Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần

Chương 70






Lúc này đột nhiên có một trận ồn ào, Ngôn Thanh Nhiên đứng lên nhìn lại, Mặc Khuynh Nhiễm đột nhiên mất đi Ngôn Thanh Nhiên chống đỡ, một trận lảo đảo trực tiếp ngã xuống trên lưng Ngôn Thanh Nhiên, đầu liền như thế dựa vào lưng Ngôn Thanh Nhiên, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít thở, cảm giác được trên thân thể của Ngôn Thanh Nhiên tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt để cho người ta thật thích.
Khiến nàng nhịn không được mà muốn vẫn luôn như thế này mà tận hưởng mùi thơm ngát này, trên thân thể của Ngôn Thanh Nhiên tồn tại một loại cảm giác ấm áp rất an toàn, nhượng tâm đang buộc chặt của nàng liền thả lỏng, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt híp lại, khóe miệng cười cười, Mặc Khuynh Nhiễm cảm thấy ngày hôm nay bản thân không giống chính mình.
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được hiệu trưởng đại nhân dựa vào mình, thân thể có chút mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, hít sâu một hơi, tự nhủ rằng hiệu trưởng đại nhân uống nhiều mà thôi, khi nàng tỉnh lại sẽ không còn như vậy, nhưng suy nghĩ như vậy thì cô lại có cảm giác mất mác, cũng không rõ vì sao lại như thế...
Mọi người xung quanh bắt đầu trò chuyện, vẻ mặt tò mò nhìn đến hai người mới tới với vẻ mặt kỳ quái.
Bên này Mặc Tranh ăn mặc một thân tây trang màu trắng chậm rãi đi tới, đi kế bên là một cái nữ tử tướng mạo rất tốt, một thân lễ phục dạ hội màu trắng, trên cổ mang vòng cổ kim cương có chút lóe.

Thượng Quan Ngưng cũng là lần đầu tiên được Mặc Tranh mang theo tham gia tiệc nhà hắn, có chút kích động, lại có điểm khó có thể tin, quay đầu lại mau chóng đem cái kia vị hôn phu giải quyết.
Cách đó không xa Mặc Tiêu mang theo phu nhân kính rượu trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, hắn không nghĩ tới Mặc Tranh cư nhiên sẽ đến.

Hơi chút thu thu vẻ mặt, tiếp tục mang theo Kiều Tư kính rượu, hắn hoàn toàn không để ý tới Mặc Tranh.

Lưu lại Mặc Tranh chỉ là ý tứ của nhị lão gia tử mà thôi, hắn là không sẽ dễ dàng tha thứ cho Mặc Tranh mấy năm nay thủ hạ mờ ám, mà bị nhị lão gia tử làm khó dễ cho nên cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mặc Tranh hiện tại chỉ cảm thấy thật xấu hổ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Tiêu cư nhiên không lưu lại mặt mũi cho hắn, hắn nhất định sẽ tới chổ nhị lão gia tử cáo trạng một phen.

Nghĩ như vậy trong lòng có chút thoải mái, kế bên Thượng Quan Ngưng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, nàng cũng biết Mặc Tranh tại Mặc gia cũng chỉ có cái danh, nhưng mà nhị lão gia tử sủng hắn a, chỉ có cái danh thì như thế nào, gì mà không cho phép kế thừa chứ, Mặc gia hiện tại cũng chỉ có một tiểu thư, có thể kế thừa cái gì đây? Nghĩ như vậy Thượng Quan Ngưng trong lòng đã sớm liền nhạc nở hoa, vì bản thân thông minh mà vỗ tay.
"Này không phải là Mặc Tranh sao? Như thế nào gặp phải ở chỗ này..." Trong đó một cái tổng tài tập đoàn vẻ mặt nghi hoặc hỏi người bên cạnh, những người có mặt trong buổi tối ngày hôm nay đều biết Mặc Tranh chỉ có cái danh mà thôi, hắn ngày hôm nay dám xuất hiện ở chổ này có thể gọi là da mặt rất dày.

Lúc này Mặc Tranh mang theo Thượng Quan Ngưng hướng tới hai vợ chồng Mặc Tiêu "Đại ca, chị dâu, chúc chị dâu trẻ mãi không già" Mặc Tranh ưỡn mặt nói, hình dạng hài lòng, ai mà không biết còn tưởng hắn được mời sinh nhật thật sự.
Mặc Tiêu nhàn nhạt quay đi sau đó mang theo Kiều Tư rời khỏi, chỉ để lại Mặc Tranh vẻ mặt xấu hổ.

