Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 136: C136: Chương 136




Editor: trucxinh0505

Trong lòng Lê Uyển cũng hoang mang, “Nương, tam đệ nói cùng người như thế nào?”

“Tỷ, bằng nghe nương thêm mắm thêm muối không bằng trực tiếp hỏi đệ.” Lê Uy vòng tay đứng ở cửa, Tử Thự xin lỗi nói, “Tam thiếu gia không cho nô tỳ ra tiếng bẩm báo.”

Lê Uyển gật đầu, như vậy, Lê Uy tới chút lúc, phía trước, Lưu thị nói không ít về đồn đãi bên Ngọc Đình, hắn cũng nghe được rồi? “Tới ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng cùng nương, đừng có nhăn nhó, một câu muốn cưới nàng liền xong việc, bên tứ tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi nhà người, truyền ra cái tiếng gió gì hư thanh danh nhà người ta.”

Nếu Lê Uy thật coi trọng bên tứ tiểu thư, Ngọc Đình ái mộ Tần Mục Ẩn nàng liền khó nói, đẩy ra ghế dựa bên người, “Ngồi xuống chậm rãi nói, đệ độc lai độc vãng ở quán, sao gặp được tứ tiểu thư?” Lê Uyển cân nhắc nói như thế nào muốn em trai bỏ đi ý tưởng ở đáy lòng mới tốt.

“Hai lần trước trong yến hội, không biết từ chỗ nào chạy ra một con mèo bị thương chân, tứ tiểu thư bế miêu lên băng bó cho nó, có thể quan tâm đối với con vật, nói vậy tính tình cũng không tồi, tỷ, tỷ đừng nghe người khác nói, ngày đó đệ đứng ở sau cây lớn, tứ tiểu thư cũng không nhìn thấy đệ.” Lê Uy nghiêm túc nhìn Lê Uyển, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng nói về người thương.

“Hồ nháo!” Lưu thị bên cạnh đánh gãy lời hắn nói, “Trong yến hội người mang miêu không nhiều lắm, không nhàn hạ thoải mái ai nuôi cái loại đồ chơi này, tâm tư tứ tiểu thư nặng, con là bị che mắt rồi.” Trong mắt Lưu thị có định luận, cho rằng chỗ Ngọc Đình cố ý tỏ ra lương thiện trước mặt Lê Uy, nàng càng thêm không mừng đối với Ngọc Đình.

Lê Uy không phản ứng Lưu thị, trong nhà Lê Trung Khanh làm chủ, chỉ cần Lê Uyển tán thành chuyện này liền thành, vì không cho Lê Uyển nhìn ra chột dạ trên mặt, hắn tận lực cúi đầu, làm bộ co quắp bất an.

Tầm mắt Lê Uyển nhàn nhạt dời khỏi mặt Lưu thị, nghiêm túc nhìn Lê Uy, “Tam đệ, đệ có thể tưởng tượng rõ ràng, thành thân là chuyện lớn, xem không tốt cả đời liền hủy.” Đáy lòng nàng không muốn Lê Uy thành thân cùng Ngọc Đình, bên Ngọc Đình có tài đức gì xứng đôi cùng Lê Uy chứ?

“Tỷ, đáy lòng ta hiểu rõ, tỷ nói một chút cùng cha cùng đại tẩu đi, đại tẩu đương gia, loại chuyện này nên thông báo để lo liệu cho đệ…” Ánh mắt chưa từng quét qua Lưu thị liếc mắt một cái.


Lưu thị ai oán nói, “Ta còn ở, con kêu nàng làm cái gì? Cha con? Cha con ở trong nhà còn phải nghe ta.”

“Nương, ngài đừng chấp nhặt cùng tam đệ, bằng không, ngài đi nội thất nhìn Duy Nhất một cái, canh giờ này, con bé cũng tỉnh rồi, ngài giúp con trông con bé chút được không?” Trong lòng Lưu thị không giấu được lời nói, nếu biết chuyện Ngọc Đình mơ ước Tần Mục Ẩn, không quan tâm Lê Uy thích nhiều ít, Lưu thị không tìm tới cửa mắng đã là không tồi.

Lưu thị cho rằng Duy Nhất sắp tỉnh, vui rạo rực nói, “Ta trước đi vào nhìn xem, con khuyên nhủ tam đệ con nhiều chút, từ nhỏ nó không phải đứa bớt lo, thật sự không được, mắng ta cũng muốn mắng cho nó tỉnh.”

