Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 41: Dò hỏi




Biết được Đăng Văn Cổ bị đánh vang lên, Cố An Chi liền đoán được Tiêu Minh Xuyên sẽ trở về.

Từ khi Hoằng Hi Hoàng đế sửa lại quy định, Đăng Văn Cổ chưa từng vang lên, nhưng nó một khi vang lên có nghĩa không phải việc nhỏ.

Quốc gia đại sự, đại tham đại ác, kỳ oan dị thảm, không phải đại sự như vậy thì đừng tới phiền Hoàng đế, mà quy định còn nói trước khi đánh Đăng Văn Cổ phải chịu bị đánh ba mươi trượng.

Điều kiện khắc nghiệt như thế, ai sẽ lấy tánh mạng tới nói giỡn, thế cho nên Đăng Văn Cổ qua ba triều chưa từng vang lên.

Hoàng đế không ở trong cung, Cố Thái hậu nắm toàn bộ chính sự, sau khi hắn hỏi đến thân phận người đánh trống liền ngây ngẩn cả người.

Tiêu Tuyển, Thế tử Vinh Thân Vương. Đây là một người Cố An Chi hoàn toàn không có khả năng nghĩ đến.

Từ xưa tới nay, đánh Đăng Văn Cổ hơn phân nửa là những người không quan không tước. Bọn họ không có chức quan bị ức hiếp nếu cáo trạng sẽ bị quan lại làm khó dễ, họ chỉ còn biết đánh Đăng Văn Cổ.

Tiêu Tuyển tuy rằng không có đảm nhiệm chức vụ ở triều đình, nhưng hắn là Thế tử do Tiêu Minh Xuyên đích thân phong thừa kế. Hắn có chuyện gì hoàn toàn có thể trực tiếp bẩm báo lên Hoàng đế, nếu là việc tư không thể công khai nói, cũng có thể tiến cung cầu kiến Thái hậu hoặc là Hoàng đế.

Hơn hai trăm năm trước, Đại Chu triều mới vừa khai quốc, Cao Tổ Hoàng đế phong công thần, phong thừa kế bốn Vương tám Công.

Bốn Vương là Vinh Thân Vương, Duệ Thân Vương, Hàm Đan Vương cùng Lâm Tri Vương. Trong đó Vinh Thân Vương là đệ đệ Cao Tổ Hoàng đế, Duệ Thân Vương là con thứ thiếp Cao Tổ Hoàng đế, Hàm Đan Vương cùng Lâm Tri Vương bởi vì chỉ là thân tộc cho nên chỉ phong Quận Vương.

Hơn hai trăm năm sau, ba trong bốn Vương đã không còn binh quyền, Vinh Thân Vương phủ cũng trong số đó.

Tổ mẫu Cố An Chi năm xưa là Thanh Hà Quận chúa phủ Vinh Thân Vương. Hai nhà cũng coi như là có giao tình, Cố An Chi tự nhận là đối với tình huống Vinh Thân Vương phủ vẫn tương đối hiểu biết. Nhưng không nghĩ ra được bọn họ xảy ra chuyện lớn thế nào mà có thể làm Thế tử đi đánh Đăng Văn Cổ.

Tiêu Tuyển cáo trạng không phải người khác, mà là phụ thân Vinh Thân Vương Tiêu Nghiên Đường, tội danh là giết hại Vinh Thân Vương phi.

Cố An Chi đối với Tiêu Tuyển không thân, ngược lại khi tuổi trẻ cùng Tiêu Nghiên Đường có tiếp xúc qua. Trong ấn tượng Cố An Chi, Tiêu Nghiên Đường là người hướng nội gần như thẹn thùng, nhưng vị Vương phi kia vừa thấy là biết người khôn khéo có khả năng gánh vác gia đình.

Nhớ rõ lúc trước khi Tiêu Nghiên Đường thành thân, lão Vinh Thân Vương cùng lão Vương phi đều vui mừng, nói có con dâu này liền an tâm rồi. Cố An Chi mặc dù có điểm khinh thường tiểu biểu thúc, nhưng không thể không thừa nhận cữu tổ phụ cùng cữu tổ mẫu nói có lý.

Tiêu Nghiên Đường tính tình mềm mỏng, Vương phi mạnh mẽ một ít, vừa lúc có thể bổ sung cho nhau.

Sau hơn hai mươi năm, con của hai người lại đi đánh Đăng Văn Cổ, tố cáo phụ thân giết mẫu thân.

Cố An Chi biết được tin liền phái người cấp báo Tiêu Minh Xuyên, đồng thời cũng cho người đem Cố Tương triệu vào cung.

