Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 86: Phiên ngoại thường




Edit: Arisassan

Trên núi Uyển có một bá vương nổi danh tên là Ninh Tiểu Vũ, do phụ thân của hắn là trưởng lão trong núi, cho nên mấy động vật nhỏ yếu khác không ai dám bắt nạt hắn cả.

Tiểu Ngôn Khê là chú mèo con xinh đẹp nhất đáng yêu nhất, được rất nhiều kẻ theo đuổi. Tiểu Ngôn Khê cùng bạn bè mình vào rừng chơi, từ xa truyền đến rất nhiều tiếng la hét náo loạn, chỉ kịp nhìn thấy phía trên có gì đó lăn về phía mình, sau đó Tiểu Ngôn Khê hai mắt tối sầm, bị đẩy ngã sấp mặt xuống đất.

Tiểu Ngôn Khê meo một tiếng, lỗ tai của y không dựng đứng lên như những chú mèo khác mà lại cụp xuống, mềm mềm manh manh.

“Gừ gừ” Ninh Tiểu Vũ từ phía trên lăn xuống, do đụng phải mèo con nên mới bị chặn lại, nằm đè lên phía trên chú mèo trắng nho nhỏ. Ninh Tiểu Vũ lại gần ngửi một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn chú mèo con đang giương ánh mắt vô tội nhìn mình, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Ninh Tiểu Vũ vì thế mà dáo dác nhìn xung quanh một lần, bên cạnh có rất nhiều động vật nhỏ yếu đang trốn kính nể nhìn hắn, Ninh Tiểu Vũ thử nhe răng một cái, để lộ hàm răng sắc nhọn, mấy con thú đang vây xem lập tức sợ hãi chạy đi.

Sau đó Ninh Tiểu Vũ nhanh chóng cắn gáy Tiểu Ngôn Khê nhấc lên, vui vẻ trở về tổ.

Ninh Tiểu Vũ về đến hang, thả Tiểu Ngôn Khê xuống, rồi liếm lông từ trên xuống dưới cho y, đánh dấu bằng mùi của mình, mặc dù đầu hổ nằm trên mặt đất còn to hơn cả Tiểu Ngôn Khê. Như hiến vật quý mà lấy thịt với trái cây mình thấy ngon ra đút y ăn.

Tiểu Ngôn Khê vốn đang sợ sệt, bị hổ con nhấc lên xong thì động cũng không dám động, thế nhưng y dần dần phát hiện ra hổ con hình như không muốn ăn y, còn lấy đồ ăn ra cho y ăn.

Tiểu Ngôn Khê thận trọng tao nhã thăm dò cắn một miếng nhỏ, quái vật khổng lồ trước mặt lập tức nhếch miệng nhìn y chằm chằm. Tiểu Ngôn Khê nhất thời run lên một cái, tình cờ trông thấy cái đuôi lắc lư vui vẻ phía sau hổ con, đối phương dường như không hề có ác ý, vừa nãy làm vậy chắc là đang cố cười thì phải? Mặc dù trông vẫn rất đáng sợ.

Ninh Tiểu Vũ dẫn Tiểu Ngôn Khê tham quan hang động nhà mình, lăn lộn khắp nơi trên ổ rơm, còn vẫy vẫy đuôi đùa Tiểu Ngôn Khê nữa.

Lúc phụ thân hắn kéo thức ăn về thì giật mình hỏi: “Ngươi kiếm đâu ra thằng nhóc này vậy?”

Ninh Tiểu Vũ giơ móng lên che Tiểu Ngôn Khê: “Ta giành được, là của ta.”

“Hồ đồ, mau trả về ngay.”

“Gừ gừ, không.” Ninh Tiểu Vũ quay mông về phía phụ thân, cổ đặt trên người Tiểu Ngôn Khê, lông trên người bao phủ cục lông màu trắng kia.

“Nó bây giờ vẫn còn rất nhỏ, không thể tách ra khỏi cha mẹ được, đợi đến khi nó lớn rồi thì ngươi mới có thể nuôi nó. Hơn nữa, hiện tại ngươi có biết đi săn đâu? Sao nuôi được thằng nhóc này chứ?”