Lê Uyển dở khóc dở cười, Lê Uy đã bao lớn, có mắng hắn cũng giải quyết không được.

Nhìn Lưu thị vào nhà, Lê Uyển ngưng mắt nói, “Đệ coi trọng bên tứ tiểu thư thật là vì cái này?”

Lê Uy gật đầu như trống bỏi, “Thật là bởi vì cái này, tỷ, nương nói những lời đó tỷ đừng có tin, phía trước có biểu ca, đệ sẽ không tùy ý làm hỏng thanh danh nữ tử người ta, đệ cảm thấy diện mạo tứ tiểu thư không tính xuất chúng, lại cũng không khó coi, sinh hoạt, tính cách hợp nhau liền tốt, tỷ, tỷ sẽ giúp đệ đi?”

Lê Uyển bắt được mấu chốt trong đó, “Hợp nhau liền tốt? Đệ ở chung qua cùng nàng rồi?”

Giật mình bị nói sai, Lê Uy ngẩn ra, bổ cứu nói, “Không đâu, đệ tính toán nuôi một con chó con, ngày thường việc ở Binh Bộ ít, hồi phủ cũng không có gì tống cổ thời gian, nuôi một con chó con chơi đùa cùng, nàng thích miêu đệ thích cẩu, không phải bọn đệ hợp nhau sau.”

Lê Uyển trầm mặc hồi lâu, dựa vào dòng dõi bên nhà hiện tại, gả cho Lê Uy xem như trèo cao, chần chừ nói, “Đệ đi về trước, ta lại hỏi thăm một chút, không được lén gặp mặt cùng nàng, hỏi thăm tốt ta sẽ báo tin tức cho đệ.”


Lê Uy vui vô cùng, túm ống tay áo Lê Uyển, “Đệ biết, vẫn là tỷ rất tốt với đệ.”

Thời điểm Lưu thị đi ra hai người đã dừng đề tài lại nói lên chuyện khác, Duy Nhất không dính Lê Uyển, lại cũng không nhận người, tỉnh lại thấy là Lưu thị, miệng mếu một hồi lâu cũng không khóc ra, Lưu thị buồn bực chỉ vào Lê Uy, “Duy Nhất nhìn cữu cữu không nghe lời kìa, về sau trưởng thành đừng học theo cữu con, đều không bớt lo một chút nào…”

Lê Uy không cao hứng, đứng dậy, đôi tay duỗi hướng Duy Nhất, Lưu thị không bắt bẻ, khi hắn thực hiện được, phản ứng lại, Duy Nhất đã ở trong lòng ngực Lê Uy, “Trả lại cho ta, Duy Nhất mới không thích cữu cữu không nghe lời.”

Lê Uyển đau đầu, “Nương, ngài cùng tam đệ về phủ trước, cha tìm không thấy người, sốt ruột làm sao bây giờ?”

Tiễn hai người đi, Lê Uyển vội tìm Nhị Chín hỏi một chút phẩm hạnh tứ tiểu thư cùng người bên phủ hắn quen biết, kết quả không được tốt lắm, lại cũng không kém, nói được là được, ngày thường Ngọc Đình thích trang điểm, nói chuyện hơi bổ bã, tâm nhãn không xấu, cung kính với trưởng bối, lão phu nhân bệnh nằm liệt hầu hạ trước giường suốt ba năm, kéo lão phu nhân từ quỷ môn quan trở lại.

Rắc rối khó gỡ chính là, tứ tiểu thư ở bên phủ không tính được sủng ái, duy độc lão phu nhân đối với nàng cực tốt, phu nhân trưởng quản cũng xem ở mặt mũi lão phu nhân đối đãi nàng không tồi.

Đáy lòng Lê Uyển lưỡng lự, thời điểm Tần Mục Ẩn trở về, Lê Uyển thương lượng nói cùng hắn, “Tính tình tam đệ từ nhỏ không chừng mực, chuyện tình kiên trì không nhiều lắm, đến nay nhớ tới cũng bất quá là không thích đọc sách, nghĩ mưu một phần quan võ, bên tứ tiểu thư khuyết điểm nhiều, loại người kia giấu không được nhất, ở so người khác trấn áp đơn giản hơn nhiều, hầu gia, ngài cho rằng như thế nào?”