Cố Tương luôn cùng Tiêu Tuyển có giao tình tốt. Ngày ấy cung yến, Tiêu Tuyển không có tiến cung dự tiệc, Cố Tương cũng không có tới, mà cùng hắn đi uống rượu. Cố An Chi tin từ trong miệng Cố Tương hẳn là có thể hỏi ra một ít tin tức hữu dụng.

Không bao lâu, Cố Tương đến, sắc mặt của hắn âm u hiển nhiên là biết chuyện Tiêu Tuyển.

Nhưng Cố Tương đối với nội tình chuyện Vinh Thân Vương phủ không biết được chút nào. Cố Tương còn nói, ngày đó cùng Tiêu Tuyển uống rượu, hắn ngoại trừ oán giận Tiêu Nghiên Đường bất công, cũng chưa nói gì khác. Sau đó Tiêu Tuyển uống say, là Cố Tương đem hắn đưa trở về phủ.

“Con xác định con không có nhầm?”

Cố An Chi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này lộ ra quỷ dị.

Vinh Thân Vương phi bệnh lâu ngày toàn bộ tôn thất đều biết, chính Cố An Chi cũng có nghe nói. Nhưng thái y đều nói bệnh Vinh Thân Vương phi còn có thể kiên trì mấy năm. Hôm nay vào buổi sáng, Vinh Thân Vương phủ đến báo với Tông Nhân Phủ, nói là Vương phi qua đời, mọi người còn có chút giật mình.

Không nghĩ tới sau giờ ngọ, đã xảy ra chuyện kinh hồn hơn, Thế tử Tiêu Tuyển đánh trống Đăng Văn Cổ, cáo trạng Vinh Thân Vương giết người.

Cố Tương thực nghiêm túc mà hồi tưởng lại, xác định nói:

“Con không nhầm, khi đó Tiêu Tuyển cũng bình thường. Con hiểu tính cách Tiêu Tuyển, hắn không phải người bồng bột, nếu lúc ấy hắn biết cái gì, không có khả năng còn có tâm tình lôi kéo con đi uống rượu.”

Nếu Cố Tương nói đúng sự thật, Tiêu Tuyển chính là sau Tết Trùng Dương mới biết được chân tướng, Cố An Chi lâm vào trầm tư.

Cố Tương muốn nói cái gì, nhưng lại không thể nào nói ra lời. Đang hết sức do dự thì có người chạy tới.

“Nhị cữu!”

Tiêu Lĩnh trốn ở sau màn, trộm nghe Cố An Chi cùng Cố Tương nói chuyện, thấy bọn họ nói xong rồi, liền cười hì hì chạy ra ôm Cố Tương.

Cố Tương cũng không biết Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đi Mai Sơn. Hắn còn suy nghĩ, hôm nay nếu tiến cung, cùng Cố Thái hậu nói xong liền đi Khôn Ninh Cung xem đệ đệ ngốc và đứa cháu bảo bối.

Cố Tương ngồi xổm xuống mở hai tay, ôm Tiêu Lĩnh vào lòng, hỏi Cố Thái hậu:

“Bá phụ, Lĩnh Nhi sao ở chỗ này?”

Cố Du rất xem trọng bảo bối Tiêu Lĩnh, Cố Tương biết rõ hơn bất cứ ai. Cho nên hắn rất hiếu kì Tiêu Lĩnh sao một mình tới Từ Ninh Cung.

Cố An Chi hơi hơi nhướng mày, thần sắc phức tạp nói:

“Hoàng đế đi Mai Sơn, Du nhi đi theo hắn.”

“Cái gì?!”

Cố Tương ngạc nhiên mà mở to miệng, hoàn toàn đã quên chính mình lúc nãy tính nói cái gì.

Tiêu Lĩnh vươn tay nhỏ sờ lên gương mặt Cố Tương, nói:

“Phụ hoàng mang theo cha đi chơi, Lĩnh Nhi ngoan ngoãn ở nhà chơi cùng tổ phụ.”

Cố Tương kinh hãi đến nói không ra lời, thật lâu mới nói:

“Đây đến tột cùng là chuyện như thế nào? Bá phụ, ngài sao không ngăn cản Du nhi?”

Cố Du khăng khăng một mực yêu Tiêu Minh Xuyên, chỉ cần hắn hơi chút quan tâm, liền sẽ mềm lòng bị hắn lừa đi.

Mà Tiêu Minh Xuyên bỏ rơi Cố Du nhiều năm, đột nhiên đối tốt khẳng định là có mục đích, sao có thể để Cố Du cùng hắn đi.

