Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 22




Edit: Arisassan

Tống Ngôn Khê lập tức dùng tay nắm lấy thứ kia.

“Tống Ngôn Khê, đau quá, ngươi nhớ nhẹ tay một chút.” Nắm một tí thôi cũng đau như bị nhéo thật mạnh vậy.

Tống Ngôn Khê không nhịn được nữa: “Biết rồi, ngươi câm miệng đi.” Nãy giờ Ninh Vũ cứ oán giận bên tai y miết, khiến y vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.

Tống Ngôn Khê đổi sang dùng tay nâng lên, một tay khác thì lật qua lật lại để bôi thuốc. Tống Ngôn Khê còn chưa kịp thở phào một hơi, thứ trong tay y cư nhiện lại lớn lên, mới vừa rồi vẫn còn mềm nhũn trơn trượt, hiện tại đã cứng ngắc rồi.

Tống Ngôn Khê cứng người ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ. Ninh Vũ cũng không còn là tiểu tử vắt mũi chưa sạch như lúc trước nữa, lập tức đưa tay ôm lấy eo của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi vuốt vuốt đi, ngoan ngoan.” Tống Ngôn Khê vốn thiện lương nhẹ dạ, Ninh Vũ biết rõ Tống Ngôn Khê chỉ ăn mềm không ăn cứng. Chỉ cần hắn giả bộ đáng thương hoặc thê thảm một chút, Tống Ngôn Khê chắc chắn sẽ thoả hiệp, tâm tình cũng sẽ tốt hơn.

Tống Ngôn Khê chôn mặt vào trong ngực Ninh Vũ, nhắm mắt giả như không biết gì, tay lại nắm lấy thứ đó vuốt tới vuốt lui. Thanh âm thô suyễn của Ninh Vũ liền truyền vào lỗ tai y, tất cả đều là tên của y.

Ninh Vũ trông thấy biểu tình mờ mịt của Tống Ngôn Khê, liền vô cùng thông cảm mà lấy khăn ướt giúp Tống Ngôn Khê lau tay.

Cả khuôn mặt của Tống Ngôn Khê đều mang vẻ sống không còn gì luyến tiếc, chui vào trong chăn yên lặng nằm đưa lưng về phía Ninh Vũ. Ninh Vũ dọn dẹp xong mọi thứ, trở về giường nằm vào trong chăn ôm lấy Tống Ngôn Khê từ phía sau, lưng của Tống Ngôn Khê dán chặt lấy hắn, hai người không hề cách xa nhau dù chỉ một chút.

Ninh Vũ vươn tay sang nắm chặt lấy tay của Tống Ngôn Khê, hôn lên bả vai y một cái rồi nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm lúc tỉnh lại, Tống Ngôn Khê mơ mơ màng màng cảm thấy như tóc mình bị ai đó hôn rất nhiều lần, Tống Ngôn Khê trở mình một cái, mặt đối mặt với Ninh Vũ, như một chú mèo con mà mềm mềm cọ cọ cằm hắn.

Ninh Vũ vô cùng khổ não, sao Tống Ngôn Khê lại thích làm nũng như thế này chứ, còn cực kỳ dính người nữa, đi ngủ lúc nào cũng ôm chặt lấy hắn không buông. Thật sầu quá đi! Hi hi.

Cảm giác hiện giờ của Tống Ngôn Khê đối với Ninh Vũ vô cùng phức tạp, vừa có căm hận từ trí nhớ kiếp trước, vừa có mê man của hiện tại, y dường như không thể xem người kia ở kiếp trước với Ninh Vũ hiện tại là một được.

Ánh mắt của Tống Ngôn Khê dần dần kiên định lên, không cần biết Ninh Vũ muốn làm gì, hay khác gì so với kiếp trước, y cũng không thể phó thác toàn bộ cuộc sống của mình lên Ninh Vũ được.

Không vì nguyên nhân đặc biệt nào hết, y thân là thiếu chủ quân của Ninh phủ, chắc chắn không thể rời khỏi Ninh phủ rồi. Không cần biết Ninh Vũ sau này có thay đổi thành bộ dáng ở kiếp trước hay không, hiện tại việc y cần làm là có một hài tử, một hài tử của riêng mình.