Lúc này Mặc Tranh nhìn bóng lưng Mặc Tiêu trong lòng nồng đậm hận ý mau đem hắn bao phủ, cố sức nắm chặt hai tay, trên tay gân xanh bạo khởi, cứ chờ xem Mặc Tiêu, Mặc Tranh hắn một ngày nào đó sẽ khiến ngươi quỳ cầu xin tha thứ.
Mang theo Thượng Quan Ngưng hướng tới trong đám người đi đến, Thượng Quan Ngưng nhìn xung quanh đều là một đám nhân vật nổi tiếng, tức khắc kích động.

Lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy một người rất quen thuộc, hướng Mặc Tranh nói một tiếng sau đó đi tới chổ người nọ, đến gần phát hiện thật đúng là người đó, lại nói tiếp Ngôn Thanh Nhiên này thật đúng là mạng lớn, hiện tại cư nhiên còn phát hot.
"Ngươi tại sao lại ở chổ này?" Những lời này mang theo kiêu ngạo khinh miệt nhượng Ngôn Thanh Nhiên nhíu nhíu mày, Thượng Quan Ngưng vẫn trước sau như một, để người ta chán ghét.

Kỳ thực vừa rồi nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đi tới đây, Ngôn Thanh Nhiên đã chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên hiệu trưởng từ phía sau vươn hai tay ôm sát thắt lưng cô, cô chỉ cảm thấy tim gia tốc đập nhanh, tức khắc ý nghĩ muốn rời khỏi cũng biến mất.
"Ta ở đâu thì cần ngươi quản sao?" Ngôn Thanh Nhiên không nhịn được nói, hiện tại cô muốn người trước mắt nhanh lên cút đi, nhìn đến liền phiền, thà rằng nhìn hiệu trưởng đại nhân còn tốt hơn.

Suy nghĩ này vừa nhảy ra khiến cô có chút ngây người, đôi mắt làm sâu sắc, cúi đầu nhìn hai tay đang ôm thắt lưng mình, trắng nõn bóng loáng, vươn tay đè lại một đôi tay, thở dài.
Lúc này Thượng Quan Ngưng tất nhiên thấy được động tác này của Ngôn Thanh Nhiên, nhìn theo hướng mắt thì thấy được một đôi tay nữ nhân, đoán rằng Ngôn Thanh Nhiên có bạn gái, mà bạn bạn gái Ngôn Thanh Nhiên chắc chắn cũng không phải là nữ nhân tốt lành gì, gia thế khẳng định cũng chẳng có gì nổi bật.
"Ngươi mà cũng có tư cách xuất hiện ở đây sao?" Thượng Quan Ngưng từng tra xét bối cảnh Ngôn Thanh Nhiên, trong nhà cũng chính là một nhà giàu mới nổi, không có quan hệ gì lớn, chỉ có gia đình bên mẹ hắn có quan hệ khá lớn mà thôi, mà lớn thì lớn nhưng làm sao có thể so với Mặc gia? Nàng hiện tại là có Mặc gia là chổ dựa vững chắc a.
Thượng Quan Ngưng lời này nói ra nhượng Ngôn Thanh Nhiên ha ha cười, cái gì mà gọi là có tư cách hay không?
"Vậy ngươi thì có tư cách sao?" Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt nói, lời này khiến cho Thượng Quan Ngưng cứng họng, chỉ cảm thấy thực chán ghét Ngôn Thanh Nhiên này.
"Đây không phải là loại địa phương ngươi nên tới, ngươi tốt nhất mau chóng rời đi." Thượng Quan Ngưng vô cùng kiêu ngạo, khuôn mặt bởi vì kiêu ngạo mà biến dạng.