Ninh Tiểu Vũ che tai, lừa mình dối người không muốn nghe tiếp. Hắn không muốn đem trả thứ đáng yêu như vậy, hắn nhìn thấy thì là của hắn.

Xung quanh Tiểu Ngôn Khê vô cùng ấm áp, nhưng y vẫn cố gắng bò ra ngoài, tuy chơi với đại ca ca rất vui, nhưng y nhớ cha mẹ quá. Nước mắt lập tức chảy xuống từ hai đôi mắt to tròn.

Ninh Tiểu Vũ liếm liếm vệt nước mắt trên mặt y, trầm mặc một hồi, không cam lòng mà ngậm mèo con ra ngoài, thế nhưng đi một lúc mới nhận ra rằng mình không biết nhà của mèo con ở đâu.

Ninh Tiểu Vũ đặt Tiểu Ngôn Khê xuống, lấy đầu đẩy đẩy y, ra hiệu cho y chỉ đường. Tiểu Ngôn Khê đi một hồi thì mệt mỏi, Ninh Tiểu Vũ thấy vậy, tỏ vẻ ghét bỏ với hai cặp chân ngắn của Tiểu Ngôn Khê, y đi vài bước mới bằng một bước của hắn.

Cơ mà hắn vẫn hạ mình xuống, để mèo con bò lên lưng mình. Còn cố ý hừ một tiếng vô cùng thiếu kiên nhẫn ra khỏi xoang mũi, lông trên người hắn che đi màu hồng trên mặt, chỉ có bạn đời mới có thể ngồi trên lưng hắn thôi.

Sau khi Ninh Tiểu Vũ đến nơi, phát hiện tổ của mèo con rất nhỏ, đầu hắn đưa vô thôi đã lấp kín rồi. Cả cha mẹ của y cũng vô cùng thấp bé, chân rất ngắn, không hề cao to uy vũ như những lão hổ khác, hắn vốn tưởng mèo con còn nhỏ, vẫn chưa lớn lên, hiện tại mới biết đây là di truyền. Nhỏ như vậy, sao có thể đi săn được chứ.

May là được hắn coi trọng, có thể được hắn nuôi, Ninh Tiểu Vũ vui vẻ nghĩ, sau đó để lại mùi của mình, nhóc con này đã bị hắn đánh dấu, sau này lớn lên sẽ là của hắn.

Những động vật coi trọng Tiểu Ngôn Khê trước đây bây giờ cũng không dám mơ ước nữa, không ai dám chọc giận tiểu bá vương trong nui kia. Tất cả động vật đều biết, Tiểu Ngôn Khê bị tiểu bá vương coi trọng. Vừa kính sợ tránh xa vừa cảm thấy đáng thương cho y, còn hơi hơi hâm mộ nữa.

Tuổi tác càng lớn, Tiểu Ngôn Khê dần dần trưởng thành, lúc vào núi dự lễ tế Sơn Thần, y nhìn thấy gì thế kia? Tức chết mèo nhỏ mà, y nhìn thấy hổ con trước đây liếm láp y thế mà lại đang đùa bỡn một con hồ ly khốn kiếp!

Lễ tế Sơn Thần vô cùng náo nhiệt, Tiểu Ngôn Khê cũng đứng trong góc tối chờ rất lâu, hiện tại dung mạo của y xinh đẹp hơn trước rất nhiều, còn nghĩ là đại ca ca chắc chắn sẽ bị y mê hoặc, kết quả đến đây lại trông thấy cảnh này, khiến cho trái tim mèo con của y tan vỡ hết cả.

Tiểu Ngôn Khê vô cùng phiền muộn, trốn một bên lặng lẽ thương tâm, vô tình bắt gặp hổ con cùng một con sói khốn kiếp khác dính chặt vào nhau đi về một góc.

Tiểu Ngôn Khê tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lông trên người xù hết cả lên, y cắn xé bụi hoa trước mặt, bộ lông mềm mượt của y nhanh chóng trở nên rối bù, lỗ tai của y vốn đã cụp xuống, giờ trông càng ủ rũ đáng thương hơn.