Y cơ khổ một đời, không nơi ký thác, hiện tại y muốn có một đứa con thật đáng yêu, dù cho Ninh Vũ có trở nên cặn bã như kiếp trước đi chăng nữa, cũng không liên quan gì đến y. Y sẽ nuôi nấng nhi tử của mình thật tốt, tự lo cho cuộc sống của mình, Ninh Vũ ra sao cũng không liên quan tới y.

Lần này y chắc chắn sẽ quản lý tài vật của Ninh phủ cùng đồ cưới với các cửa hàng của mình thật tốt, những gia sản này đều là của con y, còn Ninh Vũ thì muốn làm gì cũng được.

Ninh Vũ vừa nhìn biểu tình của Tống Ngôn Khê liền biết y đang suy tư chuyện gì đó, hơn nữa hình như còn là chuyện gì đó rất bất lợi cho hắn.

“Tống Ngôn Khê, lưng ta đau quá, ngươi sang nhìn một chút xem ta có bị gì không đi.”

Ninh Vũ ngồi đưa lưng về phía Tống Ngôn Khê, những vết trảo trên lưng của Ninh Vũ hiện lên vô cùng rõ ràng, trên bả vai còn in vài dấu răng nữa.

“Tống Ngôn Khê, có phải do ngươi làm không đó?”

“Tại ngươi làm ta đau trước mà.” Tống Ngôn Khê mạnh miệng chống chế. Do bị Ninh Vũ quấy rối, nên y lập tức quên hết đi những suy nghĩ hồi nãy.

“Chỗ nào? Cho ta xem chứng cứ đi.”

Mỗi khi Tống Ngôn Khê đối mặt với Ninh Vũ, trí thông minh dường như bị giảm xuống trầm trọng, luôn bị phép khích tướng của Ninh Vũ gạ trúng.

Tống Ngôn Khê cởi trung y ra, cúi đầu tìm chứng cứ trên cơ thể mình.

Ninh Vũ cũng nhìn theo.

Trên người Tống Ngôn Khê có rất nhiều dấu hôn, những dấu hôn in trên da thịt trắng nõn tựa như từng đoá từng đoá hồng nhỏ, còn vết thương cùng mấy vết như tụ máu thì tìm nửa ngày cũng không thấy.

Tống Ngôn Khê vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy ánh mắt thâm trầm mang theo một ý tứ hàm súc nào đó của Ninh Vũ đang nhìn mình chằm chằm, lập tức mặc quần áo vào: “Nói chung toàn thân ta đều không thoải mái chút nào, đều do ngươi hại hết đấy. Trên người ngươi chỉ có mấy vết chỗ lưng thôi, ngươi xem trên người ta này, đâu đâu cũng có, tối hôm qua ngươi còn quá đáng hơn ta nhiều.”

“Ai bảo ngươi không làm chứ, ta đâu có ngăn cản ngươi đâu. Lần sau ngươi có thể trả lại cho ta.”

Tống Ngôn Khê tưởng tượng ra hình ảnh kia, nếu vậy chẳng phải y sẽ giống như Ninh Vũ, gặm gặm hôn hôn khắp nơi trên người hắn sao, mặt y lập tức bừng đỏ, sau đó nghĩ lại một chút, nếu y làm vậy, hình như Ninh Vũ mới là người chiếm nhiều tiện nghi hơn ấy. Ninh Vũ quả nhiên đang tính kế hãm hại y. Y biết mà, Ninh Vũ lúc nào cũng muốn đùa giỡn y hết.

Tống Ngôn Khê thẹn quá hoá giận nhào lên người Ninh Vũ định đánh hắn, lại bị Ninh Vũ ôm chầm: “Tống Ngôn Khê, ngươi lại đầu hoài tống bão nữa rồi.”

Tống Ngôn Khê đã không còn lạ gì với độ mặt dày của Ninh Vũ cùng bản lĩnh mở mắt nói dối của hắn.

Y nhấc chân lên định đá Ninh Vũ, Ninh Vũ lại bắt được cẳng chân đang giơ lên định đá của y, nghiêm túc nói: “Không được đá vào chỗ đó, ngươi đá chỗ khác thì được.”