Ngôn Thanh Nhiên nhìn mà cảm thấy thật xấu xí, vì sao Mộ Dung Tử cũng đồng dạng là kiêu ngạo, nhưng lại dễ nhìn hơn người này chứ? Người trước mắt này kiêu ngạo thực sự khiến người khác phát ngán.
Ngôn Thanh Nhiên không hề phản ứng lại, Thượng Quan Ngưng trực tiếp tức giận, người này dám làm lơ nàng?
Thượng Quan Ngưng vươn tay muốn tát lên mặt Ngôn Thanh Nhiên, mắt thấy tay càng ngày càng gần, đột nhiên Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng vươn tay chặn lấy, Thượng Quan Ngưng càng tức giận, người này không biết tốt xấu sao!
Lúc này Thượng Quan Ngưng đã không thể khống chế được, thì bên này hiệu trưởng đại nhân hai mắt nhắm lại hơi hơi rung động, nàng chỉ nghe đến một âm thanh chói tai, mở mắt chậm rãi đứng dậy, thân thể vô lực ngã vào trên người Ngôn Thanh Nhiên, đầu liền như thế đặt ở trên vai Ngôn Thanh Nhiên, một trận thỏa mãn a.
"Không hổ là tiện nam, bạn gái ngươi cũng chính là một cái tiện nhân!" Thượng Quan Ngưng nhìn thấy đối phương so với mình còn đẹp hơn, cả người đố kị chết, miệng trong vô thức nói ra những lời này!
Ngôn Thanh Nhiên vừa nghe xong tức khắc nổi giận, Thượng Quan Ngưng ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi còn không xứng xách dép cho hiệu trưởng! Ngôn Thanh Nhiên cũng không biết vì sao khi nghe Mặc Khuynh Nhiễm bị xúc phạm trong lòng lại tức giận như vậy, hiện tại cô chỉ muốn cho Thượng Quan Ngưng một cái tát!
Mặc Khuynh Nhiễm mông mông lung lung nghe được có người nói chuyện, mở ra đôi mắt mê ly, chỉ nhìn thấy trước mắt có một nữ nhân xấu xí đang nói chuyện, nói ra những lời thực sự là khó nghe, nhíu nhíu mày, có một chút thanh tỉnh.
"Ngươi nên cẩn thận cái miệng của ngươi" Ngôn Thanh Nhiên những lời này tràn ngập nguy hiểm, hù tới Thượng Quan Ngưng, nhưng cũng chỉ là thoáng một cái Thượng Quan Ngưng một chút cũng không sợ hãi, nhất là nhìn đến đối phương so với nàng còn xinh đẹp hơn, tâm không nhịn được mà đố kị.
"Ngươi là ai vậy? Ân?" Mặc Khuynh Nhiễm khí tràng thoáng cái liền phóng xuất ra, cái cảm giác lười biếng vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là sắc bén, điều này làm cho Thượng Quan Ngưng tức khắc sợ đến nói không nên lời, bởi vì lực uy hiếp của đối phương quá mạnh mẽ...
"Cổn" Ngắn gọn nói nhượng Thượng Quan Ngưng mặt đỏ lên, đây là lần đầu tiên có người gọi nàng cổn, Thượng Quan Ngưng nàng được mấy cái nam nhân phủng ở trong lòng bàn tay, chưa nhận qua đãi ngộ này bao giờ.
"Tiện nhân! Ngươi gọi ai là cổn?" Thượng Quan Ngưng âm thanh gia tăng thét chói tai nói ra những lời này, xung quanh tức khắc an tĩnh, cách đó không xa Mặc Tiêu nghe nói như thế mặt đều đen! Nhanh chóng mang theo phu nhân đi tới, không nghĩ tới cư nhiên có người không sợ chết dám mắng con gái hắn!
Thượng Quan Ngưng hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Tiêu sẽ chạy tới, đặc biệt là ánh mắt mọi người xung quanh nhìn nàng như kẻ ngu si khiến nàng lập tức luống cuống.
"Ngươi vừa mới mắng người nào?" Mặc Tiêu ngữ khí nặng nề, nữ nhân này tốt nhất là không phải đang mắng con gái hắn.
Kiều Tư cũng mặt đen nhìn Thượng Quan Ngưng.

Lúc này Thượng Quan Ngưng luống cuống, lắp bắp nói mắng người nào.

Mặc Tiêu không chịu nổi cục tức trong người, không ngờ Kiều Tư trực tiếp đi lên trước liền phát một cái tát trên mặt Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng bụm mặt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lúc này Mặc Tranh vội vã chạy tới, nhìn đến bầu không khí này thầm kêu một tiếng không tốt.
"Dám mắng nữ nhi của ta?" Mặc Tiêu ngữ khí nguy hiểm, thật to gan, đang tại nhà hắn mà dám mắng con gái hắn?
"Cái gì..

cái gì...!cái gì? Nàng ấy là con gái ngài?" Thượng Quan Ngưng khó có thể tin hỏi, lại thấy ánh mắt nguy hiểm của Mặc Tiêu, tức khắc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến nữ nhân này cư nhiên là Mặc gia đại tiểu thư, mấy năm nay Mặc gia đại tiểu thư rất ít khi xuất hiện, truyền thông cũng không dám đem nàng ra ánh sáng.