Những động vật trước đây kính nể y vì hổ con bây giờ đều ưỡn mặt lên cười nhạo sau lưng y. Trước đây y được hổ con bảo vệ, cho nên dù y rất nhỏ yếu, những động vật lớn hơn y, hung ác hơn y đều phải lấy lòng y, nhưng chúng nó lại âm thầm nói xấu y biết bao lần.

Bây giờ y đã thành tình cũ, những động vật ác độc kia hận không thể thoải mái mà giẫm lên y.

Lễ tế Sơn Thần vẫn chưa kết thúc, Tiểu Ngôn Khê đã cúi đầu ủ rũ rời đi. Dù đã đi thật xa nhưng y vẫn nghe thấy tiếng cười nhạo của những động vật đó.

Hồ ly thối và sói hư hỏng có gì tốt chứ? Sao thơm bằng y được. Mùi vị trên người hồ ly thối như thế, hừ, lúc liếm lông hung cho ngươi chết luôn.

Tiểu Ngôn Khê vốn đang căm giận nằm phơi nắng, đột nhiên bị một cái bóng phủ lên, vừa đứng dậy ngửa đầu lên nhìn, liền trông thấy lão hổ khốn kiếp uy phong lẫm lẫm đứng trước mặt y.

Tiểu Ngôn Khê giận vô cùng, nhanh chóng giơ móng cào một cái. Ninh Tiểu Vũ còn tưởng Tiểu Ngôn Khê đang chơi với mình, thấy y nhiệt tình như vậy, cũng cảm thấy vô cùng cao hứng, móng vuốt giơ qua giơ lại chặn đường Tiểu Ngôn Khê đang bay nhảy khắp nơi, liếm lông một lần từ trên xuống dưới.

Tiểu Ngôn Khê bị liếm đến mềm nhũn cả thân mình, chưa kịp hồi lực đã bị ngậm đi.

Ninh Tiểu Vũ ngậm Tiểu Ngôn Khê về hang động của mình, hắn chưa kịp lấy đóa hoa xinh đẹp ra, Tiểu Ngôn Khê đã nhanh chân chạy ra ngoài. Thế nhưng chân ngắn sao có thể chạy trốn lão hổ được. Lập tức bị hắn đuổi kịp, cả cửa cũng không thể ra.

Chạy trốn lần thứ nhất không thành, thế nhưng lòng cảnh giác của Ninh Tiểu Vũ đã mạnh hơn, tập trung  chú ý đến tất cả mọi động tĩnh của Tiểu Ngôn Khê, đề phòng y chạy đi lần thứ hai.

Tiểu Ngôn Khê vô cùng tức giận, tên đại bại hoại này, không thích y còn nhốt y lại không cho y đi. Đại lão hổ nằm nhoài trong ổ nhìn nó, nhìn đến mức Tiểu Ngôn Khê phải bồn chồn, đành phải nhào tới vừa cắn vừa xé.

Thế nhưng lông trên người lão hổ rất dày, y không thể cắn vào thịt trong được, trái lại còn để cho lão hổ tưởng y đang chơi với hắn, vừa nghiêng nghiêng cái mặt ngu xuẩn đó vừa lắc lắc đuôi. Lão hổ chứ có phải chó đâu, lắc đuôi nhiều như vậy để làm gì chứ, y còn lâu mới muốn chơi.

Khoảng thời gian trước, Ninh Tiểu Vũ rời đi để thực hiện một khóa rèn luyện vô cùng khắc khổ, nhằm học kỹ năng đi săn và sinh tồn, sau khi một mình bắt được con mồi hung mãnh xong mới coi như là đạt, do đó mới không về kịp lễ tế Sơn Thần.

Hiện tại rốt cuộc hắn cũng nuôi Tiểu Ngôn Khê được rồi. Ninh Tiểu Vũ giơ móng đẩy chú mèo nhỏ lăn vài vòng, con hổ nhỏ này lớn rồi mà vẫn nhỏ như thế, bộ dạng thấp bé như vậy chắc chắn không thể kiếm thức ăn được, rời khỏi hắn rồi sẽ không sinh tồn nổi đâu.

Còn muốn chạy trốn nữa, thật là kỳ quái mà. Kỳ quái nhất là thân lão hổ, nhưng không kêu “gừ gừ” mà lại kêu “meo meo”, không có khí thế chút nào, “meo meo”.

