Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 21: Diện kiến




Hôm sau sáng sớm, Tiêu Minh Xuyên tỉnh lại phát hiện trên ngực nặng hơn so ngày thường nhiều. Hắn giật giật, trước ngực truyền đến giọng nỉ non mỏng manh. Tiêu Minh Xuyên tức khắc phát hiện, Tiêu Lĩnh không biết khi nào bò lên người mình.

Tiêu Minh Xuyên không dám động, ôm con, chậm rãi mở mắt. Nhưng vừa mở mắt, Tiêu Minh Xuyên liền nhịn không được cười, Lĩnh Nhi giống mèo con, cuộn tròn cả người lại, đang nằm trên ngực hắn ngủ ngon lành.

Tiêu Minh Xuyên cười làm Cố Du cũng tỉnh. Cố Du tỉnh đầu tiên là tìm con, kết quả nhìn thấy hai phụ tử cuộn lại một chỗ. Cố Du xoa xoa mắt, chậm rãi ngồi dậy, không nói một lời từ trong lòng ngực Tiêu Minh Xuyên đem Tiêu Lĩnh ôm đi.

Đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, Tiêu Lĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm hai tiếng, nhưng hơi thở Cố Du cũng là quen thuộc, thực mau nó liền an tĩnh ngủ lại.

Không có Tiêu Lĩnh ở trên người đè nặng, Tiêu Minh Xuyên ngay sau đó đứng lên, hắn một mặt gọi người tiến vào hầu hạ, một mặt đối Cố Du nói:

“Hoàng hậu, hôm nay ở Càn An Cung dùng bữa sáng. Dùng xong, chúng ta cùng nhau đưa Lĩnh Nhi đi Từ Ninh Cung, trẫm cũng muốn hướng mẫu hậu vấn an.”

“Thần cùng Lĩnh Nhi về Khôn Ninh Cung, đồ vật nó thường dùng đều ở nơi đó.”

Cố Du không đồng ý, nên tìm cớ nói mình cùng Tiêu Lĩnh phải đi về trước.

Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên lại không chịu:

“Vậy dùng bữa sáng rồi về Khôn Ninh Cung.”

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói:

“Chờ lát nữa Diệp Tranh vào cung, Hoàng hậu gặp hắn đi.”

Cố Du nghe vậy ngẩn ra, giọng run run nói:

“Diệp Thế tử vào cung, hắn tới làm cái gì?”

Cố Du mơ hồ nhớ lại, Tiêu Minh Xuyên hôm qua nói qua, muốn Diệp Tranh tiến cung để cho mình tống cổ hắn đến nơi thật xa, nhưng mà …… sao có thể vậy?

Dù Tiêu Minh Xuyên thật sự sửa lại chủ ý, tạm thời không cần Diệp Tranh tiến cung làm Quý quân, nhưng Diệp Tranh ở trong lòng hắn, cùng người bình thường cũng không giống nhau. Tiêu Minh Xuyên sao có thể bởi vì mình không thích liền đem Diệp Tranh đưa đến nơi xa xôi như vậy.

Đối mặt Cố Du rất nhiều nghi ngờ, Tiêu Minh Xuyên cái gì cũng không giải thích, chỉ nói gặp Diệp Tranh liền rõ ràng.

Tiêu Lĩnh tiếp tục ngủ, hai phu phu trầm mặc đứng dậy, lại trầm mặc dùng bữa sáng, cuối cùng trầm mặc đi tới chính điện.

Ngay sau đó, Diệp Tranh được đưa tới chính điện. Hắn quỳ gối xuống đất, chắp tay nói:

“Vi thần Diệp Tranh bái kiến Hoàng đế bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Vi thần Diệp Tranh bái kiến Hoàng hậu điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Đây là lần đầu tiên Cố Du nhìn thấy Diệp Tranh trưởng thành, hắn cùng Diệp Cẩm diện mạo có vài phần tương tự, khí chất lại là khác hẳn nhau. Diệp Cẩm là công tử thế gia diện mạo tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng. Diệp Tranh thì không như vậy, mày kiếm mắt sáng, khí chất lạnh thấu xương.

“Diệp khanh đã nhiều ngày ở trong nhà thấy như thế nào?”

Tiêu Minh Xuyên giống như tùy ý hỏi.

Diệp Tranh hơi hơi nhíu mày, chắp tay trả lời:

“Nhận được hậu ái của bệ hạ, vi thần may mắn được đoàn tụ với gia đình, tất nhiên là……”

Thấy Diệp Tranh nói đến một nửa liền dứt lời, Tiêu Minh Xuyên nhướng mày, khẽ cười nói:

“Tiểu Diệp Tử, nơi này không có người ngoài, đệ nói thật đi.”

