Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 69




Chờ thời điểm Tề Nhuận Vân tĩnh dưỡng hảo thân thể, vật nhỏ đã phao được ba lượt dược dục, tuy rằng không rõ nhưng bứu thịt hiển nhiên nhỏ đi một chút. Tề Nhuận Vân cùng Tống Thanh Di mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Lão đại phu nói chuyện thận trọng, không nắm chắc hoàn toàn cũng không nói sẽ chết, tuy rằng hắn nói tình huống vật nhỏ không tồi, nhưng là chưa nói có thể hoàn toàn chữa khỏi, bất quá thấy hữu hiệu, hai người mới làm cha mới yên tâm.

Vật nhỏ quá nhỏ, lão đại phu phối dược tận lực ôn hòa, bất quá phải mười ngày mới có thể tắm một lần, tắm được ba lượt cũng đã qua một tháng.

Theo truyền thống Cẩm thành, tiểu nhi sinh ra tròn mười bốn ngày làm trăng tròn, mới những người trong nhà, Tống gia tự nhiên cũng là như thế, từ lúc vật nhỏ sinh ra không lâu, Tống lão phu nhân đã bắt đầu thu sếp chuyện này.

Tống Thanh Di hôm nay đi nha môn, án tử của Tô Nính đã có kết quả, Tề Nhuận Vân ở nhà xem mấy cửa hàng trên danh nghĩa chính mình- trong khoảng thời gian này đều do trưởng quầy của Tống gia hỗ trợ nhìn xem, một bên lựa chọn quần áo cho vật nhỏ mặc lức trăng tròn.

“Chủ tử, người xem cái áo ngắn màu nguyệt sắc này thật hợp với màu da của tiểu thiếu gia!” Linh Bảo mang theo tú nương nha hoàn đến làm xiêm y cho vật nhỏ mặc lúc trăng tròn. Vật nhỏ tắm ba lượt dược dục, bướu thịt trên vai tuy rằng nhỏ đi một chút, nhưng là vẫn là không nhỏ, bởi vậy quần áo của hắn đều phải để bọn nha hoàn đặc biệt làm, bả vai mở ra lớn hơn một chút, đỡ phải áp lên nhọt, cũng bởi vậy quần áo lúc trước chẩn bị không thể mặc được, mấy ngày tắm rửa này đều là nha hoàn tú nương đẩy nhanh tốc độ làm.

Tề Nhuận Vân một bên rất nhanh lật xem sổ sách, một bên quay đầu liếc mắt nhìn một cái, nhíu mày: “Đổi kiện, rất thanh tú”.

Đúng vậy, trải qua một tháng này, vật nhỏ đã sớm thoát khỏi bộ dáng hồng hồng khó coi, làn da trở nên tuyết trắng, mắt to yêu cười, không biết mê đảo biết bao nhiêu nha hoàn cùng vú em. Tống Thanh Di đều cười gọi tiểu mỹ nhân nhà mình. Cho nên kiện quần áo vừa xứng với màu da tiểu thiếu gia mặc lên thân, xinh đẹp giống như một bé gái.

Không nghĩ tới đang nói lại nghe đến một âm thanh thất vọng thở dài, trong lòng Tề Nhuận Vân dở khóc dở cười. Hạ nhân sau khi quen thuộc chủ tử càng ngày càng không có uy nghiêm, lúc trước Linh Bảo giấu diếm chuyện tình với chủ tử bị đánh một phen, tuy rằng lúc trước Tề Nhuận Vân cũng là rất sinh khí, bất quá sau đó ngẫm lại cũng biết Linh Bảo là có hảo ý, cuối cùng vẫn là cầm lấy trọng trọng rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

“Chọn kiện nhiều người xem đi”. Tề Nhuận Vân nhìn lướt qua, phát hiện bọn nha hoàn làm phần lớn là màu sắc trắng mịn, tuy rằng đẹp, nhưng nếu ngày trăng tròn gặp khách có vẻ không có phóng khoáng, miễn cưỡng chọn một kiện màu đỏ vui mừng cùng một kiện màu lam nhẹ nhàng  khoan khoái do bọn hạ nhân nhiều lần xem.