Ninh Tiểu Vũ nhìn Tiểu Ngôn Khê ăn thịt, buồn phiền nói: “Ngươi ăn ít thật đấy, khó trách lại nhỏ như vậy.”

“Cá, ta muốn ăn cá, không thích ăn thịt.”

“Cá?” Ninh Tiểu Vũ chưa bắt cá lần nào, đành dẫn Tiểu Ngôn Khê đến bên bờ sông, ngồi xổm xuống bờ sông mò mò thật lâu, rõ ràng hắn thấy được mà, đến lúc mò lại trốn thoát khỏi móng vuốt của hắn.

Tiểu Ngôn Khê buồn chán nằm nhoài bên bờ ngái ngủ. Tay chân thật vụng về, bắt cá thôi cũng lâu như vậy, thế mà dụ dỗ được hồ ly thối với sói hư hỏng cơ đấy, hai con kia đúng là không có mắt mà.

Hiện tại Ninh Tiểu Vũ bắt cá càng ngày càng thành thạo, hơn nữa hắn còn phát hiện một bí mật, móng của hắn lúc ở dưới nước sẽ biến dạng, cho nên phải mò thật sâu.

Ninh Tiểu Vũ cùng Tiểu Ngôn Khê nằm sấp phơi nắng, Tiểu Ngôn Khê vùi vào bên đầu hắn, cả người lông xù, Ninh Tiểu Vũ càng nhìn càng thích, liếm liếm một chút. Tiểu Ngôn Khê híp hai mắt, nằm nhoài lên đầu hắn liếm trả lại.

Cuộc sống của hai con thú này vô cùng hài hòa yên vui. Ninh Tiểu Vũ đi săn, Tiểu Ngôn Khê lên núi hái trái cây và hoa cỏ để trang trí cho hang động của họ.

Thế nhưng, y thế mà lại trông thấy Ninh Tiểu Vũ vốn nên đi săn thú đang cười nói đùa giỡn với động vật khác! Y kêu meo meo, cuộc sống thật khó khăn quá mà.

Tiểu Ngôn Khê giận đến cong người, dựng lông, sau đó xông lên cào cấu hai con thú không biết xấu hổ kia. Y vì lẽ phải nên mới ra tay, vậy mà hai con thú không biết xấu hổ kia lại còn đánh y nữa. Còn dám đánh y cơ đấy, đúng là không thể chịu được mà.

Tiểu Ngôn Khê nhắm mắt lại chờ móng vuốt từ phía trên đập xuống, chờ thật lâu cũng không thấy động tĩnh, vừa mở mắt ra liền trông thấy đại lão hổ đứng che trước mặt y.

Meo? Sao lại có hai đại lão hổ thế này?

Vừa nãy do Tiểu Ngôn Khê giận quá nên không nhìn kỹ, hiện tại sau khi cẩn thận xem xét lại thì mới biết rằng đại lão hổ kia căn bản không phải là lão hổ tay lớn ngu xuẩn nhà y, đánh xong rồi mới phát hiện mình nhận lầm thì phải làm sao bây giờ đây meo?

Y đang định đi lên phía trước nhận lỗi, kết quả Ninh Tiểu Vũ thấy đối phương định đánh y thì nhanh chóng thu thập hai con thú kia, sau đó vênh váo tự đắc dẫn y về nhà.

Tiểu Ngôn Khê vô cùng ngoan ngoãn đi theo sau Ninh Tiểu Vũ, Ninh Tiểu Vũ vừa ngừng lại thì y bị đụng đầu vào đùi hắn. Ninh Tiểu Vũ quay đầu, Tiểu Ngôn Khê lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Ninh Tiểu Vũ mà nghiêng đầu liếm móng vuốt bán manh kêu meo meo. Hại Ninh Tiểu Vũ không nhịn được, nhào tới đùa bỡn y một lúc.

Sau này, Ninh Tiểu Vũ mới phiền muộn phát hiện, hóa ra Tiểu Ngôn Khê không phải là hổ con như hắn vẫn hằng nghĩ, mà là một con mèo con, khó trách y mãi chưa trưởng thành, còn kêu “meo meo” nữa. Thôi vậy, dù sao thì hắn cũng được coi như là mèo lớn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.