Lý Phú thẳng tắp thân thể, ánh mắt cũng không cấm kỵ, trong lúc nhất thời toàn điện đều im bặt, Triệu Tử Nghiễn ánh mắt hơi trầm xuống, cũng đoán được ý tứ của Lý Phú rồi. Lão nhân này tầm nhìn sâu rộng tiến bộ, trong xương cũng là thẳng thắn, lúc trước hắn thoải mái đáp ứng Phó Ngôn Khanh nâng đỡ nàng, tâm tư vô cùng sáng tỏ, hắn muốn nâng nàng đăng vị.
Người làm quan, phần lớn đều có chính mình quan đồ cần theo đuổi kiên trì, có người vì quyền, có người vì lợi, có người trung quân ái quốc, cũng có người vì muốn đổi mới. Lý Phú có thể tính là loại người cuối cùng, nhưng hắn cũng không phải là không trung quân, mà càng hy vọng có thể phụ tá một vị thánh quân, sinh ra ở loạn thế, hắn liền muốn chọn minh chủ để theo hầu, đó cũng là loại chấp niệm quỷ dị của hắn. Lúc Cảnh Đế vẫn còn là thái tử, năng chinh thiện chiến, mưu lược xuất chúng, Lý Phú liền đi theo phò tá, cho đến sau này Cảnh Đế khiến hắn thất vọng cực điểm, cho nên hắn mới không chút do dự đáp ứng Phó Ngôn Khanh, lựa chọn Triệu Tử Nghiễn.
Đúng như dự đoán, sau một khắc, Lý Phú cất cao giọng nói: "Thần trong tay có đại sự Hoàng đế di chiếu!"
Triệu Tử Nghiễn bây giờ đến là bình tĩnh, nhưng Triệu Huân tuổi nhỏ, lập tức trong lòng lo sợ, vừa không rõ vừa bất an nhìn Triệu Tử Nghiễn, mà đại thần bên dưới dĩ nhiên loạn thành một đoàn.
Triệu Tử Nghiễn thở dài một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng Triệu Huân, nói khẽ: "Huân nhi, con phải hiểu được, con là thái tử, tương lai sẽ là hoàng đế, đây là Hoàng gia gia tự mình hạ chiếu, bất cứ lúc nào, gặp phải tình huống gì cũng sẽ không thay đổi, không được loạn."
Triệu Huân ngưỡng đầu nhìn hoàng cô cô sắc mặt trầm tĩnh, nàng giờ phút này dáng người tinh tế nhưng kiên cường, ánh mắt nhìn phía trước không một tia gợn sóng, bàn tay ấm áp vỗ về đem lại cho hắn cảm giác vô cùng an toàn. Triệu Huân không ngốc, sau khi trở thành thái tử liền đối với sự tình hoàng gia từng bước thông suốt, hắn biết Lý Phú là một vị quan tốt, nhưng trong lòng hắn càng có suy tính riêng. Hôm nay Lý Phú lựa chọn lúc tế trời liền muốn mở đại sự di chiếu, chính là nhân dịp hoàng cô cô có thể đứng lên rồi, kết quả là cái gì, Triệu Huân mơ hồ đã có phỏng đoán.
Lý Phú đứng người lên, hai tay thập phần cung kính nâng lên kim long hộp, sau khi mở ra, cất cao giọng nói: "Đại sự Hoàng đế di chiếu!"
Triệu Tử Nghiễn, Triệu Huân, cùng toàn bộ đại thần bên dưới đều đồng thời quỳ xuống, giọng Lý Phú trung khí mười phần, mạnh mẽ vang dội khắp tế đàn.
"Trẫm dùng lương đức, giữ vững đại nghiệp tổ tông, trước sau đã hai mươi ba năm, cũng đã đến lúc trở về phụng liệt thánh nhân, chỉ là trước đây trẫm lo lắng cho bách tính muôn dân, mới khổ cầu trường sinh bất tử, lại bị kẻ gian thừa cơ lừa gạt, trẫm nay sức lực cũng đã kiệt rồi, có mấy lời lưu lại hậu thế. Hoàng tự bất hiếu đã quá nhiều, chỉ duy còn lại cửu hoàng nữ Tử Nghiễn, thông minh nhân hiếu, đức khí túc thành, chính là người duy nhất có thể kế tục sự nghiệp thống nhất giang sơn Đại Hạ, tuy nhiên Tử Nghiễn không may gặp nạn tổn hại thân thể, thương thế chưa lành, trước mắt trẫm không thể truyền lại đế vị. Trẫm đành tạm để Tử Nghiễn giám quốc, phụ tá thái tử Huân, nếu có một ngày, Tử Nghiễn thân thể tốt hơn, đế vị liền truyền lại cho nàng, khâm thử!"
