Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 3




“Tỉnh tỉnh, Tiểu Thần, mặt trời chiếu tới tận mông rồi kìa!”

Thân thể bị lay a lay, Tưởng Trạch Thần bị xốc chăn ở trong mông mông lung lung, nửa ép nửa dụ lôi ra. Tính tình cậu luôn luôn không hề tốt, đặc biệt là sẽ rất tức giận khi mới rời giường, Tưởng Trạch Thần không cam lòng mở mắt, vừa định nổi bão thì thấy được khuôn mặt của Tưởng Trạch Hàm mười hai tuổi, nhất thời giật mình một cái, lửa giận ngập tràn cùng buồn ngủ đều không cánh mà bay.

—— Được rồi, ngày hôm qua cậu đã trải qua hai sự kiện song song là chết đi và sống lại, trước mắt đang có tương lai cùng hy vọng vô hạn có thể nói là giống như ánh nắng của mặt trời lúc bảy giờ sáng…

—— Đây rốt cuộc là tốt… Hay là không tốt nhỉ… Mình đã bao nhiêu năm rồi không thức dậy từ bảy giờ sáng nhỉ… OTZ

Lau mặt, tự cổ vũ bản thân phải phấn chấn lên, Tưởng Trạch Thần mới vừa hồi thần thì thấy Tưởng Trạch Hàm đang cởi nút áo của mình.

Còn chưa kịp có phản ứng tự hỏi lại rằng vì sao anh làm như thế, Tưởng Trạch Thần đã vô thức mà bảo vệ quần áo của mình, khiến cho Tưởng Trạch Hàm sửng sốt, giương mắt nhìn cậu. Nhất thời hiểu được mình đang làm cái gì, Tưởng Trạch Thần ở trong lòng tự tát mình một cái, một bên lệ rơi đầy mặt cẩn thận dè dặt mà giải thích “Em… Em muốn tự mình cởi quần áo, tự mình mặc quần áo, không cần anh hai hỗ trợ đâu! Cô giáo đã nói rồi, chuyện của mình mình làm, không thể phiền phức người khác!”

—— Ngữ khí như vậy không thành vấn đề đi? Không thành vấn đề đi? Lão tử đã cố gắng giả trẻ con rồi đó nha!

“Anh hai không phải người khác, không để cho người khác hỗ trợ, thế nhưng có thể cho anh hai hỗ trợ nha.” Đại khái là đã tiếp nhận lý do thoái thác như vậy, Tưởng Trạch Hàm ngược lại ôm Tưởng Trạch Thần, dịu dàng nói thế.

“Thế nhưng…” Tưởng Trạch Thần nhăn mặt, làm vẻ giay giụa.

“Tiểu Thần thực sự trưởng thành rồi nha, qua một ngày đi học thì đã hiểu nhiều thứ như thế…” Nhìn thẳng vào mắt Tưởng Trạch Thần, ngữ khí Tưởng Trạch Hàm mềm nhẹ lại bùi ngùi, khiến cho Tưởng Trạch Thần chảy mồ hôi toàn thân “Tiểu Thần biết tự lập rồi, không kề cận anh hai nữa rồi, anh hai thật cô đơn à nha…”

Tưởng Trạch Thần đương nhiên biết mình lúc này là cái dạng đức hạnh gì, bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên, cũng chỉ có Tưởng Trạch Hàm có thể chịu được cậu, tính cách như thế đã ăn sâu vào tâm tưởng sao có thể qua một ngày đi học liền biến thành một bé ngoan biết nói lời hay ý đẹp cơ chứ?

—— Tất, tất nhiên là phải sửa, nhưng không thể sửa đổi tới mức quá rõ ràng, đúng không? Bằng không vạn nhất đối phương nghi ngờ thì cậu có giải thích thế nào cũng không được nha… Lẽ nào phải nói cái gì mà… Tiên nhân đi vào giấc mộng làm phép biến đá thành vàng hay sao?! Làm sao mà có chuyện thần kỳ nhiều như thế chứ!