Vật nhỏ nhu thuận nằm ở trên tiểu giường nhỏ, mặc một thân áo đuôi ngắn màu trắng thêu hoa văn ngũ phúc, tiểu cánh tay động động thực đáng yêu, thấy bọn nha hoàn mang quần áo phóng tới trên người hắn nghĩ muốn khoa tay múa chân trảo quần áo, nhưng khí lực giơ tay không đủ, còn bị nhéo một phen.

Không quơ được đồ vật này nọ cũng không sinh khí, vật nhỏ cười ha hả ê a hai tiếng, lại tìm đồ vật khác thưởng thức.

Tề Nhuận Vân thấy không khỏi cong…khóe miệng một cái.

Tống Thanh Di vừa mới vào cửa liền nhìn thấy nụ cười khó được này, cảm giác sốt ruột ở bên ngoài lập tức thối lui trong lòng, trong lòng một mảnh mềnh mại.

Bọn nha hoàn thấy Tống Thanh Di tiến vào, đều tự hành lễ, sau đó nối đuôi nhau lui ra.

Vật nhỏ vừa thấy mọi người đi rồi, lập tức chỉ còn lại hai người cao to, liền nghi hoặc “di” một tiếng!

Tống Thanh Di đang muốn đi đùa vật nhỏ, ngược lại lại bị bộ dáng của hắn làm cho buồn cười.

“Hôm nay án tử đã phán?” Tề Nhuận Vân lại thấy Tống Thanh Di theo thói quen đi niết mặt đứa nhỏ, tùy tay ném một viên tròn tròn đi qua. “Đừng lại niết hắn, lại chảy nước miếng!” tuy rằng không biết tại sao, nhưng là lần đầu tiên thấy Tống mẫu vỗ Tống Thanh Di đi niết vật nhỏ nói  như vậy, liền ghi tạc trong lòng.

Bị Tề Nhuận Vân quăng đến một câu như vậy Tống Thanh Di mới có chút ngượng ngùng thu hồi tay, “Ân, Trầm đại nhân phái nhóm người lục soát ra một đám hỏa trác ở Tô gia, nhóm cướp bên kia cũng có kết quả, trong đó có học đồ có tổ tiên là dược sư tiền triều, hỏa trác chính là hắn tìm tới, Tô Nính bởi vì hỏa trác mới có liên hệ với nhóm cướp, nhưng thật ra không có can dự đến những chuyện khác của nhóm cướp, bất quá chỉ chuyện hỏa trác cũng đủ phán hắn”. Ở Tô gia lục soát ra hỏa trác có chút vượt ngoài dự kiến, Tô Nính tuy rằng lớn mật, nhưng tuyệt đối không thể tự chui đầu vào rọ. Hắn chuẩn bị hỏa trác hãm hại Tống gia, lại bị Tống Thanh Di nương chuyện cướp đường mà làm hỏng kế hoạch, mà Tô gia xuất hiện hàng trữ nhiều như vậy, Tống Thanh Di suy nghĩ thật lâu, trừ bỏ Chu Nghiệp Khải hắn không nghĩ ra còn ai khác. Dù sao hắn muốn trả thu đại thiếu gia Tô gia, thế nhưng việc này Tô Nính chủ mưu, Tô gia liên luy cũng không có tội nặng gì, chỉ có số lượng hỏa trác như vậy mới khiến cho Tô gia sụp đổ. Bất quá những điều này đều do Tống Thanh Di đoán, đáp án chân chính chỉ có ba người Chu Nghiệp Khải biết mà thôi, thế nhưng Chu Nghiệp Khải mất tích Tống Thanh Di cũng không liên hệ được với Chu Đức Bảo, cụ thể như thế nào cũng chỉ có thể chôn ở trong lòng.

