Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 18: Đừng làm phiền tôi




(Thượng)

Buổi sáng bảy giờ ba mươi, đồng hồ sinh học của Lê Hân phát huy tác dụng. Mở mắt ra, sắc trời bên ngoài u ám, thanh âm tí tách tí tách vang lên tự ban công inox của các gia đình tự trang bị, hiển nhiên là trời đang mưa. Trong lòng Lê Hân vì lo lắng cho thời tiết mà có chút không vui, hơn nữa vào những ngày mưa dầm đầu của cậu đặc biệt rất đau.

Lại nằm thêm năm phút, Lê Hân cuối cùng ngồi dậy, cầm ly nước đã chuẩn bị tốt từ tối hôm qua lên uống mấy viên thuốc. Trong thuốc của cậu uống có vài loại đúng tám giờ là phải ăn sáng, vì vậy hơn một tháng nay cậu đã tập thói quen đến mỗi buổi sáng đến giờ này là thức dậy.

Tuy rằng đã gần tới giữa tháng mười, đã qua lập thu (thờđim bđu mùa thu), nhưng thời tiết vẫn chưa bắt đầu chuyển lạnh, vừa đến ngày mưa thì càng oi bức hơn. Căn phòng cũ này cái gì cũng tốt, chính là không có máy điều hòa. Người chủ chỉ để lại một cái quạt điện kiểu cũ, Lê Hân chỉ cần ở nhà thì mở nó lên để nó xèo xèo quay, đáng tiếc quạt điện chỉ có thể làm mát trong phạm vi một tấc vuông.

Đơn giản rửa mặt, Lê Hân nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ trong gương, vươn tay chọc chọc gò má của chính mình, mà hình ảnh trong gương cũng đồng thời làm theo giống như vậy. Lê Hân thấy thế hít sâu một hơi, lấy nước lạnh vỗ vỗ hai má ý muốn làm mình tỉnh táo lại.

Có nhiều lúc, cậu đối với hình ảnh trong gương cảm thấy xa lạ. Mà mỗi lúc như thế, cậu sẽ dùng phương pháp như thế để kiểm tra, kiểm tra tất cả mọi thứ không phải là mơ, kiểm tra sự tồn tại chân thật của chính mình. Lê Hân có đôi khi rất sợ, sợ có một ngày khi cậu sờ lên gương mặt của mình thì hình ảnh trong gương lại không làm gì cả. Bất quá mỗi lần có suy nghĩ như vậy trong đầu, cậu lập tức cười nhạo chính mình.

Dựa theo kế hoạch tối qua, cậu lấy long cốt nấu cháo cùng với một cái trứng muối và thịt nạc, ăn với dưa muối mua từ siêu thị, nóng hầm hập vui vui vẻ vẻ ăn, tâm tình Lê Hân vì vậy mà có chút tốt lên, trong lòng thuận tiện tính toán thực đơn của buổi tối hôm nay. Ngày hôm qua có mua nửa con gà, không bằng hôm nay lúc đi về thuận đường mua một chút húng quế* và tỏi về, buổi tối có thể làm thịt gà ba món hương vị ngọt ngào.

Rửa chén đũa, dọn dẹp phòng ở, thời gian rất nhanh đã hơn chín giờ ba mươi, Lê Hân lập tức thu dọn đàng hoàng chuẩn bị đi tới cửa hàng của chính mình. Dựa theo tiến độ, hôm nay chắc có thể lát gạch. Vật liệu lựa chọn làm sàn nhà ngày hôm qua đã hẹn mười giờ sẽ mang đến cửa hàng, cậu tự mình đến kiểm tra, thanh toán số còn lại. Chọn thêm giấy dán tường cho tầng trệt, lại mang lên một số đồ trang trí lạ mắt cậu đã sớm nhìn trúng và một ít thiết bị phòng bếp, cửa hàng của cậu có thể chính thức khai trương.

Nghĩ như vậy, Lê Hân đi trong cơn mưa nhỏ tí tách mà tâm tình lại tốt thêm một chút, ngay cả gương mặt cứng ngắc vì thức dậy sớm cũng mềm mại đi vài phần.