Thống khổ chỉ chốc lát, Tưởng Trạch Thần rốt cuộc cứng ngắc giơ tay lên, sờ sờ mái tóc đen mềm mại của anh trai mình, nhẫn nhục phụ trọng(1) mà an ủi “Anh không cô đơn đâu, Tiểu Thần… Tiểu Thần để anh hai giúp Tiểu Thần mặc quần áo nha…” T_T

Trong nháy mắt, Tưởng Trạch Hàm cười đến xán lạn như hoa xuân, ôm Tưởng Trạch Thần hôn một cái, sau đó tiếp tục đại nghiệp thay quần áo, Tưởng Trạch Thần đờ đẫn quay đầu, đem mình thành búp bê barbie — cậu cái gì cũng không biết đâu nhaaa…

May mà hiện tại là tháng chín, khí trời coi như ấm áp, cũng không cần phải mặc quá nhiều quần quần áo áo, Tưởng Trạch Thần bị Tưởng Trạch Hàm lột hết, sau khi anh mặc lên cho cậu bộ đồng phục tiểu học thì cậu được giải thoát rồi được dắt xuống phòng ăn dưới lầu.

Tưởng gia cũng có thuê người tới chăm sóc hai cậu con trai những không rõ vì sao họ chỉ làm bữa tối cùng dọn dẹp nhà cửa vào cuối tuần. Bữa sáng đều là Tưởng Trạch Hàm làm, rất đơn giản: bánh mì phết mứt quả, thỉnh thoảng còn có trứng chiên, buổi trưa thì giải quyết ở căn tin trường học.

Ngậm bánh mì đã được anh trai phết mứt quả, uống sữa bò đã được anh trai rót đầy ly, Tưởng Trạch Thần lệ rơi đầy mặt, cảm thấy chính mình tựa hồ lại nhớ tới cái ngày xưa được quyển dưỡng rồi, điều này làm cho lòng cậu cảm thấy dị thường chua xót…

—— Quên đi, Vạn Lý Trường Thành cũng không phải một ngày mà xây xong, chúng ta phải tiến hành theo chất lượng…

Được tài xế đưa tới trường tiểu học, Tưởng Trạch Hàm hiện nay học lớp sáu, mà Tưởng Trạch Thần đương nhiên là lớp một rồi.

Tuy rằng hạ quyết tâm phải học tập thật giỏi, thế nhưng tối hôm qua trằn trọc hồi lâu mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ nên Tưởng Trạch Thần dưới giọng đọc đều đều ngọt ngào của chúng bạn cùng tiếng nói truyền cảm chầm chậm của cô giáo môn Ngữ Văn “Trong thôn chúng mình có rất nhiều cây ăn quả~ bây giờ là mùa xuân, trên cây đều là hoa, thôn chúng mình là vườn hoa nha~ tới trời thu rồi, trên cây kết đầy trái cây, thôn chúng mình lại thành vườn trái cây~” vẫn là nhịn không được đầu gục xuống, mí mắt không ngừng đánh nhau.

Đem sách giáo khoa dựng thẳng lên, chống tay đặt lên cằm, con mắt nhắm lại, tự nói với chính mình rằng chỉ ngủ một xíu thôi, Tưởng Trạch Thần dứt khoát gọn ghẽ mà ngủ say…

Sau đó? Sau đó đương nhiên là bị bà cô hỏa nhãn kim tinh túm được, phạt đứng QAQ

Sau khi tan học, bởi vì biểu hiện trên lớp không được tốt lắm — trên cơ bản đều là ngủ tới cuối giờ — cho nên Tưởng Trạch Thần đương nhiên được lưu lại, theo cô giáo sắc mặt xám xịt đi vào văn phòng.

Cúi đầu nghe cô giáo tận tình khuyên bảo cùng giáo dục theo đủ các loại nói, kiểu như “Phải quý trọng cơ hội đến trường, phải học tập cho tốt, phải biết lấy anh trai Tưởng Trạch Hàm của em làm tấm gương…”Tưởng Trạch Thần không nhịn được cảm khái quả thật là thời gian nghịch chuyển, cọp biến thành mèo nha… Nhớ năm đó nhị thiếu của Tưởng gia hoành hoành ngang ngược làm nhiều việc ác, vô luận là giáo viên sơ trung hay là giáo viên cao trung đều đối cậu mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không làm ra chuyện gì ác liệt kiểu như kéo bè kéo đảng đi đánh người ta nhập viện còn thì mấy chuyện khác đều mặc xác cậu, không như cô giáo tiểu học bây giờ, đi học ngủ gật một giấc liền biến thành sai lầm lớn lao, ân cần dạy bảo chỉ mong cậu lập địa thành Phật.

