Trọng Sinh Chi Man Phu Lang

Chương 3: Đường về




Ta càng thích ngươi....

Khuôn mặt than lạnh lùng của A Trác có chút nóng lên, bất quá khuôn mặt của hắn màu tiểu mạch hơi sậm nên nhìn không ra đỏ ửng.

“Các ngươi có nghe thấy không! Dụ Phi đã tuyển định nhà A Trác, các ngươi còn đứng đây làm gì!” Mục Phong thét to làm cho ca nhân đứng xúm lại tản ra, trong lòng cũng âm thầm vì A Trác mà cao hứng.

A Trác là ca nhân thập phần xuất sắc trong bộ tộc của bọn hắn, rất nhiều lần tham gia thi đấu vì bộ tộc luôn giành thắng lợi vinh dự trở về. Có một lần bộ tộc di chuyển quy mô lớn gặp phải bầy sói tuyết, A Trác vì bảo hộ tộc nhân, cùng mấy ca nhân khác đánh nhau với sói tuyết, còn bị thương rất nặng. Nếu không vì vậy, hắn hẳn đã kết thân với tiểu tử Đa Nặc... Ai, tiểu tử Đa Nặc vô tâm kia, hoàn hảo hiện tại A Trác tìm được phu quân rồi, chỉ hy vọng tiểu tử phía nam có chút cổ quái này có thể đối xử tử tế với A Trác.

Ca nhân phía trước túm tụm lại thấy Dụ Phi đã ra quyết định, cùng liền theo Mục Phong tản ra tiếp đón những tiểu tử khác.

Rất nhanh chung quanh đại hắc mã, chỉ còn lại A Từ cùng A Loạn. Lựa chọn không ngờ được của Dụ Phi khiến bọn họ nhíu mày, “Ai, ngươi tính toán cưỡi ngựa của đại ca trở về sao?” Nghe nói ca nhân phía nam đều rất được chiều chuộng, rất nhiều người ngay cả ngựa cũng chưa cưỡi bao giờ, căn bản không thể thích ứng với việc ngồi trên lưng ngựa chạy đi. Cho nên lần này ca nhân tới đón người đều chuẩn bị một cái mộc bản xa đơn giản, đến lúc đó chở tiểu tử ở rể đi về. Bất quá thấy động tác nhảy lên lưng ngựa của Dụ Phi thuần thục như vậy, có lẽ bọn họ có thể trực tiếp cưỡi ngựa trở về, tiết kiệm được không ít thời gian.

Dụ Phi phiêu mắt nhìn cái xe đằng sau, không biết là so với xe ngựa khiến xương cốt hắn đều đau thì thoải mái hơn bao nhiêu. Bất quá hắn cũng biết, thân thể này hiện tại của hắn nếu cưỡi ngựa đùa giỡn thì không thành vấn đề, nhưng phải liên tục giục ngựa chạy như điên suốt ngày suốt đêm, đám da ở đùi trong hắn phải bị lột mất một tầng.

Tổng cảm thấy thế nào cũng không thoải mái, Dụ Phi cau mày rối rắm một chút, A Trác bị hắn nắm lấy thắt lưng lúc này nghiêng thân, mở miệng nói: “Vẫn là ngồi mộc bản xa đi, đường còn rất xa, hôm nay sẽ không kịp trở về bộ lạc.” A Trác nghĩ thầm rằng tiểu tử này tuy động tác lưu loát, nhưng mới vừa rồi nắm tay hắn mềm mại đến ngay cả một vết chai cũng không có, cưỡi ngựa chắc chắn sẽ bị thương chân.

Thật đúng là tri kỷ, Dụ Phi nhìn qua, trong mắt có chút ý cười. A Từ ở một bên cũng gật gật đầu, “Cũng đúng, vẫn là mọi người đi cùng nhau thôi, thời điểm buổi tối nhiều người cũng dễ gác đêm.”

Mà A Loạn thấy Dụ Phi cười như kẻ trộm, vẫn như cũ cảm thấy có chút ngứa răng, “Vậy ngươi đi xuống ngồi trên mộc bản xa đi!”

“Không được, ta đã nghĩ tới một biện pháp rất tốt.” Dụ Phi nghiêng người qua bên cạnh chui về phía trước, “A Trác, chúng ta đổi tư thế.”

A Trác ngẩn người, theo động tác của Dụ Phi đem hắn ôm lấy, biến thành cả người Dụ Phi ngồi ở trong lòng hắn.

Này...

