huống chi, ta cũng không muốn giải trừ hôn ước.”

Lương Nguyệt quốc đối với hôn ước giữa công tử thiếu gia đã có quy định rõ ràng, hai bên có hôn ước nếu muốn giải trừ hôn ước, cần phải có người định ra hôn ước, cùng với nhân chứng ở đây mới được.

An Á Phi sớm đã hỏi a cha nhà mình rõ ràng, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, nếu như hai bên tự nguyện giải trừ hôn ước, cũng sẽ không dám không cho, nhất là, nếu người đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước là công tử, liền càng không thành vấn đề.

“Ngươi vì sao lại không muốn?” An Á Phi trừng lớn mắt, dựa theo như lời kể của a cha bọn họ, nam nhân này khẳng định không phải thật sự thích nguyên chủ của thân thể này, chỉ có một mình nguyên chủ đơn phương thích người ta mà thôi.

Nếu như vậy, vì sao lại không muốn giải trừ hôn ước? “Ngươi khẳng định không phải thiệt tình thích ta.”

Lục Hàn Tình đánh lạc hướng nói: “Phi nhi vì sao muốn kiếm tiền?”

An Á Phi liếc mắt nhìn hắn, biết người nọ không muốn tiếp tục đề tài này, cũng không nhắc lại, dù sao còn có một năm, cùng tùy ý nói: “Tình huống nhà của ta ngươi cũng thấy đấy, chỉ có một ít đất trồng lương thực cũng với phụ thân ngẫu nhiên săn thú bán da lông lấy tiền, tới khi nào mới có thể sống khả giả một chút? Khả Khả cũng sắp tới tuổi đến trường, mà tiền trong nhà hiện này chỉ đủ sống mà thôi.”

Chính yếu cũng là ba gian nhà đất này, thật sự là rất nát. Mùa hè thì còn tốt, có gió lọt vào coi như là có quạt mát. Bởi vì nóc nhà mới tu sửa, thời gian hắn đến đây cũng không gặp trời mưa, cũng không biết có thể bị dột hay không.

Nhưng mà phòng ở này, mùa đông chắc chắn là bị lạnh, cho dù thôn Phượng Sơn nằm ở phía nam của Lương Nguyệt quốc, mùa đông không có tuyết, nhưng độ ấm tuyệt đối sẽ không ấm áp. Với những phòng ở bằng đất này, mùa đông khẳng định lạnh chết người.

Thật không biết trước kia nhóm phụ thân làm sao vượt qua, nghĩ lại đều cảm thấy lạnh thay bọn họ.

“Vậy Phi nhi muốn kiếm tiền như thế nào?” Lục Hàn Tình cũng không có trực tiếp bỏ tiền cho chuyện này.

“Còn chưa nghĩ ra.” An Á Phi lắc đầu, có chút ủ rũ.

Hắn ngoài trừ trù nghệ tốt ra, những mặt khác đều không tinh thông.

“Phi nhi có thể sớm gả cho ta một chút.” Lục Hàn Tình mỉm cười đề nghị.

An Á Phi trực tiếp cho hắn một cái liếc mắt xem thường, “Ta là đang nói chuyện đứng đắn.”

“Được rồi.” Lục Hàn Tình mỉm cười nói, “Phi nhi có thể nghĩ lại, dù sao cũng không thể nóng lòng nhất thời.”

Cũng chỉ có như vậy.

Sau khi chuẩn bị đồ ăn cho song thân xong, An Á Phi mới hỏi: “Ngươi ăn cơm trưa chưa.”

“Không.” Lục Hàn Tình tự động tiền lên cầm lấy rổ cơm trong tay hắn.

“Nếu không chê, lát nữa trở về cùng nhau ăn.” An Á Phi bất đắc dĩ lắc đầu, biết chính mình dù không nói, người này lát nữa trở về sẽ cùng hắn ăn cơm.

Thật không biết người này tại sao lại cảm thấy hứng thú với những đồ ăn đơn giản này, cũng nghĩ không rõ, An Á Phi cũng đành phải quy tội cho người này ăn sơn trân hải vị nhiều, nên muốn đổi khẩu vị mới mẻ một chút.

“Khả Khả, để ý lùa mì, ca ca đem cơm cho nhóm phụ thân.” Trong viện, An Á Khả còn đang chơi con quay.

“Đã biết ca ca.” Nghe vậy, An Á Khả ngừng động tác trong tay, còn nghiêm túc gật gật đầu.

“Cái kia là ngươi làm?” Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua con quay đang quay nhanh ở trên mặt đất.

« Làm sao vậy ? » An Á Phi đi ở phía trước, có chút nóng lấy tay quạt quạt.

Lục Hàn Tình nói : « Rất thú vị. »

Đương nhiên là thú vị, cũng không nhìn xem là ai làm.