Cố An Chi không lên tiếng mà thở dài.

Tiêu Lĩnh không rõ ý Cố Tương xen vào nói:

“Cha vì cái gì không thể đi chơi, nhị cữu kì quái!”

Cố Tương tức khắc bị nghẹn đến nói không nên lời, hắn không thể nói cho Tiêu Lĩnh " ta sợ phụ hoàng ngươi đối với cha ngươi có dụng ý xấu."

Vụ án Tiêu Tuyển phải đợi Tiêu Minh Xuyên trở về mới có thể khai thẩm.

Tiêu Lĩnh hai ngày này ở tại Từ Ninh Cung, tuy rằng không khóc nháo cũng không truy hỏi về phụ hoàng và cha, nhưng mỗi ngày đều đếm đầu ngón tay tính khi nào họ có thể trở về.

Cố An Chi không có thời gian cả ngày chơi cùng Tiêu Lĩnh, hơn nữa hắn cũng sẽ không làm như vậy. Thấy Cố Tương tiến cung, vừa đúng lúc giao cho hắn:

“Tương nhi, con hôm nay không cần ra cung, ở lại trong cung chơi với Lĩnh Nhi đi.”

Cố Tương bất đắc dĩ mà tiếp chỉ. Cũng không phải hắn không thích Tiêu Lĩnh, mà từng có kinh nghiệm chơi với một Hỗn Thế Ma Vương Cố Hạ trong nhà. Mỗi đứa trẻ đều là ma quỷ cùng thiên sứ kết hợp lại, bề ngoài nhìn thiên chân vô tà, kỳ thật nội tâm đều là một tiểu ma vương.

Cố Tương có một lần chơi cùng Cố Hạ đã bị Cố Hạ làm mệt đến nằm sấp xuống. Sau đó, Cố Tương liền bắt đầu trốn tránh cháu trai quá đáng sợ này, hắn thiệt tình không thể trêu vào nó. Cố Tương thậm chí còn nghĩ tới mình về sau chỉ sinh con gái không sinh con trai.

Cũng may Tiêu Lĩnh là đứa cháu an tĩnh ngoan ngoãn, cùng nó chơi không mệt một chút nào, chỉ là có chút buồn, cũng có chút nhàm chán. Bởi vì thái y không cho Tiêu Lĩnh hoạt động nhiều, trò mà nó có thể chơi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cùng Tiêu Lĩnh chơi đi chơi lại một trò, rốt cuộc cũng kết thúc một ngày, Cố Tương tò mò hỏi Tiêu Lĩnh:

“Lĩnh Nhi, con muốn một muội muội sao?”

Hắn phát hiện mỗi lần chơi, Tiêu Lĩnh đều nhắc đến muội muội.

Tiêu Lĩnh dùng sức gật đầu nói:

“Con sẽ thắt bím tóc cho muội muội, còn sẽ cho muội ấy mặc váy hoa xinh đẹp.”

Cố Tương không nói chỉ nhìn trời. Tiểu tổ tông của ta ơi, con đây là muốn muội muội sao, rõ ràng là muốn món đồ chơi thì đúng hơn. Đột nhiên, Cố Tương chợt nghĩ đến một chuyện, hưng phấn nói:

“Lĩnh Nhi, nếu tóc màu vàng đôi mắt màu xanh, con có thích không?”

Hắn nhớ rõ Tiêu Minh Sở có nói qua, Nam Dương có người Tây Dương mang đến búp bê Tây Dương, mà bé gái đều thực thích, bất quá Trung Nguyên cũng không thấy nhiều.

“Tóc vàng, đôi mắt màu xanh, chính là tiểu thiên sứ trong tranh Tây họa sư vẽ sao?”

Tiêu Lĩnh không có thấy qua búp bê Tây Dương, nhưng có xem những bức họa.

Cố Tương nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

“Không khác biệt lắm chính là dáng vẻ đó.”

Kỳ thật hắn cũng chưa có gặp qua, cũng là đoán.

“Con muốn, con muốn.”

Cố Tương vừa lòng mà cười cười:

“Lĩnh Nhi ngoan ngoãn ngủ, nhị cữu liền phái người tìm búp bê Tây Dương cho con.”

Khó khăn dỗ Tiêu Lĩnh ngủ xong, Cố Tương thở phào. Cố Hạ tung tăng nhảy nhót thật khó trông chừng, vì sao ngoan ngoãn tú khí như Tiêu Lĩnh vẫn khó. Hắn về sau con gái cũng không muốn sinh, xem ra không thành thân là tốt nhất.