A Từ cùng A Loạn nhất thời giật mình, cảm giác có cái gì đó không đúng ==

Dụ Phi điều chỉnh tư thế nằm càng thêm thoải mái, tuy rằng kiểu cưỡi ngựa ôm công chúa có chút mất hình tượng, nhưng hắn nhìn lại bộ dáng của mình bây giờ, một thiếu niên gầy yếu mảnh khảnh, cũng không đến nỗi quá mù mắt.

“Ngươi.... Ngươi không cảm thấy mất mặt sao.... ” A Loạn rối rắm hỏi, ở trong ấn tượng của hắn. Tiểu tử phía nam tuy đều yếu đuối, nhưng một đám đều có lòng tự trọng cao muốn chết, thời điểm nhiều người một chút đả kích cũng không chịu được.

“Ôm phu lang có gì mất mặt, chờ bộ dạng của ta cao hơn các ngươi, một mình ta sẽ ôm lại ba các ngươi.” Dụ Phi thập phần săn sóc nói, hắn thật không phải người để ý mặt mũi như vậy, trước kia trong bộ đội một đám binh lính càn quấy đánh cuộc bị thua, lỏa thể đi qua một con phố cũng đã làm qua. Mấy thứ như tự tôn, đều không quan trọng, không cần cứ nhất định phải giữ lấy.

“Cái gì mà một người ôm ba người, tiểu tử này....” A Loạn cảm thấy trên mặt có chút nóng, không phải nói tiểu tử phía nam đều đặc biệt câu nệ tiểu tiết sao, bọn họ sao lại gặp phải cái đồ không biết xấu hổ như vậy chứ.

Dụ Phi cười cười, hỏi: “Hai người các ngươi, ai là A Loạn, ai là A Từ?”Lúc trước nghe A Trác gọi, hắn còn chưa biết ai là ai đâu.

“Ta là A Từ, hắn là A Loạn.” A Từ thực tự nhiên giới thiệu với Dụ Phi, Dụ Phi gật gật đầu, trong ba huynh đệ này thì A Trác cường thế lại lạnh lùng, A Loạn khỏe mạnh lại dễ xúc động, chỉ có A Từ là ôn hòa nhất. Nhưng không biết vì cái gì khi Dụ Phi nhìn thấy tươi cười ý vị thâm trường này, lại làm cho Dụ Phi nhớ tới mấy vị chiến hữu mưu ma chước quỷ ở đời trước. Nếu dùng động vật để hình dung, thì A Trác giống như sói, A Loạn giống như hổ, còn A Từ, hẳn là giống hồ ly?

Nghĩ như vậy, Dụ Phi nhịn không được liền nở nụ cười, thực tự nhiên thò tay nắm lấy A Trác có chút cứng ngắc, để A Từ cùng A Loạn nói với hắn một chút về tình huống trong tộc.

Bên này mấy người nói chuyện quen thuộc lẫn nhau, bên kia tiểu tử cùng các ca nhân đã tuyển định bầu bạn tốt lắm. Chờ thời điểm tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát, Dụ Phi mới phát hiện hắn hình như đã quên mất một người....

“Tiểu Phi.... Con, con sao lại trở nên có chút kỳ quái.” Cùng mọi người đi theo tiểu tử nhà mình nói lời từ biệt, Tống Vân cũng lắp bắp tới đây, đứa con luôn bệnh tật hư nhược trong ấn tượng của hắn, giống như bị cái gì bám vào làm cho hắn cảm thấy xa lạ.

Kỳ thật Tống Vân nghĩ đúng rồi, Dụ Phi thở dài ở trong lòng, nửa năm trước hắn sợ chính mình thay đổi sẽ khiến người nghi ngờ, nên không trao đổi nhiều với Tống Vân. Hôm nay sắp rời khỏi, liền càn quấy một phen, nhưng lại quên mất phụ thân thân sinh (hoặc là mẫu thân ==) của thân thể này.

Dụ Phi bám lấy cánh tay A Trác nhảy xuống lưng ngựa, đối diện với Tống Vân trầm giọng nói: “Cám ơn a cha nhiều năm như vậy không so đo chuyện con thân thể kém mà chăm sóc con đến ngày hôm nay. Hiện giờ rời khỏi a cha, cũng phải có chút tiến bộ, nếu không lại sợ a cha lo lắng.”

Hốc mắt Tống Vân nhất thời nóng lên: “Tiểu Phi....”

Dụ Phi quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái với Tống Vân, “A cha không cần áy náy, đứa con này đi cũng là trong lòng nguyện ý, nhất định sẽ vì chính mình mà sống tốt. Về sau a cha cùng a phụ hãy bảo trọng thân thể, đừng lo lắng cho Dụ Phi.”

