Thời điểm A Loạn tỉnh ngủ đứng dậy, mặt trời đã lên cao, hắn trộm đẩy góc lều bên người mình nhìn ra khoảng không bên ngoài, không tự giác mà chảy mồ hôi lạnh.
Xong rồi xong rồi..... A cha lúc trước đã nhắc tới ngày đầu tiên sau tân hôn phải như thế nào như thế nào, hắn vậy mà lại ngủ thẳng đến hiện tại!
Theo bản năng sờ sờ lỗ tai, chốc nữa ngươi còn nguyên vẹn được sao....
A Loạn một bên lo lắng mặc xong quần áo, một bên lưu ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lều chủ được mở rộng, được ngăn cách thành ba gian, A Loạn sau khi chỉnh sửa thỏa đáng thì nhẹ chân nhẹ tay đi đến cạnh tấm màn ngăn cách gian bên cạnh nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng lại không nghe thấy bất cứ tiếng nói chuyện của ai.
Chẳng lẽ bọn họ đã đi làm việc.... Xong rồi, chờ a cha trở về hắn không bị lột da mới lạ......
A Loạn tâm hoảng ý loạn tính toán xốc tấm màn ngăn cách đi tới gian cách vách xem thử, không nghĩ tới vừa thăm dò đi ra ngoài, đã bị một bàn tay quen thuộc xuống tay hung ác mà nhéo lỗ tai hắn.
“Thằng nhãi con! Ngủ ngon nhỉ?!”
“A...... A cha......” A Loạn vẻ mặt đau khổ, đối diện với ánh mắt bốc hỏa của Đa Triết.
“Ngươi nhẹ tay nhẹ chân như vậy là muốn làm kẻ trộm sao! Ngày đầu tiên tân hôn mà ngủ thẳng đến hiện tại mới dậy, muốn cho người khác chê cười ngươi phải không? Ta thật sự là toi công dạy dỗ ngươi mà....”
Tự biết đuối lý, A Loạn thành thành thật thật chịu đựng đau đớn để Đa Triết vừa nhéo tai vừa giáo huấn hắn, Đa Triết tức giận, thấy hắn cũng coi như thuận theo, rốt cục buông tay, mặc dù sắc mặt vẫn không tốt nhưng khẩu khí đã hạ xuống: “Ngươi cái thứ không bớt lo.... Được rồi, đồ trên bàn là để giành cho ngươi ăn, ngươi dùng đi rồi qua hỗ trợ bọn A Trác dựng lều.”
A Loạn sửng sốt: “Cái này không phải cần xin ý kiến của tộc trưởng......”
Đa Triết dùng lực đạo không nặng gõ đầu hắn, tức giận nói: “Chờ tới lúc đầu óc ngươi nhớ ra thì bộ tộc cũng cần di chuyển! Ta cùng đại ca đã sớm nói chuyện với tộc trưởng, vật liệu dựng lều đã chuẩn bị tốt, Dụ Phi mấy đứa chúng nó đều bận rộn đâu như ngươi cái thứ ngủ đến giờ mới dậy.”
“Con.... Con lập tức đi!” Ca ca bọn họ vội hơn nửa ngày, chính mình lại ngủ thẳng đến hiện tại thật sự không tốt.
“Được rồi được rồi.” Đa Triết giữ chặt đứa con muốn chạy ra bên ngoài, kéo đến trước cái bàn đang đặt chén cháo: “Ăn no mới có khí lực làm việc.”
“Ai, được.” A Loạn đáp lời, từng ngụm từng ngụm đem cháo nuốt vào bụng, đã chậm trễ lâu như vậy, hắn phải nhanh lên mới được.
Nhìn đứa con bộ dáng lang thôn hổ yết mà ăn, Đa Triết cảm thấy buông lỏng, nhịn không được sờ mái tóc xõa tung của A Loạn.
“.....?” A Loạn miệng cắn miếng bánh mặt, nghi hoặc giương mắt nhìn hắn.
Tiểu ca nhân đơn thuần lỗ mãng nhà ta chỉ chớp mắt đã lớn như vậy, đã lập gia đình.....
Đa Triết nhấp máy miệng, thu hồi tay thản nhiên nói: “Ăn từ từ, nghẹn chết ngươi.”
Ngày thường ở chung với A Loạn luôn nghiêm khắc hơn ôn nhu, nhất thời nói không nên lời với cái loại tình cảm từ ái thương cảm này, bất quá thấy động tác của đứa con nhà mình lập tức chậm lại rất nhiều, chỉ cảm thấy một trận nhu hòa.
Tiểu ca nhân này nhà mình, đối với chính mình rất tốt, chỉ hy vọng Dụ Phi có thể hảo hảo quý trọng nó.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Đa Triết mà nuốt xuống ngụm đồ ăn cuối cùng, A Loạn buông xuống liền chạy nhanh đi hỗ trợ bọn A Trác.
Ngoài dự kiến của hắn, mới hơn nửa ngày, bọn họ vậy mà đã lắp khung tốt lắm, bắt đầu đắp lều vải.