Suốt ngày cứ giả bộ đạo mạo đứng đắn, hừ, không ai biết rõ hơn y rằng Ninh Vũ là dạng người gì.

Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê bĩu môi, liền đến gần mổ mổ vài cái. Lúc Tống Ngôn Khê định giơ tay đánh hắn, lại nghiêm trang nói: “Tống Ngôn Khê, ngươi không được bám giường nữa, đã muộn lắm rồi, mau rời giường đi.”

Lúc ăn cơm, Tống Ngôn Khê vừa ngồi xuống liền không nhịn được nhíu mày, hung hăng trợn mắt nhìn Ninh Vũ mấy lần.

Ninh Uyên với Ninh cha trông thấy tình cảnh này, ngầm hiểu mà liếc mắt nhìn nhau, như không có chuyện gì xảy ra mà ăn phần cơm của mình. Tình cảm của đôi tân phu phu này càng tốt, bọn họ càng vui như mở cờ.

Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê còn tưởng bọn họ không thấy, không ngừng ngấm ngầm làm ra những động tác nhỏ liên tục. Bọn họ cũng vờ như không biết, mấy cái đấy bọn họ đã làm từ lâu lắm rồi. Thanh niên trẻ tuổi đúng là tràn trề sức sống mà, miệng thì cãi nhau, ánh mắt thì lại đong đầy tình ý, khiến cho bọn họ nhớ lại bản thân mình khi xưa.

Ăn cơm xong, Tống Ngôn Khê thừa dịp Ninh Uyên chưa rời nhà tới binh doanh, nhanh chóng lấy ra mấy đôi giày y đã làm xong.

Ninh Vũ tủi thân ngồi một bên, nhìn phụ thân cùng cha hắn cười không ngậm miệng được cầm giày lên ngắm nghía, Tống Ngôn Khê còn bảo bọn họ mang thử, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói ra để y sửa lại. Trên mặt giày là hoa văn do Tống Ngôn Khê tự tay thêu, vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

Ninh Vũ chờ mãi, vẫn không thấy Tống Ngôn Khê lấy ra thêm cái nào.

Ninh cha nhìn biểu tình của Ninh Vũ một chút, vô cùng cố ý mà khoe khoang nói: “Tay của Ngôn Khê khéo léo thật nha, đồ làm ra vừa đẹp vừa thoải mái.” Trông thấy biểu tình buồn bực muốn mà không có được trên mặt Ninh Vũ, Ninh cha cười trộm trong lòng, lâu lắm rồi y chưa được trông thấy bộ dáng ăn quả đắng của Vũ nhi, biểu tình giận dỗi muộn tao này thật sự đáng yêu quá mà.

Ninh Vũ đi theo sau Tống Ngôn Khê, ánh mắt đầy oán niệm nhìn chằm chằm vào Tống Ngôn Khê, mãnh liệt đến mức sắp hoá thành thực thể.

“Tống Ngôn Khê, tại sao ta lại không có?”

“Ngươi có rất nhiều giày rồi mà.”

“Nhưng mấy cái đó không phải do ngươi làm.”

“Đều giống nhau cả mà, huống hồ mấy cái kia còn tốt hơn đồ ta làm.”

“Không giống.” Ninh Vũ buồn bực nắm tóc mình: “Mấy cái đó sao có thể sánh với đồ do ngươi làm ra được?”

Tống Ngôn Khê mặt ngoài tỏ vẻ không hề quan tâm, dửng dưng như không, trong lòng lại vô cùng đắc ý, thấy Ninh Vũ đúng là rất để ý đến mấy thứ đó, trong đầu y không tự chủ bắt đầu suy nghĩ xem nên làm kiểu dáng gì cho Ninh Vũ. Dù sao cũng chỉ tiện tay mà thôi, đỡ cho Ninh Vũ cứ mãi bám theo sau làm phiền mình.

Hai người đã đâm thủng qua lớp giấy cửa sổ kia, cho nên Ninh Vũ rất tự nhiên mà chạy đến chỗ Tống Ngôn Khê đọc sách, nói thẳng trước mặt Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ta muốn học tập thêm từ sách của ngươi, cái ngươi yêu thích ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.