Tần Mục Ẩn nắm Duy Nhất, nghe vậy, ngửa đầu xem nàng, “Không phải trong lòng nàng có quyết đoán rồi sao? Tam đệ không nhỏ, xem người theo góc độ bản thân, bên nhà phức tạp, tính tình tứ tiểu thư coi như khó có được.” Tần Mục Ẩn không biết chuyện Ngọc Đình ái mộ hắn, đáy lòng hắn rõ ràng, thật muốn thích một người, mặc kệ nàng hư cỡ nào, tính tình không tốt cỡ nào, hắn đều vui vẻ chịu đựng.

Lê Uy, nói vậy cũng là vậy đi.


Có một phen lời nói Tần Mục Ẩn, Lê Uyển tin tưởng càng đủ, hôm sau liền đưa tin hướng Lê phủ, Lưu thị nghe xong tức giận không thôi, Phương Thục cao hứng cho Lê Uy, cái chú em này nhìn như thô lỗ, kỳ thật tâm tư tỉ mỉ, Lê Thành cùng hắn huynh đệ tình thâm, Lê Uy thích, nàng tất nhiên duy trì.

Kỳ quái chính là Lê Uy nghe xong lại không có vẻ cao hứng, hắn đã nhiều ngày lo sợ bất an, sợ Lê Uyển phái người hỏi thăm chuyện yến hội ngày đó, cái miêu miêu cẩu cẩu gì là hắn nói bừa, tình hình thật chính là hắn không nghĩ đi theo phía sau nhóm người Lê Thành mà mượn cớ rời đi, trên đường gặp các vị tiểu thư đàm luận nam tử trong kinh lớn lên đẹp, Lê Uy có hứng thú, liền tránh ở một chỗ trộm nghe, trong đó, một nữ tử tiếng nói độc đáo, không giống những nữ tử mềm nhẹ, ngữ khí nhu hòa, thanh âm nàng có vẻ cứng đờ trầm thấp, không khác thanh âm nam tử.

“Phóng nhãn kinh thành, ngoài đương kim Thánh Thượng, dung mạo thân phận địa vị ai so đến qua Bắc Duyên Hầu, Bắc Duyên Hầu bị tước đoạt vương tước, đương nhiên người sáng suốt đều rõ Hoàng Thượng đối với Bắc Duyên Hầu phủ ân sủng không ngừng, thêm nữa, Hoàng Hậu nương nương nhận ân huệ Tần lão phu nhân, tiền đồ Bắc Duyên Hầu lớn, tương lai một lần nữa thụ phong vương tước không phải không có khả năng, lại nói dung mạo Bắc Duyên Hầu, trong kinh ai so đẹp mắt hơn hắn? Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song, không sợ các ngươi chê cười, ta đó à, thà nhập Bắc Duyên Hầu làm thiếp, cả ngày hầu hạ Bắc Duyên Hầu liền đủ rồi.”

Lê Uy muốn lao ra nói, Tần Mục Ẩn nói qua sẽ không nạp thiếp, nàng không biết xấu hổ nói ra như vậy? Tỷ hắn đi theo Tần Mục Ẩn chịu nhiều cực khổ mới có ngày tháng tốt, nàng ta lại nhẫn tâm chia rẽ sao?

Gã sai vặt bên người Lê Thành tới tìm hắn, hắn không dám lộ ra động tĩnh quá lớn, nghe người khác kêu nàng là tứ tiểu thư, Lê Uy âm thầm ghi tạc đáy lòng, tìm cơ hội nhất định phải cho nàng đẹp.

Khi Lưu thị nói lên chuyện tứ tiểu thư cùng hắn, hắn không nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cái gì còn chưa kiến công lập nghiệp chưa thành gia, sau nghe được Lưu thị không ngừng nhắc mãi, Lê Uy mới lấy lại tinh thần, trong yến hội ngày ấy tứ tiểu thư là Ngọc Đình, để ngừa vạn nhất, hắn tìm người hỏi qua, thật đúng là nàng.

Không phải Ngọc Đình nghĩ làm thiếp Tần Mục Ẩn sao? Lê Uy cười lạnh, hắn cưới nàng, thủ nàng, xem nàng đánh chủ ý Tần Mục Ẩn như thế nào, hắn khác với Lê Trung Khanh cùng Lê Thành, đối với người không nghe lời, thời điểm nên thu thập phải thu thập, chỗ Ngọc Đình, còn không phải là ai thu thập tính tình sao?

Lưu thị một bàn tay vỗ không vang, cuối cùng, Lê Trung Khanh giải quyết dứt khoát, chọn một ngày mời người bên nhà vào phủ ngắm hoa, nói lên chuyện Lê Uy cùng tứ tiểu thư.