Những lời này để khiến cho hai người đồng hương đi cùng không hoài nghi, nhưng cũng là lời trong lòng của Dụ Phi. Hắn kiếp trước là cô nhi, đối với ràng buộc tình thân đều là lãnh đạm, cũng không theo đuổi cái gì toàn tâm toàn ý. Cho nên về sau tới nơi này cũng không bồi dưỡng tình cảm với phu phu Tống Vân, lần này rời đi cũng không lưu luyến gì. Ba cái dập đầu là vì thân thể này, vì linh hồn không kịp nói lời tạ ơn với cha mẹ liền chết yểu.

Tống Vân bước nhanh tiến lên nâng Dụ Phi dậy, đầu chôn vào bả vai gầy yếu đơn bạc của đứa con khóc một trận, mấy nhà đưa tiễn ở chung quanh cũng bị ảnh hưởng,  nghẹn ngào khóc. Thiên tai năm nay, nếu không phải thật sự cùng đường, ai lại muốn cùng cốt nhục của mình trời nam đất bắc, từ nay về sau xa rời cách biệt.

Dụ Phi an ủi một trận mà Tống Vân vẫn không dứt khóc, đang muốn nói cái gì, A Trác vẫn ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên đi xuống, thấy ánh mắt Tống Vân sưng đỏ còn thật sự nghiêm túc nói: “A cha, Dụ Phi đi tới chỗ chúng ta, mặc dù cuộc sống không bằng phía nam, nhưng bắc Man tộc chúng ta đối xử với tiểu tử ở rể rất tử tế. Chỉ cần chúng ta còn một chút lương thực, tuyệt đối sẽ không khiến phu quân của mình đói bụng.”

A Trác nói làm Tống Vân giật mình, nhưng cũng chậm rãi dừng lại nước mắt, cúi đầu với A Trác, “Tiểu tử này nhà ta thân thể yếu một chút, về sau liền phiền các ngươi chiếu cố....”

“Chúng ta sẽ!” A Loạn cũng đi tới, tiểu lão hổ này trái lại thẳng thắn vô tư, không chút xúc động, “A cha nhà chúng ta đã nói qua, sau khi gả cho phu quân, sẽ đối tốt với phu quân.”

“Ca nhân bắc Man tộc chúng ta nói chuyện giữ lời, mong a cha yên tâm.” A Từ hướng về phía Tống Vân làm một lễ nghi bắc Man tộc, thập phần trịnh trọng.

Dụ Phi nhìn ba nam nhân chân thành thẳng thắn trước mặt, ánh mắt thập phần mềm mại. Mà các ca nhân bốn phía nguyên bản chân tay luống cuống cũng đều noi theo, đi đến bên người nhà của phu quân đang khóc thành một đoàn, trang trọng đưa ra lời hứa.

Chờ mọi người cuối cùng cũng đưa tiễn xong, rốt cuộc hướng về phía bắc Man tộc mà đi tới.

Không khí cảm động còn chưa tan hết, các ca nhân cũng coi như nhân cơ hội này cùng phu quân tương lai thân thiết thêm một tầng. Mấy ca nhân không được tiểu tử lựa chọn thì đi ở phía trước mở đường, có chút buồn bực bỏ xa mấy nhà đang nói chuyện với nhau đầy ngọt ngào ở phía sau.

Đương nhiên..... Cũng có ngoại lệ.....

“Ngươi không phải ngồi trên ngựa của đại ca sao? Sao lại đến chỗ ta.” A Loạn cứng còng thân thể, tiểu tử trong lòng ngực tâm nhãn xấu muốn chết, cái tay xấu xa thả loạn khắp nơi, cười hề hề như kẻ trộm khiến người ta chán ghét!

“Đều phải cưỡi, phu quân ta đối xử bình đẳng, đợi một hồi liền đổi sang A Từ.” Dụ Phi thân tâm thư sướng ăn đậu hủ, cảm thấy thái dương trên đầu cũng không phá hư được tâm tình tốt đẹp của hắn.

“Đủ rồi! Ngươi không cần sờ loạn!”

Tên đại hỗn đản này! Vừa rồi vậy mà thấy hắn bị thái dương chiếu tới mơ màng lại cảm thấy đáng thương!

Hết chương 3

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bỗng nhiên cảm thấy ta thật sự là dong dài, có mỗi chuyện nghênh đón mà kéo ra tới ba chương.... Ân, phải nhanh một chút quay về bộ lạc để đi làm ruộng ==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.