Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 11




Ngọc Chương còn đang muốn khuyên nhủ cậu nhận lấy, Hạ Mạt liền ôm lấy cánh tay hắn tả hữu lay động, làm nũng nói:“Ba ba, chẳng lẽ ngài còn không tin tưởng con?”

“Được rồi, được rồi.” Ngọc Chương bật cười, “Con đứa nhỏ này, càng lớn càng biết nịnh người.”

“Đâu có.” Hạ Mạt ôm lấy cánh tay hắn, đầu tựa ở trước ngực Ngọc Chương, trọng sinh mười ngày, sự tình đã trải qua trước kia như ở trước mắt, nam nhân trước mắt này vì cậu mà ngay cả mệnh của mình cũng không cần, thế nhưng trước kia, cậu lại luôn châm chọc khiêu khích hắn.

Nhớ tới bản thân vô liêm sỉ trước kia, Hạ Mạt liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, hốc mắt hơi đỏ lên, cậu có chút nghẹn ngào nói: “Ba ba, buổi tối cuối cùng cùng nhau ngủ, có được không?” Phòng của cậu tốt xấu còn một cái điều hòa bị đào thải, trong phòng ba ba ngay cả một cái điều hòa loại xấu cũng không có. Mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng oi bức, cậu thực sự không nhẫn tâm để ba ba tiếp tục ngủ ở trong cái phòng nhỏ kia.

“Đều lớn như vậy, ngủ cùng ba không thấy ngượng ngùng a?” Lời nói của Ngọc Chương có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng cũng lộ ra nồng đậm sủng nịch.

Hạ Mạt thanh âm rầu rĩ,“Không, một chút cũng không.”

“Được, vậy thì ba ba ngủ cùng con.”

Buổi tối, Hạ Mạt đơn giản tắm qua một lần, trở về bên trong phòng nhỏ của cậu.

Nam nhân gầy gò ngồi sửa sang lại đồ trên giường, nhìn bóng dáng thon gầy kia, Hạ Mạt bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc.

Cậu đi lên phía trước, ôm lấy người từ phía sau.

Ngọc Chương ngưng một chút, vỗ vỗ cái tay đang đặt trước ngực mình, ôn nhu hỏi: “Làm sao thế?”

“Không.” Hạ Mạt cúi đầu, nhanh chóng nhảy vào cái chăn mỏng manh, sau đó vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh “Ba ba?”.

Ngọc Chương vô thanh mỉm cười, bỏ giày ra, nằm ở bên người của cậu.

Hạ Mạt mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng của Ngọc Chương, kỳ thật ba ba rất dễ nhìn, diện mạo thuộc về kiểu tinh xảo nhu hòa của Omega, nhưng bởi vì thường xuyên sầu lo, hơn nữa ăn uống nghỉ ngơi không đủ, dẫn đến hắn thoạt nhìn so với tuổi thật muốn tang thương rất nhiều.

Tất cả đều là lỗi của mình, nếu trước kia chính mình có thể hiểu chuyện một ít, ba ba cũng sẽ không phí tâm cùng khổ sở như vậy, thế cho nên ngay cả tóc đều trắng.

Ngọc Chương nhắm mắt một lát, nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh khóc thút thít liền mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Mạt không được tự nhiên xoay lưng qua, đầu chôn ở trong chăn.

“Đây là làm sao?” Hắn vội vàng hỏi.

Hạ Mạt mím môi không nói lời nào, chỉ kinh hoảng nhìn mình, không khống chế được cảm xúc khóc lớn.

Gặp nhi tử khó chịu như vậy, Ngọc Chương làm sao có thể an tâm, vội vàng đứng dậy hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Ai biết hắn càng quan tâm hỏi, Hạ Mạt trong lòng lại càng khó chịu, thật sự là không nín được, liền bổ nhào vào trong ngực của Ngọc Chương khóc nấc lên, một bên khóc, một bên nói:“Ba ba, con thực xin lỗi ba……”

Phản ứng lớn như vậy làm Ngọc Chương sợ hãi, trố mắt một lúc mới phản ứng lại, “Nói cái gì đâu, con có gì mà phải xin lỗi ta? Nếu về sau con không gả cho một Alpha ôn nhu chăm sóc thì mới thực sự xin lỗi ta.”

“Ba ba……”

“Đừng khóc, mau ngủ đi. Hai ngày nữa chính là ngày báo danh của học viện Exxon, ngày mai còn phải chuẩn bị tốt……”

“Ba ba……”

“Mạt Mạt ngoan nhất ……”

Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.