“Nhanh như vậy?” A Loạn có chút ngốc, A Từ kéo hắn đến một bên giữ dây thừng bằng gân trâu, chính mình thì kéo một đầu khác buộc góc lều. Nghe đệ đệ nhà mình thì thào tự nói, cười cười: “May mà có hắn giúp.”
A Loạn theo ánh mắt A Từ mà nhìn đến Dụ Phi ở một đầu khác, có chút ngoài ý muốn: “Hắn nhìn giống như không có khả năng làm việc nặng....”
“Hắn nói chút biện pháp dựng lều, giúp chúng ta tiết kiệm không ít sức lực.” A Từ thấy A Loạn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng thở dài nói: “Ta cũng kỳ quái, nghe nói phía nam ở đều là nhà đá hoặc nhà tranh, thứ lều trại này hắn hẳn là ngay cả nhìn cũng chưa thấy qua.”
Kết quả hắn không chỉ đã từng thấy qua, bộ dáng còn giống như thập phần hiểu biết, rất có kinh nghiệm nói cho bọn họ những góc cần đóng cọc, lều vải nên cột như thế nào, làm sao để tiết kiệm bớt sức lực, hoàn toàn là một bộ dáng đầy kinh nghiệm, nguyên bản muốn khuyên hắn ở một bên nghỉ ngơi, bây giờ bọn họ lại giống như người ngoài nghề.
“Hắn rốt cuộc là ai.....” A Loạn lặng lẽ đánh giá Dụ Phi đang sai sử A Trác vây lều, ý cười nhạt trên mặt tiểu tử kia giống như đã tính trước kỹ càng.
“Ai biết được.” A Từ dùng lực buộc chặt các góc, khẽ cười nói: “Nói không chừng, chúng ta đã gả cho một người khó lường.”
A Loạn lắc đầu: “Hắn vô lại như vậy, không hề có bộ dáng của đại nhân vật.”
“Nếu để cho hắn nghe được điều này, đêm nay sẽ thu thập ngươi.” A Từ hứng thú nhìn đệ đệ: “Lều trại này nếu hôm nay có thể dựng tốt, sẽ là tân phòng của ngươi.”
“Nhị ca.....”
Mấy người vừa nói chuyện vừa làm, bận rộn đến hoàng hôn, cuối cùng mới dựng xong bên ngoài.
Nạp Mộc cùng Đa Triết làm cơm chiều, đầy mặt vui mừng tiếp đón bọn họ tới lều chủ ăn tối: “Bên ngoài đã không sai biệt lắm, bất quá vẫn phải cẩn thận xem xét coi có vững chắc hay không, lại đem giường trong lều chủ đưa tới đó, ngày mai bố trí lại vài thứ, làm xong có thể vào ở.”
Đa Triết vui vẻ gắp đồ ăn cho Dụ Phi, hiếu kỳ nói: “Con sao lại hiểu chuyện dựng lều như vậy, ta cứ nghĩ người phía nam ngay cả lều cũng chưa thấy bao giờ.”
Dụ Phi hàm hồ nói: “Con nghe người ta nói.”
“Thật không.” Thấy Dụ Phi không muốn nói nhiều, Đa Triết cũng đem đề tài chuyển hướng: “Khó có được, con hôm nay thật sự giúp tụi nó rất nhiều.”
“Đa Triết a cha nói quá, lều trại kia con cũng muốn vào ở mà.”
“Đêm nay muốn vào ở sao?” Đa Tiết nói chuyện, ánh mắt hướng tới trên người A Loạn đang vùi đầu ăn uống: “Đêm nay nên cùng A Loạn nghỉ ngơi.”
A Loạn bị nghẹn, thiếu chút nữa sặc: “A cha....”
Không nghĩ tới Dụ Phi cũng cười tủm tỉm gắp cho hắn một khối thịt, quay đầu đối với Đa Triết hồi đáp: “Vâng, con cùng A Loạn thử vào ở trong lều mới xem có tốt không.”
A Từ nhìn sắc mặt đỏ bừng của đệ đệ, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, A Loạn chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn thịt dê lúc trước Dụ Phi gắp vào, không để ý tới thần sắc trêu ghẹo của nhị ca.
Hết chap 22
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm thời bị an bài đi công tác, sau vài ngày không sờ vào máy tính, ta rốt cục đã trở lại QUQ A Từ là người thứ nhất bị ăn kiền mạt tịnh, A Trác là người thứ nhất tân hôn, A Loạn xem như là người thứ nhất ở trong tân phòng. Ta cảm thấy ta thật sự là mẹ đẻ đầy công bằng mà lại nói truyện này lúc mới viết trong đầu chỉ nghĩ viết một ít thứ ngắn ngắn, chưa từng nghĩ tới một dàn ý hoàn chỉnh, cho nên lúc chân chính viết có chút loạn =A= tiếp theo ta nhất định cam đoan phải làm một dàn ý đầy đủ, hơn nữa nhất định phải giữ cho đến lúc phát (nắm chặt tay)