Không nghĩ tới lần này nàng lại sỉ nhục người đó, vẻ mặt sợ hãi nhìn hai người trước mắt.
Ngôn Thanh Nhiên thì vẻ mặt mọi chuyện không liên quan đến mình, Thượng Quan Ngưng chính mình tìm đường chết chứ trách ai...
"Mặc Tranh, mang theo nữ nhân của ngươi cút đi." Mặc Tiêu lời này vừa ra tới Mặc Tranh trực tiếp mặt đen, Mặc Tiêu thực sự là không để cho hắn mặt mũi.

Đi tiến lên mang theo Thượng Quan Ngưng trực tiếp đi, hắn sợ còn ở lại nơi này chắc chắn ngày mai khắp Kinh Đô sẽ đồn đãi không tốt về hắn, Thượng Quan Ngưng này thực sự là yêu tinh hại người.
Thượng Quan Ngưng lúc này vẫn là sợ hãi, xong xong, nàng chọc tới Mặc gia.
Xung quanh khôi phục bình thường, vợ chồng Mặc Tiêu nhìn con gái của mình cư nhiên dựa vào một thiếu niên, tức khắc cả người đều không tốt.

Mặc Tiêu nhanh chóng đi lên, đỡ lấy con gái vẻ mặt cảnh giác nhìn Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên bất đắc dĩ bóp trán, cô nên giải thích thế nào đây? Con gái ngươi uống say nhất định muốn dựa vào ta? Hay là con gái ngươi cứng đầu nhưng muốn dựa vào ta? Đường nào cô cũng không thể nói ra được a!
Lúc này cục diện có chút xấu hổ, cách đó không xa cảm giác được tình huống không đúng, mấy huynh đệ đã đi tới, xong xong, tán tính con gái người ta bây giờ bị bắt tại trận rồi! Không có việc gì, đệ đệ, bọn ta chính là máy bay yểm trợ đến giải cứu ngươi!
Vài người nhanh chóng che trước mặt Ngôn Thanh Nhiên, vẻ mặt cười cười nhìn Mặc Tiêu.

Kiều Tư một bên lẳng lặng nhìn, nói thật là nàng thấy thiếu niên này thực ưu tú, ánh mắt nhìn người của nàng chắc chắn sẽ không sai, thiếu niên này rất có tướng mạo, cùng với toàn thân khí chất, còn có đôi mắt biết nói kia nữa, nếu đây là bạn trai của con gái thì nàng chắc chắn sẽ không từ chối, nàng còn có thể nhìn ra thiếu niên này chắc chắn sau này sẽ là một nhân vật không hề tầm thường.
"Mặc bá phụ hảo, Mặc bá mẫu hảo, chúc bá mẫu sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc thật lâu." Mấy huynh đệ mở miệng nói, lời này nhượng Mặc Tiêu đang cảnh giác liền thả lỏng, vừa nhìn mấy cái tiểu tử nhà Dương gia.
"Mấy huynh đệ các ngươi càng lớn càng soái, thật là tức giận" Dương gia cùng Mặc gia quan hệ cũng rất tốt, lại nói mấy huynh đệ này mỗi người đều thực ưu tú, cho nên mối quan hệ tất nhiên cũng không xấu.
"Mặc bá phụ, đây là đệ đệ của ta." Dương Cảnh Huyên giải thích nói, hy vọng Mặc Tiêu sẽ không động thủ với đệ đệ...
"Đệ đệ của ngươi?" Mặc Tiêu nghi hoặc hỏi, hắn khi nào lại có đệ đệ? Chưa từng nghe qua Dương gia còn có thêm nam hài a, ở đâu xuất hiện đây?
"Là con trai của cô cô..." Dương Cảnh Du như thế giải thích, Mặc Tiêu tức khắc sáng tỏ, thì ra con trai của Dương gia tiểu công chúa đã lớn đến như vậy, nhưng mà dám chiếm tiện nghi con gái hắn không thể dễ dàng tha thứ!
"Thì ra là như vậy, nhượng đệ đệ ngươi cách xa nữ nhi của ta ra một chút" Mặc Tiêu không trấn định nói, Kiều Tư bất đắc dĩ, đã lớn như vậy rồi mà vẫn y chang lúc trước, đi qua chặn bắt lấy Mặc Tiêu, nhẹ giọng nói "Ta đói bụng, muốn ăn mì ngươi nấu." Kiều Tư một tiếng ôn ôn nhu nhu nhượng Mặc Tiêu quên luôn con gái, thầm nghĩ lão bà của mình muốn ăn mì, nhanh chóng lôi kéo tay Kiều Tư, sau đó đem Mặc Khuynh Nhiễm giao cho Ngôn Thanh Nhiên nói câu cám ơn sau đó không hề thấy có lỗi mà rời khỏi...
Ngôn Thanh Nhiên đầy là lần đầu tiên thấy cái gọi là vợ nô*, xem ra gia chủ Mặc gia đối với thê tử của mình thực sự là quá cưng chiều.
(*Vợ nô: ý chỉ những người đội vợ lên đầu a.)
Cúi đầu bất đắc dĩ nhìn người trong lòng...