Nhưng mà, tâm trạng tốt đẹp này cũng không thể duy trì được bao lâu. Trên thực tế, khi nhìn thấy bác Trịnh đốc công do mình mời tới đang đứng trước phía sau cánh cửa thủy tinh của cửa hàng nói gì đó vời một người đàn ông khác, tâm trạng của Lê Hân trực tiếp chuyển thành mưa to. Khi người đàn ông đó quay đầu lại nhìn cậu đang đứng ở cửa nở nụ cười sáng sủa lộ hàm răng trắng, trong nháy mắt Lê Hân dường như không thể khống chế xúc động muốn bỏ chạy.

“Xin chào, cậu Lê, tôi là Hạ Lãng của tập đoàn Uý Trì. Lần đầu gặp mặt, mạo muội tới chơi, xin tha thứ.” Hạ Lãng bày ra tác phong thương nghiệp tinh anh, đối mặt với cậu bạn nhỏ Lê Hân hình như đang có chút sững sờ nở nụ cười tự cho là ôn hòa thân thiết, đồng thời đánh giá từ trên xuống dưới thiếu niên khiến hắn phải tìm kiếm hơn một tháng – thanh tú gầy yếu, xứng với gương mặt tinh xảo, quần áo giá rẻ không giấu được khí chất khác lạ mà một thiếu niên không nên có.

Lê Hân này, quả nhiên không đơn giản! Trong lòng Hạ Lãng lập tức có nhận xét.

Nghe Hạ Lãng giới thiệu có vẻ như lễ phép nhưng thật ra lại rất kiêu ngạo, trong lòng Lê Hân hít một hơi thật sâu – “Lê Hân” chưa gặp qua Hạ Lãng, bản thân mình không có “không hiểu tại sao” lại bỏ chạy, làm tốt lắm!

Nhưng mà…… Tại sao trợ lý riêng của Uý Trì Diễm lại xuất hiện ở C thị?

Còn đột nhiên không có lý do xuất hiện ở địa bàn của cậu?!

Cậu vất vả lắm mới trốn khỏi Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản hai vị Phật Tổ, tại sao lại xuất hiên thêm một con hồ ly Hạ Lãng?!

Chẳng lẽ hành tung của cậu bài lộ?

Vậy ba ngàn cậu thue hacker không phải là lấy nước cho ma uống sao?! (Ma không uống được nước nên có th hiđây làám ch vic làm vô ích)

Còn có cuộc sống mới đang chuẩn bị bắt đầu cậu tràn đầy chờ mong…… Lần này làm sao cậu có thể dọn đồ bỏ chạy trối chết đây?!

(Hạ)

Đáy lòng Lê Hân sắp phát điên, cậu cố gắng hết sức khiến gương mặt không lộ ra điều gì, nhưng người bên cạnh nhìn thấy lại có chút ngơ ngẩn.

“Cậu Lê?” Bàn tay vươn ra của Hạ Lãng không có được cầm lấy ngay, thấy ánh mắt trên gương mặt của đối phương không có chút thay đổi hình như không có dự định đáp lại hắn, nụ cười hiền lành trên mặt có chút run rẩy, lại chỉ có thể “thiện ý” mở miệng nhắc nhở.

Bác Trịnh đứng cách cánh cửa thủy tinh, hình như nhận ra không khí bên ngoài có chút kỳ lạ, lập tức đi theo ra, nói với Lê Hân: “Tiểu Lê, cậu Hạ này đã ở chỗ này chờ cháu hơn mười phút, nói là bạn của cháu ở A thị, chẳng lẽ không phải sao?”

Nói thật, ban đầu bác Trịnh không có quá tin lời Hạ Lãng, dù sao nhìn qua Lê Hân tuyệt đối không giống một đứa trẻ của gia đình có tiền, càng giống như một đứa nhỏ đã chịu hết đau khổ của cuộc sống. Nhưng ông nhìn Hạ Lãng áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ tài giỏi, giọng nói ôn hòa, cảm thấy người này chắc không phải là người xấu, thế là mặc kệ hắn chờ ở chỗ này. Bất quá lúc này bác Trịnh cảm thấy không bình thường, chẳng lẽ Tiểu Lê thực sự gặp phải người xấu?