Diệp Tranh ngẩn người, giương mắt nhìn, phát hiện bên cạnh Tiêu Minh Xuyên ngoài Cố Du không có người khác. Trong lòng hắn có chút kỳ quái, thậm chí nghĩ tới lời đồn đãi. Không phải nói Nhị ca không thích Hoàng hậu sao, như thế nào lại không tính là "người ngoài", chẳng lẽ lời đồn đãi có sai lầm?

Tiêu Minh Xuyên vừa nói ra, kinh ngạc không chỉ là Diệp Tranh, còn có Cố Du.

“Bệ hạ, trong nhà rất nhàm chán, nhàn đến sắp rỉ sét, ngài chừng nào thì cho thần về đại doanh Tây Sơn?”

“Tiểu Diệp Tử, đệ cảm thấy đại doanh Tây Sơn thế nào? Nguyện ý vẫn ở nơi đó sao?”

Diệp Tranh lại sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, buồn rầu nói:

“Bệ hạ, ngài không phải nói giỡn chứ? Đại doanh Tây Sơn tuy rằng so với kinh thành tốt hơn, nhưng ở lâu rồi cũng không có tốt. Ngài đáp ứng thần, để cho thần vì ngài mở mang bờ cõi, giống như An Viễn Hầu vậy……”

“Tiểu Diệp Tử, đệ đừng có gấp, trẫm không phải đang cùng đệ thương lượng sao? Đệ cũng biết, Bắc Cương không về được.”

Diệp Tranh mím môi, gật đầu nói:

“Vi thần biết.”

Trong các đời Hoàng đế, võ tướng công cao đều không có kết cục tốt. Tiêu Minh Xuyên là hoàng đế phúc hậu, trước khi Diệp Hồng công quá cao đã đem người triệu trở về kinh an dưỡng. Tiêu Minh Xuyên vận khí tốt, trừ Diệp Hồng, hắn còn có Quân Diệu có thể tin dùng.

“Tiểu Diệp Tử, ngươi cảm thấy Phúc Hải thế nào?”

Tiêu Minh Xuyên nói nghiêm trang, Cố Du lại có chút buồn cười. Diệp Tranh là đứa nhỏ ngốc, bị Tiêu Minh Xuyên bán đi còn vô cùng vui vẻ giúp hắn kiếm tiền.

Diệp Tranh võ công cao cường, một chút biểu tình biến hóa trên mặt Cố Du bị hắn thu hết vào mắt, hắn chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi:

“Hoàng hậu điện hạ, chúng ta trước kia có phải gặp qua hay không? Thần cảm thấy ngài rất quen mắt.”

Cố Du không phủ nhận, lại cười nói:

“Đích xác đã gặp qua, bất quá khi đó ngươi cũng không lớn hơn Lĩnh Nhi bao nhiêu.”

“Ồ”

Hắn không có nói cái gì nữa, ngược lại đối với Tiêu Minh Xuyên nói:

“Thưa bệ hạ, vi thần nguyện ý đi Phúc Hải.”

Ở Phúc Hải có căn cứ hải quân lớn nhất Đại Chu, nếu như đi Phúc Hải, hắn có cơ hội đi Nam Dương, thậm chí có khả năng nhìn thấy An Viễn Hầu.

“Tiểu Diệp Tử, đệ phải nhớ kỹ, hải chiến cùng lục chiến là hoàn toàn khác biệt. Nếu đi Phúc Hải, không mất ba bốn năm cũng không có khả năng về Thượng Kinh.”

“Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần cũng không phải là con trai độc nhất, trong nhà còn có đệ đệ phụng dưỡng phụ mẫu, mấy năm không thể về kinh, cũng không là cái gì.”

Diệp Tranh sợ Tiêu Minh Xuyên thay đổi chủ ý, vội vàng cho thấy thái độ.

Tiêu Minh Xuyên khen ngợi gật gật đầu, lại nói:

“Diệp Tranh, tới Phúc Hải, thay thế trẫm canh chừng Huệ An Vương.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Đợi Diệp Tranh rời đi xong, Cố Du liền hỏi Tiêu Minh Xuyên:

“Bệ hạ là sớm có tính toán?”

Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, sau một lúc lâu mới nói:

“Nếu trẫm nói là hôm qua mới nghĩ đến, Hoàng hậu tin sao?”

Về việc để Diệp Tranh đi đâu, Tiêu Minh Xuyên mấy ngày trước đây cũng đang do dự. Bắc Cương không thể trở về, Tây Sơn không nên lưu lại, hắn mới nghĩ đến Phúc Hải.

Cố Du im lặng không nói, thật lâu sau mở miệng, nhẹ giọng nói:

“Ngài nói như vậy, thần liền tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.