“Tô gia bị phán xét nhà, nam tử lưu đày, nữ tử bán đi, tất cả sản nghiệp Tô gia sung công, phỏng chừng không lâu sẽ bán ra ngoài”. Tuy rằng nói là sung công, nhưng triều đình không thể tự mình kinh doanh, đa số là chọn bạn, sau đó mang hiện ngân về quốc khố, liền giống Tống gia đời trước. Bất quá người nhà Tống gia nhân khẩu đơn giản, trừ bỏ con trai trưởng là hắn thì có mấy thứ đệ muội, bất quá hắn cũng không thân, năm đó hắn cũng không nghĩ nhiều đến kết quả của những người đó, chính là sau  này biết lục di nương mang theo con của nàng lấy trộm bản ghi chép Tống gia mang đi bán, nghe nói còn bán cho Tô gia, cho nên hắn không thích nhất chính là mỗi đầu tháng đến chỗ mẫu thân thỉnh an, không nghĩ qua gặp lại người làm cho người ta chán ghét.

Tống Thanh Di gảy ngón tay vật nhỏ, đùa hắn tới bắt chính mình, một bên nói kết quả với Tề Nhuận Vân.

“Tô gia ở phía đông có mấy cửa hàng, vừa lúc cùng cửa hàng của ngươi cùng một chỗ, ta nghĩ muốn mua lại bọn nó, nối liền mua bán”. Tống Thanh Di biết chính quân nhà minh yêu thích cuộc sống làm công tương đơn giản này, hậu viện Tống gia tuy rằng không hỗn tạp nữa, nhưng cũng không thích hợp với tính tình của Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di chưa bao giờ nghĩ tới đem hắn trói buộc ở trong nhà, hiện tại sự tình bên ngoài đã muốn chấm dứt. Hắn nghĩ giúp chính quân nhà mình mở một cái xưởng thuộc về chính hắn, làm một ít chuyện tình phu nhân nhà mình muốn làm.

Tề Nhuận Vân gật gật đầu, không để ý. Hắn đối với chuyện tình cửa hàng không có gì chú ý, hắn tuy rằng có chút tiền vốn nhưng không muốn mở rộng quy mô tại thời điểm này, việc buôn bán không phải ham thích của hắn, chẳng qua là chuyện tình hiện nay giúp hắn tiêu phí thời gian mà thôi.

Tống Thanh Di vừa thấy bộ dáng của hắn là biết không đem chuyện để ở trong lòng, buông ra ngón tay đùa vật nhỏ cười “khanh khách”, đi qua đem người kéo lại, “Ta nghĩ mua cho ngươi một cửa hàng nối liền nhau, sân sau của cửa hàng ta cũng hỏi qua, đa số vốn thuộc loại phía trước là cửa hàng, vừa lúc đều cùng một chỗ, trong tay ta có chút tiền nếu không đủ ta sẽ đi hỏi mượn phụ thân một ít, chờ mua được cửa hàng, ngươi nghĩ cửa hàng phía trước muốn mở thành cái gì. Sân sau cửa hàng có thể làm một cái xưởng nhỏ, ngươi có thể nặn khuôn mẫu, khắc đồ vật này nọ, hoặc là cùng Tống gia hợp tác làm một ít tiểu kiện lưu ly, tùy ý tứ của ngươi”.

Tề Nhuận Vân ngay từ đầu nghĩ đến hắn đang nói đến kế hoạch của hắn, sau lại càng nghe càng không đúng, nhanh chóng quay đầu: “Ngươi đây là….” Chuẩn bị mở cửa hàng cho mình?

Tống Thanh Di thấy hắn quay đầu lại, biểu tình thản nhiên không đổi phát hiện một tia kinh ngạc, lập tức cười rộ lên, ở khóe miệng Tề Nhuận Vân trác một chút, “Đối, ta nghĩ mở một cái xưởng cho ngươi, cùng loại với của Tề gia ấy, có thể tiếp một ít đơn đặt hàng, ngươi thích gì thì làm đó, bất quá trước mắt tướng công ngươi thân gia không đủ, chỉ có thể làm cho ngươi một cái quy mô nhỏ thôi”.