Lưu thị cũng đệ thiệp cho Lê Uyển, Lê Uyển không nghĩ giao tiếp cùng Ngọc Đình, mượn cớ thân mình không thoải mái thoái thác, không đi, Tần Mục Ẩn ôm Duy Nhất đi qua, thời điểm trở về, Tần Mục Ẩn báo cho Lê Uyển, bên nhà đối với việc hôn nhân này thật sự cao hứng, xem ngày, đầu tháng chín tới cửa cầu hôn.

Lê Uyển thầm nghĩ, bên Ngọc Đình trèo cao Lê Uy, bên nhà có cái gì đáng giá ủ rũ cụp đuôi?


Lưu thị cùng Phương Thục xuống tay chuẩn bị sính lễ cho Lê Uy, lần này, Lê Uy kỳ quái, làm Lưu thị không cần chuẩn bị quá nhiều, Phương Thục là trưởng tẩu, sính lễ nhiều là bình thường, Lưu thị không thích Ngọc Đình, những lời này Lê Uy chính nói đúng tâm khảm, xóa vài thứ trên danh sách Phương Thục đưa nàng xem qua, đồ vật Lê phủ về sau là để lại tôn tử cho nàng, cũng không phải là cái nữ nhân không thảo hỉ kia.

Phương Thục ẩn ẩn cảm thấy không ổn, hỏi Lê Thành, Lê Thành nói Lê Uy dặn dò cùng Lưu thị thì có thể, thật vất vả Lưu thị nói lời hòa ái nhỏ nhẹ cùng Phương Thục, đúng thời điểm cải thiện quan hệ.

Phương Thục không biết ý tưởng Lê Thành, đem chuyện sính lễ chọn tốt nhất, cũng coi như gián tiếp bồi thường cho Ngọc Đình, cho bên nhà thể diện.

Ai ngờ, trước ngày cầu hôn nửa tháng, Lâm thị đột nhiên qua đời, thời điểm Lê Uyển được tin tức đã đi ngủ, đầu óc Lâm thị thường mơ hồ Lê Uyển rõ ràng, nghe tin tức nói bà qua đời, Lê Uyển cảm khái rất nhiều, vẫn có chút thương tâm, có thể là do quan hệ huyết thống đi.

“Phu nhân, gã sai vặt bên người Lê lão gia tới, người Lê phủ đều đi tòa nhà bên kia, ý tứ Lê lão gia, ngài cũng đi qua một chuyến.” Quan hệ nàng cùng Lâm thị không tốt, người ngoài xem ra chung quy là bà ngoại nàng, Lê Trung Khanh là không nghĩ Lê Uyển có nhược điểm gì.

“Giúp ta mặc quần áo đi.” Tử Lan mới vừa thành thân, Lê Uyển cho nàng nghỉ ngơi mười ngày, cũng may mấy ngày nay Tử Thự hầu hạ đã quen.

Tần Mục Ẩn cùng Duy Nhất cũng mở bừng mắt, Lê Uyển nói, “Hầu gia, Duy Nhất tuổi còn nhỏ, ngài ở lại trông con bé, ta đi qua bên kia một chuyến, thực mau trở về.”

Tần Mục Ẩn ngồi dậy, duỗi tay che đôi mắt Duy Nhất lại, hôn trên mu bàn tay Lê Uyển, “Nàng cẩn thận một chút, ta làm Toàn Phó đưa nàng đi qua.” Nói, hướng cửa phân phó Toàn Bình kêu Toàn Phó lại đây, Lê Uyển vội gọi Toàn Bình lại, “Không cần đi, đợi lát nữa khi ta đi qua bên kia phái người nói cùng hắn một tiếng là được.”

Toàn An thành thân, nhóm người hầu phủ chơi điên rồi, Lê Uyển lo lắng bọn họ đi không được tự nhiên, nói tránh đi cùng Tần Mục Ẩn, lúc này chỉ sợ Toàn Bình còn mệt.

Tần Mục Ẩn không yên tâm, lại kêu mười tên thị vệ đi theo, thời điểm Lê Uyển đi ngoái đầu nhìn lại chọc Duy Nhất, “Duy Nhất không thích mẫu thân, mẫu thân đi đây.”

Tòa nhà Lâm thị ở, trước cửa đốt hai ngọn đèn lồng lớn, Lê Uy đứng ở cửa, thỉnh thoảng hướng thân mình trước ngõ nhỏ xem, xe ngựa dừng lại, Lê Uyển dò đầu ra, “Không phải xảy ra cái đường rẽ gì đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.