Lời răn dạy của cô đương nhiên là lọt qua tai trái rớt ra tai phải, rơi vào tai một Tưởng Trạch Thần đã kiêu ngạo ương ngạnh hơn hai mươi năm thì so với gãi ngứa cũng không bằng, có điều là hơi phiền một chút. Tưởng Trạch Thần hít sâu một hơi, tự nói với mình cậu phải làm học sinh ngoan, không thể cùng cô giáo đối nghịch, đang suy nghĩ có nên nói lời xin lỗi nhận sai đầy chân thành để tránh được một kiếp này — đương nhiên, về phần sau này ra sao, đại khái cũng sẽ kéo dài tác phong tốt đẹp ‘Tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải’…

Ngẩng đầu nhìn cô giáo trẻ măng có lẽ mới tốt nghiệp được một hai năm gì đó, Tưởng Trạch Thần vừa định nói chuyện thì đã bị một tiếng ‘Báo cáo’ chặn lại.

Nghe thanh âm có chút quen tai, Tưởng Trạch Thần quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời nhếch khóe miệng — có trùng hợp như thế hay không nha, lúc cậu mất mặt như thế mà lại đụng phải Tưởng Trạch Hàm…

Tưởng Trạch Hàm thoạt nhìn là tới văn phòng đưa đồ, đem một chồng sách bài tập đặt lên trên bàn của thầy giáo, sau khi giương mắt nhìn đương nhiên cũng thấy được em trai mình đang bĩu môi phùng má đứng trước cô giáo trẻ, con mắt còn có chút chút đỏ lên — đây là di chứng vì ngủ không đủ giấc — nhất thời cậu liền sửng sốt.

“Tiểu Thần? Làm sao vậy?” Vội vã bước nhanh tới, đem Tưởng Trạch Thần kéo vào trong ngực, thoải mái mà sờ sờ đầu của cậu, Tưởng Trạch Hàm nhíu mày nhìn về phía cô giáo, trong ánh mắt cùng giọng nói là nghi vấn nhưng không bằng nói là lời chất vấn.

“Bạn Tưởng Trạch Hàm.” Bị thái độ của Tưởng Trạch Hàm làm cho bối rối, cô giáo trẻ ho nhẹ một tiếng “Làm anh trai, em hẳn nên giáo dục lại em trai mình một chút, hôm nay em ấy cứ ngủ gà ngủ gật trên lớp học, mà còn dạy mãi không sửa!”

“Em xin lỗi cô.” Đem Tưởng Trạch Thần ôm chặt hơn, Tưởng Trạch Hàm cười đến dị thường lễ phép, còn mang theo vài phần tự trách “Hôm qua là ngày Tiểu Thần lần đầu tiên tới trường nên quá mức hưng phấn, vậy nên khó có thể vào giấc ngủ, em cũng không ép buộc em ấy cho nên tới tận khuya em ấy mới lên giường đi ngủ, đều là lỗi của em, sau này em sẽ chú ý tới thời gian ngủ nghỉ của em ấy.”

—— Nói xạo! Ngày hôm qua rõ ràng ăn xong cơm tối thì lão tử đã leo lên giường đi ngủ rồi nha, Tưởng Trạch Hàm này bịa chuyện mà không thèm dựa vào thực tế tí nào!

Nghi hoặc nhìn thoáng qua Tưởng Trạch Thần cúi đầu không lên tiếng, lại nhìn Tưởng Trạch Hàm đang ôm lấy em trai và nhận hết tội về mình, cô giáo thoáng nghĩ, đại khái cũng hiểu là chuyện gì đã xảy ra rồi, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ “Tưởng Trạch Hàm, bảo vệ em trai là tốt, thế nhưng không thể cưng chiều vô nguyên tắc như thế, em làm vậy là hại trò ấy đấy.”

“Em đã biết thưa cô, em sẽ chú ý.” Tươi cười của Tưởng Trạch Hàm vẫn hoàn mỹ như cũ, còn mang theo chút ngượng ngùng vì bị nhìn thấu, thấy thế cô giáo trẻ cũng nhịn không được mà mỉm cười, phất phất tay đuổi bọn họ ra khỏi văn phòng.

—— Tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải và vân vân, luôn luôn là chuẩn tắc mà Tưởng Trạch Hàm dùng để bảo vệ cho những hành vi của em trai mình.