Sau khi đưa đồ ăn xong, khi trở về, An Á Phi thuận tay hái chút rau dưa mới mẻ trên mặt đất, chuẩn bị buổi tối làm bánh canh, trời nóng như vậy, hắn cũng không muốn làm đồ ăn phức tạp gì.

« Đúng rồi, hôm nay ngươi đến làm gì. » Ăn xong cơm chưa, cầm chén đi rửa, An Á Phi hướng Lục Hàn Tình ở trong viên đang giúp đỡ trông lúa mì hỏi.

Trời nóng như vậy, người này còn chạy tới nơi này, thật sự là nhàn hạ.

« A cha ta kêu ta lại đây nói với An thúc, hai ngày qua đã bận bịu rồi, cho ngươi đi thị trấn ở hai ngày. » Lục Hàn Tình nói.

An Á Phi chờ mong hỏi : « Không đi có được không ? »

Lục Hàn Tình mỉm cười lắc đầu, « Không thể. » Một chút thương lượng cũng không cho.

Ở trong lòng la hét một trận, An Á Phi lấy ra một cái giỏ trúc, nói : « Ta đi vào núi dạo một chút, nơi này có Khả Khả nhìn. »

Dù sao người này ở trong này, hắn cũng không thể đi ngủ trưa.

« Được. » Lục Hàn Tình sảng khoái gật đầu.

An Á Phi nói ngọn núi, cũng chính là núi Ngô đồng mà người dân thôn Phượng Sơn hay đi, núi này có một gốc cây Ngô Đồng trăm năm nên được gọi như vậy.

Núi Ngô đồng không cao, bởi vì đã lâu, nên cỏ cây trên núi rất là tươi tốt, tuy rằng hai năm trước khô hạn, không ít người tới nơi này tìm ăn, nhưng bởi vì núi cũng đủ lớn, trái cây dại phong phú, cũng sẽ không xuất hiện tình huống núi không, thêm một sinh sản xuân hạ thu đông, có thể nghĩ sản vật bên trong phong phú bao nhiêu.

Mang tâm tình đi vào trong bảo khổ, An Á Phi mang theo Lục Hàn Tình đi vào trong ngọn núi.

Bởi vì có liên quan đến vấn đề sợ sâu, An Á Phi đi rất chậm, cũng rất nhỏ. Hắn tuyệt không muốn để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng mình.

« Ah, mộc nhĩ. » Thấy một nhánh cây bị cắt mọc đầy mộc nhĩ, An Á Phi kinh hỉ kêu lên.

« Phi nhi biết những đồ vật này ? » Lục Hàn Tình nghi hoặc hỏi.

« Đương nhiên biết, cái này gọi là mộc nhĩ. » giờ phút này tâm tình An Á Phi hoàn toàn bị mảnh mộc nhĩ này chiếm cứ, bởi vậy không suy nghĩ liền đáp.

Con ngươi đen của Lục Hàn Tình thâm trầm vài phần.

« Mau giúp đỡ hãi, thất thần làm gì. » An Á Phi thúc giục Lục Hàn Tình đang sững sờ, trên nhánh cây này có rất nhiều, chẳng lẽ để một mình hắn hái.

« Ngươi nhưng thật ra rất biết chỉ huy người khác. » Lục Hàn Tình vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, lắc đầu bật cười, « Cũng chỉ có ngươi dám chỉ huy ta. »

An Á Phi bĩu môi, « Ngươi cũng có thể không hái, chỉ cần buổi tối ngươi không ăn là được. »

Lục Hàn Tình giơ tay niết mặt hắn, « Không ăn chính là đứa ngốc. »

An Á Phi giơ tay chụp lại móng vuốt đang làm rối tóc mình, « Ngươi không phải là đứa ngốc. » Rõ ràng là một đại thiếu gia, không nên chạy tới nhà hắn ăn rau dại, « Đầu bếp nhà ngươi làm đồ ăn rất khó ăn đi ? » ngoại trừ cái này, hắn thật đúng là không nghĩ ra lý do khác.

Lục Hàn Tình gật đầu, giống như thực giống như giả oán giận nói : « Ngươi không biết, đầu bếp nhà ta làm đồ ăn không vị không muối không nói, có đôi khi còn xào đồ ăn đến nửa đời khó quên. »

An Á Phi bị đùa nở nụ cười, liếc hắn một cái, bỏ qua không tin, « Ngươi cho ta là đứa ngốc sao ? Tin ngươi mới có quỷ đó. » Nói dối cũng không biết nói đúng cách, thật sự là không tiêu chuẩn.

Mặt Lục Hàn Tình mang ý cười, thuận tiện bắn bay một con sâu ở trên một lá cây phía sau hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.