Tề Nhuận Vân vốn tưởng rằng ở ngày thứ hai động phòng Tống Thanh Di cho hắn gã sai vặt cùng thị vệ đã là cho hắn tự do lớn nhất nửa đời còn lại, nhưng không nghĩ tới hôm nay, hắn lại lần thứ hai nghe thấy lời nói sai biệt phi thường lớn. Tống Thanh Di nói là chuẩn bị cho mình một cái xưởng, hắn có thể ở nơi đó niết khuôn khắc văn làm chính chuyện mình thích, cái đó và cho hắn mấy gian cửa hàng rồi ngồi chờ liền lãi thực sự là không cùng một tính chất, người trước tương đương với có thể chân chính kinh doanh một phần sản nghiệp của chính mình, người sau cùng nữ tử hậu viện giống nhau không có gì khác biệt.

“Ngươi…. Vì cái gì đối với ta tốt như vậy?” nhấp hé miệng, Tề nhuận Vân cuối cùng vẫn là hỏi ra, hắn nhớ rõ lúc trước một người ở Tập lễ uyển, luôn nghe bọn hạ nhân truyền tai nhau nói đại thiếu gia hôm nay lại vì sư muội kia mà tranh chấp với lão gia, hắn nghĩ đến sau khi kết hôn có thể đi cùng với Tống Thanh Di đến cuối cùng là chuyện phi thường may mắn, nhưng không nghĩ người này lại từng bước một phá vỡ rào cản, cho hắn một tương lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của hắn.

Tống Thanh Danh đặt mông ngồi ở trên ghế của Tề Nhuận Vân, đem người ôm tới trên đùi mình, một bên thưởng thức ngón tay người trong lòng, vừa nghĩ tìm từ. Kỳ thật hắn ngay từ đầu đơn thuần nghĩ là muốn thay đổi kết cục của đời mình, đã nghĩ đời trước làm như thế nào, đời này liền làm ngược lại. Đời trước thích La Hạnh Quyên, nạp nàng làm thiếp, tất cả che chở sủng ái, còn kém đào trái tim ra phủng trước mặt nàng, nhưng đời này hắn đã sớm không còn thích La Hạnh Quyên, đừng nói nạp thiếp, chạy nhanh phái người gả nàng đi, về phần che chở sủng ái sau khi trọng sinh đối với La Hạnh Quyên chỉ là khẩu phật tâm xà. Cả đời trước, hắn vắng vẻ chính quân, sủng thiếp diệt thê, đời này hắn sẽ cùng Tề Nhuận Vân làm bạn cả đời, nếu không nạp thiếp, làm cho con trai trưởng của bọn hắn bình an đến với thế giới này. Chính là không nghĩ tới ở ngày ngày làm bạn chung, ngay cả hắn cũng không biết tình cảm sinh ra từ khi nào, vì vậy khó nén toàn tâm toàn ý, không chỉ  có Tề Nhuận Vân cho là may mắn, hắn cũng cho là vậy.

“Bởi vì thích ngươi, thích nên cảm thấy đối với ngươi còn chưa đủ tốt!” thật sự, ngay từ đầu hắn sắp xếp cho Tề Nhuận Vân thật là tốt còn có thể nói là vì bù lại sai lầm một đời, nhưng sau này lại săn sóc bảo vệ, tất cả liền xuất phát từ thể xác và tinh thần, tình cảm không thể khắc chế.

Câu trả lời rõ ràng như vậy, làm cho Tề Nhuận Vân kinh ngạc, cũng làm cho lỗ tai hắn cùng cổ đều đỏ lên, bất quá ngay cả như vậy Tề Nhuận Vân cũng nhẹ nhàng quay đầu ở khóe miệng người phía sau ấn xuống một chút.

“Ta cũng vậy!”

Nhân sinh nếu đã cho làm tình nhân bạn hữu, như vậy đau khổ nửa đời chính vì để hắn được hạnh phúc hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.