Cố An Chi dự tính Tiêu Minh Xuyên ngày hôm sau mới có thể về cung, nhưng đồ ăn sáng mới vừa mang lên, liền có người tới bẩm báo, nói Hoàng đế đến đây.

“Bá phụ, bệ hạ lại đây khẳng định có lời muốn nói, con xin phép đi trước.”

Cố An Chi vốn muốn lưu Cố Tương dùng bữa sáng mới cho ra cung. Nhưng Hoàng đế đến tìm Thái hậu, Cố Tương cảm thấy mình vẫn nên chủ động lui ra là tốt hơn.

Cố An Chi thoáng gật đầu:

“Cũng được, con đi về trước, ta có việc lại truyền con.”

Vừa nói xong, Tiêu Minh Xuyên đã vội vàng tới rồi, Cố Tương lập tức chắp tay nói:

“Thảo dân bái kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tiêu Minh Xuyên miễn lễ, Cố Tương ngay sau đó cáo lui, Tiêu Minh Xuyên cũng không có ý giữ hắn lại.

“Hoàng đế vừa về cung sao?”

Vừa báo tin, Tiêu Minh Xuyên thế nhưng liền ở trong cung, hiển nhiên là chạy suốt đêm.

Tiêu Minh Xuyên thấy đồ ăn sáng đã dọn xong, thỉnh an Cố An Chi xong liền không khách khí mà ngồi xuống bên bàn, nói:

“Trở về trong chốc lát.”

Đâu chỉ là trong chốc lát, hắn đã ở trên giường Càn An Cung nằm nghỉ một chút, chờ trời sáng mới đến Từ Ninh Cung.

Cố Thái hậu dừng một chút, lại hỏi:

“Du nhi đâu, cũng đã trở về? Sao không lại đây?”

Nếu Cố Du về cung, chuyện đầu tiên khẳng định là đi đón Tiêu Lĩnh trở về, Cố An Chi quá hiểu tính tình Cố Du. Nhưng Cố Du không có tới.

Nhắc đến Cố Du, Tiêu Minh Xuyên vừa mới cầm lên một cái màn thầu tay còn dừng ở giữa không trung, trên mặt hiện ra một chút áy náy, thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, là trẫm sơ sót, hôm qua gió lớn còn cùng Hoàng hậu ở trong gió chơi cả một ngày, hại hắn bị nhiễm lạnh.”

“Du nhi bị bệnh? Nghiêm trọng không? Có thái y ở bên cạnh không?”

Cố An Chi mày không tự giác mà nhăn lại.

Tiêu Minh Xuyên cũng không thể tiếp tục ăn, mà đem tình huống Cố Du nói một lần:

“Mẫu hậu yên tâm, Hoàng hậu chỉ là cảm phong hàn. Thái y xem qua, nói uống thuốc tĩnh dưỡng hai ngày sẽ tốt. Trẫm sợ hắn trên đường mệt mỏi, nên cho hắn nghỉ ngơi hai ngày, sẽ trở về sau.”

Cố An Chi tuy rằng bất mãn Tiêu Minh Xuyên đem Cố Du mang ra ngoài còn làm cho bị bệnh, nhưng Tiêu Minh Xuyên trước mắt an bài thỏa đáng hắn cũng không hề nói thêm cái gì.

Tiêu Minh Xuyên đi một đêm làm bụng đói đến luống cuống, thấy Cố An Chi không hỏi nữa, lập tức ăn ngon lành. Ai ngờ màn thầu gặm đến một nửa, Cố Thái hậu đột nhiên hỏi:

“Ta nghe nói ở trên đường tới Mai Sơn, Hoàng đế mang theo Du nhi đi một nơi vô danh. Không biết trên núi kia có cái gì đáng xem mà làm Hoàng đế thay đổi hành trình vậy?”

Tiêu Minh Xuyên tức khắc bị nghẹn thiếu chút nữa thở không nổi. Hắn bưng chén trà lên, một hơi uống hơn phân nửa chén, mới đem đầu sỏ gây tội nuốt trôi xuống.

Tiêu Minh Xuyên cũng không hoài nghi, Cố Thái hậu đối với hành tung hắn rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn không nghĩ tới, Cố Thái hậu sẽ không chút nào che dấu mà cứ như vậy hỏi ra. Chẳng lẽ Tiên đế còn trên đời Cố Thái hậu từ trước đã biết, bằng không thần sắc vì sao lại bình tĩnh như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.