—— Một màn này, Tưởng Trạch Thần từ nhỏ đến lớn nhìn không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cậu gặp rắc rối, vô luận là cực nhỏ thì Tưởng Trạch Hàm đều sẽ nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu, dùng tất cả mọi cái cớ từ thông minh tới vụng về để bảo vệ cậu, giải vây cho cậu, sau đó đem tất cả đều đổ cho việc mình quản giáo không nghiêm, thay cậu xin lỗi, thu dọn tàn cục.

—— Ngay từ đầu, Tưởng Trạch Thần là cảm động, sau đó thì từ từ tập mãi thành thói quen, tới cuối cùng rồi thì liền cho rằng chỉ cần có anh trai ở đó, vô luận cậu làm gì cũng sẽ không bị người ta trách tới trên người mình, cho nên càng thêm ương ngạnh. Chỉ là khi đó cậu không biết, tuy rằng tất cả mọi việc nhìn như được bỏ qua rồi, lầm lỗi đều là Tưởng Trạch Hàm nhận hết về người, thế nhưng nhân dân quần chúng lại mắt sáng như sao trời, vẫn không hề quên kẻ đầu sỏ gây ra là cậu, chỉ là tạm thời giương cung không bắn, từng chuyện từng chuyện ghi nhớ lại mà thôi.

—— Càng về sau, cho dù Tưởng Trạch Thần có ý sửa đổi, cho dù cậu muốn làm lại từ đầu, thế nhưng nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện gì, cho dù không phải trách nhiệm của cậu, cho dù cậu hoàn toàn cũng là người bị hại, chỉ cần Tưởng Trạch Hàm chạy tới bên cạnh cậu thay cậu xin lỗi, thay cậu gánh trách nhiệm, mọi người cũng sẽ vô thức mà cho rằng, là nhị thiếu gia của Tưởng gia gây ra.

—— Có điểm giống như là câu chuyện ‘Sói tới rồi’, có đúng hay không?

—— Cứ mãi cưng chiều cũng sẽ không tốt cho cậu, với một người thông minh như anh trai cậu sao lại không hiểu chuyện này, thế nhưng lại vẫn như cũ mà cưng chiều cậu hơn hai mươi năm, rốt cuộc là thực sự yêu, hay là hận?

Ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm đang nắm lấy tay mình đi về phía trước, ánh mắt cùng cậu không hẹn mà gặp, Tưởng Trạch Thần trong lòng khẽ động, cuống quýt dời đi tầm nhìn, rất sợ hoài nghi cùng thống khổ mà ngay bây giờ mình khó có thể che dấu sẽ bị đối phương bắt được.

—— Đương nhiên, Tưởng Trạch Hàm thấy được, thế nhưng một cậu bé mười hai tuổi cho dù tâm cơ thâm trầm cũng vô pháp hiểu được cậu em trai mới bảy tuổi của mình đang suy nghĩ cái gì.

Dừng bước, ngồi xổm xuống, đem Tưởng Trạch Thần ôm lấy, Tưởng Trạch Hàm có chút yêu thương mà thở dài, đem khổ sở cùng bi thương lộ ra trong mắt Tưởng Trạch Thần coi như là tủi thân của một đứa bé khi bị thầy cô la mắng.

“Tiểu Thần không cần quan tâm cô giáo nói gì đâu, ba ba, mụ mụ, còn có anh hai chỉ cần thấy Tiểu Thần vui vẻ là đủ thỏa mãn rồi, Tiểu Thần không cần quá ép buộc chính mình, có được hay không? Em như thế anh hai sẽ khó chịu lắm…” Vuốt ve mái tóc mềm mại của Tưởng Trạch Thần, đem đầu của cậu ấn vào cạnh cổ mình, Tưởng Trạch Hàm nghiêng đầu cọ cọ hai gò má non mềm của em trai “Đừng khóc, ngoan, Tiểu Thần đừng khóc…”

“…Em không khóc.” Dựa sát vào ngực Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần tuy rằng nói như vậy, thế nhưng mũi lại nhịn không được mà lên men, trong thanh âm cũng lộ ra giọng mũi nồng đậm.