Ánh mắt bác Trịnh nhìn Hạ Lãng thêm vài phần cảnh giác cùng tra xét. Năm nay ông đã hơn năm mươi, có một đứa con lớn hơn Lê Hân mấy tuổi, cho nên đối với cậu bé chưa lớn có vẻ đã chịu nhiều đau khổ rất che chở.

Lê Hân cũng không muốn đứng trước cửa dây dưa không rõ với Hạ Lãng, thế là miên cưỡng cười nói với bác Trịnh: “Cháu biết ông chủ của cậu Hạ đây. Không có việc gì đâu bác Trịnh, cháu và cậu Hạ đến chỗ khác nói chuyện.”

Lê Hân nói xong lại nhìn Hạ Lãng: “Cậu Hạ, chúng ta đến nơi khác nói chuyện?” Nói xong cũng không chờ Hạ Lãng phản ứng, liền xoay người hướng đến một quán trà sữa nho nhỏ, trên thực tế, trong lòng cậu đang không cổ vũ cho chính mình.

Hạ Lãng biết nghe lời phải, quay đầu cười với bác Trịnh, rồi nhanh chóng đuổi theo Lê Hân.

Lê Hân ngồi vào cái bàn nhỏ đơn sơ trong quán trà sữa đối diện, kêu em gái trong quán bưng lên hai ly trà sữa, Lê Hân lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hạ Lãng. Đối phương vẫn giống như lúc trước, vẫn là bộ dáng tinh anh tài giỏi, mà hắn quả thật là một đại tương dưới trướng của Uý Trì Diễm, rất nhiều thời điểm có thể thay mặt quyết định cho Uý Trì Diễm.

Đời trước Lê Hân tiếp xúc với người này không nhiều lắm, nhưng lần đầu tiên cậu nghe được mục đích thật sự cha nuôi nhận nuôi cậu là tự miệng người này. Chỉ bằng điều này, Lê Hân không thích nổi người này.

Đêm khuya đôi khi nằm mơ, Lê Hân thậm chí cảm thấy, nếu Uý Trì Hi cái gì cũng không biết thì tốt rồi. Không biết rằng con đường cậu đi là quỹ đạo do Uý Trì Diễm sắp xếp trước, ngã xuống, đến chết đều cảm thấy cha và em trai cậu rất thương cậu, không biết gì hết thật ra rất hạnh phúc, không phải sao?

Hồi ức như kim châm đâm vào hai mắt, làm cho Lê Hân phải nhíu mày lại. Nhắm mắt lại xóa đi chua xót trong đó, Lê Hân lúc này mới mở miệng: “Cậu Hạ Lãng của tập đoàn Uý Trì đến tìm tôi là có chuyện gì?” Cậu không có ngốc đến mức hỏi Hạ Lãng làm cách nào mà tìm được cậu, tuy rằng cậu có dùng chút thủ đoạn, nhưng mà tập đoàn Uý Trì muốn tìm được cậu thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Từ lúc cậu Lê rời khỏi A thị, chủ tịch vẫn luôn tìm cậu.”

“Tìm tôi làm gì?” Lê Hân nhướn mi, “Nếu muốn viện trợ cho tôi, để tôi tiếp nhận trị liệu, tôi nghĩ hành động của mình đã nói lên tất cả, tôi không cần.”

Hạ Lãng có chút kinh ngạc nhìn Lê Hân cứng rắn cự tuyệt, đồng thời hắn càng nghi hoặc: “Lấy tình trạng kinh tế của cậu Lê, nếu tập đoàn Uý Trì bằng lòng chủ động gách vác chi trả viện phí cho cậu, thì cậu có lý do gì thừ chối?”

Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản. Lê Hân ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng tuyệt đối không thể nói ra cái lý do này, vì thế liền giải thích thành: “Tôi chỉ là một người dân nhỏ bé, ân huệ của tập đoàn Uý Trì quá lớn, tôi cảm thấy bản thân mình nhận không nổi, tôi cũng không muốn liên lụy tới bất kỳ người nào. Hiện tại tôi ở đây đã có kế hoạch tương lai của mình, tôi hy vọng các ngài, đừng tới làm phiến tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.