Mấy huynh đệ liếc mắt nhìn nhau sau gật đầu, Dương Cảnh Duyên nhanh chóng đứng ra lên tiếng.
"Đệ đệ, ngươi có muốn tiễn đại tiểu thư Mặc gia về phòng không? Ta thấy nàng có chút khó chịu..." Dương Cảnh Duyên nói như vậy, Ngôn Thanh Nhiên cũng là ngây ngốc, đưa Mặc Khuynh Nhiễm trở về phòng? Phòng của nàng ở đâu?
Dương Cảnh Duyên muốn lừa dối tạo cơ hội cho đệ đệ mình, lại nhìn thấy bộ dạng dong dài của Ngôn Thanh Nhiên mà thở dài! Nhớ tới lời gia gia phân phó, tâm liền trở nên hung ác, cùng ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Ngươi ôm đi lên trên lầu xem xem, nhanh lên một chút, ngươi nhìn xem, Mặc tiểu thư khó chịu thành hình dạng này!" Dương Cảnh Niên nhịn không được cũng lên tiếng nói, trong lòng yên lặng nói xin lỗi với Ngôn Thanh Nhiên! Đệ đệ, chúng ta là bán đứng ngươi...
Ngôn Thanh Nhiên nghe thế liền nhìn hiệu trưởng đại nhân quả thực đang khó chịu, trong lòng có chút khẩn trương, cũng không kịp nghĩ đến cái khác.

Cúi lưng ôm lấy Mặc Khuynh Nhiễm, cứ nghĩ tới nàng sẽ rất nặng nhưng không ngờ hiệu trưởng đại nhân thật sự nhẹ, còn có thân thể mềm mại làm người khác không muốn buông tay.
Ngôn Thanh Nhiên cứ như thể đang bế một cô công chúa khiến cho mấy ca ca nhìn đến ngốc, đệ đệ của mình vẫn còn thông minh a! Một đám trong lòng nhạc nở hoa, Dương Cảnh Huyên luôn luôn lãnh khốc cư nhiên xả ra một mạt cười!
Ngôn Thanh Nhiên trực tiếp ôm lấy Mặc Khuynh Nhiễm sau đó đối mấy cái ca ca nói vài câu, lại đưa Mặc Khuynh Nhiễm trở về phòng, mấy huynh đệ liền như thế nhìn theo bọn họ rời khỏi, Dương Cảnh Duyên lấy ra điện thoại gọi cho gia gia báo cáo, điện thoại đầu kia lão gia tử sớm đã mừng rỡ cười không khép miệng, vẫn luôn tán thưởng bọn họ làm tốt lắm, ngày mai không cần huấn luyện, cho bọn hắn một ngày nghỉ, vài người sau khi nghe được tin này cảm thấy tất cả đều đáng giá...
Bên này Ngôn Thanh Nhiên ôm lấy Mặc Khuynh Nhiễm vòng qua đoàn người đi lên lầu, lên lầu vừa nhìn thấy một căn phòng liền mở cửa đi vào, trong phòng được trang trí theo phong cách cổ kính, khiến cô cảm thấy thật thoải mái, giống như đang ở trong một khuê phòng cổ đại của tiểu thư đài các, Ngôn Thanh Nhiên cũng bất chấp nhìn đánh giá, ôm Mặc Khuynh Nhiễm đi tới bên giường, hơi hơi khom lưng nhẹ nhàng buông Mặc Khuynh Nhiễm, nhìn Mặc Khuynh Nhiễm đỏ bừng mặt, vươn tay sờ sờ trán nàng, thực nóng, giống như trong lòng cô bây giờ vậy, thở dài một hơi sau đó chuẩn bị rời đi.
Mặc Khuynh Nhiễm mở mắt nhìn thấy bóng lưng Ngôn Thanh Nhiên chuẩn bị rời đi, men say mông lung khiến nàng vươn tay kéo lấy tay Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên không ổn định ngã xuống dưới, nhanh chóng lấy hai tay chống đỡ, hai tay chống hai bên Mặc Khuynh Nhiễm, cúi đầu nhìn Mặc Khuynh Nhiễm.
Mặc Khuynh Nhiễm ánh mắt mê ly, môi hé mở yếu ớt phun khí, hai mắt đối diện, Mặc Khuynh Nhiễm đột nhiên cười.