—— Cậu không biết mình nên tin tưởng cái gì, rõ ràng là người dịu dàng như thế, rõ ràng là ngôn từ dịu dàng như thế, lại hết lần này tới lần khác đưa cậu từng bước một kéo vào địa ngục, khiến cậu ngay cả hận đều không thể nào hận được, chỉ có thể đem tất cả quy tội rằng bản thân không biết nổi nóng ra sao.

—— Đều nói đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới hiểu lòng người, thế nhưng nếu như ngay cả dịu dàng cùng sủng ái hơn hai mươi năm của anh trai duy nhất đối với mình cũng là giả, vậy cái gì mới là thật?

—— Có chút tủi thân, có chút lo sợ nghi hoặc, Tưởng Trạch Thần cho dù có ngốc hơn đi nữa cũng không hề muốn sống trong một cái cạm bẫy ngọt ngào, coi thạch tín thành đường mật, đem bụi gai coi như chăn bông mềm mại.

—— Quả nhiên, vẫn là nên rời đi, rời xa phân tranh của Tưởng gia, rời xa Tưởng Trạch Hàm, nếu một ngày cậu triệt để buông tha quyền thừa kế, cũng triệt để không còn uy hiếp gì với anh hết, mà Tưởng Trạch Hàm vẫn sủng ái yêu chiều mình như cũ, vậy hẳn là thật tâm đi?

—— Phải học tập thật giỏi, sau đó chọn một nghề nghiệp không hề liên quan gì tới Tưởng gia, như vậy là tốt nhất phải không?

“Hưm~ Tiểu Thần ngoan nhất, Tiểu Thần không khóc…” Mềm nhẹ hống dụ, thân thể Tưởng Trạch Hàm có chút loạng choạng, không ngừng vuốt ve tóc cùng phía sau lưng Tưởng Trạch Thần, nỗ lực khiến cậu bình tĩnh trở lại “Có phải hôm qua cô giáo cũng nói Tiểu Thần không ngoan? Cho nên Tiểu Thần về tới nhà mới muốn sửa đổi?”

“…Phải” Lông mi Tưởng Trạch Thần run rẩy, ở trong lòng vẽ một thập tự — xin lỗi cô giáo, dù sao cô cũng là người giáo viên nhân dân mà, giáo dục trẻ em là thiên chức, sau này em cũng sẽ không thiếu lúc bị cô giáo huấn đâu mà, cái oan ức này phiền cô tạm thời cõng giùm…

“Tiểu Thần không cần nghe theo cô giáo đâu, Tiểu Thần như vậy là tốt rồi, anh hai rất thích Tiểu Thần như thế.” Rốt cuộc tìm được nguyên nhân, ngữ khí Tưởng Trạch Hàm lại nhu thuận vài phần.

“…Không được…” Mang theo vài phần oán niệm cùng ý niệm muốn đối nghịch trong đầu, Tưởng Trạch Thần cọ vào cổ Tưởng Trạch Hàm, lắc đầu phản bác.

“Vì sao không được nè?”

“…Bởi vì tất cả mọi người đều nói cô giáo luôn nói đúng nhất… Nếu như em bị cô phê bình thì sẽ không có bạn học nào chơi chung với em nữa, không ai làm bạn với em nữa…” — hành động giả ngây thơ cũng là rất cần, Tưởng Trạch Thần cảm thấy, có lẽ mình nên thử phát triển trong giới giải trí một thời gian xem sao. Dù sao cậu đối với bề ngoài của mình rất có tự tin.

“Té ra Tiểu Thần sợ không có bạn nhỏ nào chơi cùng mình sao?”

“…Vâng..”

“Cái này Tiểu Thần đừng lo lắng, anh hai có biện pháp giúp Tiểu Thần kết bạn mà, Tiểu Thần không cần bởi vì không kết được bạn mà ủy khuất bản thân, có được hay không?”

“…Thế nhưng…”

“Ngoan, Tiểu Thần không tin anh hai sao? Anh hai nói có biện pháp, thì nhất định có thể khiến Tiểu Thần vui vẻ thỏa mãn, Tiểu Thần tin tưởng anh hai không?”

“……Tin QAQ “

—— Biết rõ đối phương đang lừa người, lại còn phải ra vẻ ngây thơ sùng bái mà bị lừa dối, ngày như thế còn kéo dài tới bao giờ đây…

1. Nhẫn nhục phụ trọng: Chịu nhẫn nhục để làm việc lớn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.