Trong tiếng cười mang theo ngọt ngào mà Ngôn Thanh Nhiên chưa bao giờ nghe qua, hay có thể nói cô chưa từng nghe qua hiệu trưởng cười đi, lúc này một cảm giác kì quái kéo tới, bản thân thật muốn vẫn luôn có thể nghe tiếng cười này.
"Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên." Mặc Khuynh Nhiễm lặp đi lặp lại cái tên này, thanh âm ôn nhu trong mang theo điểm làm nũng, chóp mũi Ngôn Thanh Nhiên quanh quẩn mùi thơm ngát cùng mùi thơm của rượu.
Có thể khiến mùi rượu từ thối thành thơm chắc chỉ có một mình Mặc Khuynh Nhiễm có thể làm được đi.
"Ta đây" Nhàn nhạt đáp lại, cúi đầu nhìn đến nàng đang nhăn nhăn lông mày, nâng lên một tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày nàng, nàng rất xinh đẹp, không nên nhíu mày.
Mặc Khuynh Nhiễm tay bắt lấy tay Ngôn Thanh Nhiên, chậm rãi đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn, lại là một chuỗi tiếng cười, Ngôn Thanh Nhiên thân thể cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn nữ tử dưới thân, khi nàng say lại chết tiệt mê người, bất đồng với hình dạng lạnh lùng thường ngày.
"Kêu ta Tô Tô, ta muốn nghe." Lúc này Mặc Khuynh Nhiễm đã hoàn toàn say, nàng muốn được nghe giọng nói thâm trầm từ tính của Ngôn thanh Nhiên, muốn được nghe Ngôn Thanh Nhiên gọi nhũ danh nàng.
"Tô Tô." Ngôn Thanh Nhiên rất phối hợp kêu một tiếng, như thế Mặc Khuynh Nhiễm ngẩng đầu lên nhắm mắt, in lại một nụ hôn trên môi Ngôn Thanh Nhiên.

Ngôn Thanh Nhiên lúc này ngây người!
Xúc cảm trên môi khiến Ngôn Thanh Nhiên toàn thân căng thẳng, nhưng sau đó lại nhắm mắt lại hưởng thụ.
Tiếng tim hai người kịch liệt nhảy, Mặc Khuynh Nhiễm ửng đỏ mặt, Ngôn Thanh Nhiên hơi hơi đỏ bên tai, Mặc Khuynh Nhiễm chậm rãi vươn tay ôm chặt cái cổ Ngôn Thanh Nhiên, mở ra môi, Ngôn Thanh Nhiên đưa lưỡi đi vào, hai chiếc lưỡi giao nhau cùng nhau múa, độ nóng trong phòng ngày càng tăng, Ngôn Thanh Nhiên bá đạo dẫn dắt, hấp thụ ngọt ngào của Mặc Khuynh Nhiễm.
Mặc Khuynh Nhiễm tâm đều đang run rẩy, nàng cảm giác được Ngôn Thanh Nhiên đang dẫn dắt mình, tay thả lỏng cái cổ trườn lên cắm vào tóc Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên một lần lại một lần hôn lên môi Mặc Khuynh Nhiễm, một lần lại một lần hấp thụ thứ tốt đẹp của nàng, tim đập nhanh không nhịn được mà gia tốc.
Đây lần đầu tiên cô điên cuồng làm một việc nào đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.