Chiếu thư vừa ban ra, tuy rằng quần thần bên dưới tâm tư trăm chuyển, nhưng không một người dám sinh dị nghị, kỳ thực hôm nay xét năng lực, địa vị Triệu Tử Nghiễn, nàng có phải hay không hoàng đế, chỉ là thiếu đi một đạo nghi thức mà thôi.
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt buông xuống, không nói một lời. Mà Triệu Huân nghe xong, trong lòng có chút không nguyện, nhưng cũng không dám oán hận, hắn có hôm nay hoàn toàn là nhờ hoàng cô cô, nay đế vị không thuộc về hắn, tựa hồ cũng không có gì trở ngại. Chẳng qua hắn thân là hài tử Triệu gia mẫn cảm, đã nhanh chín tuổi, hắn đối Lý Phú hôm nay không hề che giấu mà xem nhẹ hắn, đã là một cái gai trong mắt.
Mắt thấy toàn điện nhất phái im lặng, Lý Phú giơ lên thánh chỉ: "Quốc không thể một ngày không có vua, quân thượng thuận theo số trời, được dân chúng kính yêu, thuận tiên đế ý chỉ, lên phụ tá dưỡng dục thái tử chi nghĩa, chúng thần thỉnh quân thượng đăng cơ làm đế, ổn định giang sơn xã tắc!"
Lý Phú lời vừa ra khỏi miệng, phía dưới đại thần nhao nhao hưởng ứng, cùng kêu lên nói: "Chúng thần thỉnh quân thượng đăng cơ, ổn định giang sơn xã tắc!"
Trong lúc nhất thời quần thần bên dưới đều dập đầu thỉnh nguyện, mà phía xa xa bên ngoài dân chúng xem lễ, đều đã sớm xem Triệu Tử Nghiễn là đế, lập tức cũng toàn bộ quỳ xuống, nhất loạt hô vang ý nguyện, thanh thế vang trời, về sau chuyện diễn ra ở tế đàn giờ khắc này đã đi vào lịch sử, trở thành ký lục Đại Hạ quân vương nổi bật nhất.
Triệu Tử Nghiễn hít vào một hơi, ánh mắt ở phía dưới đảo qua, lại rơi vào bên người Triệu Huân, thiếu niên thoạt nhìn rất bình tĩnh, ánh mắt thập phần thản nhiên mà nhìn Triệu Tử Nghiễn, nói khẽ: "Hoàng cô cô, người sẽ là vị hoàng đế tốt."
Triệu Tử Nghiễn mấp máy miệng: "Huân nhi cũng sẽ là vị hoàng đế tốt."
Triệu Huân cười cười: "Nhưng con bây giờ không phải hoàng đế tốt."
Triệu Tử Nghiễn không có nói tiếp, chẳng qua là tiến lên vài bước: "Trung thư đại nhân, phần này chiếu thư, vì sao không sớm báo cho ta biết?"
Lý Phú ngẩng đầu, cất cao giọng nói: "Quân thượng trước đây chân bệnh chưa lành, phần này chiếu thư nếu vội vàng công bố sẽ dẫn đến chỉ trích, dao động nhân tâm, hôm nay quân thượng chân khỏi, thần không dám phụ lòng tiên đế nhờ vả, làm ảnh hưởng giang sơn xã tắc."
Triệu Tử Nghiễn nhìn xem phía dưới quần thần đủ loại tâm tư khác nhau, lại nhìn bên cạnh đứa trẻ có chút gầy yếu, nàng bất đắc dĩ thở dài, Lý Phú cơ hồ đã đem con đường của nàng phá hỏng rồi. Hôm nay có phần thánh chỉ này, nếu như nàng không kế vị, chẳng những là kháng chỉ, mà ngày sau đối Triệu Huân sẽ lưu lại bóng mờ, Huân nhi thế nhưng đã sớm trưởng thành rồi. Thân là người trong hoàng tộc, Triệu Tử Nghiễn hiểu quá rõ, một người dù đơn thuần thế nào cũng sẽ thay đổi, nhất là Huân nhi bên người đã sớm có chính mình tử sĩ, thái tử nguyên bản có thể kế nhiệm đế vị, nay lại bị nhiếp chính vương tranh chấp, đám tử sĩ kia làm sao sẽ ngồi yên.
Cho đến lúc đó, một khi có kẻ khơi mào ly gián, sự hiện hữu của nàng chẳng những bảo hộ không được Tây Nam Vương Phủ, càng là nguyên nhân đưa bọn họ vào tuyệt lộ, bởi vì trong mắt người khác, đại khái sẽ không có ai cam tâm buông tha cho vị trí kia. Đây cũng là lý do vì sao lúc trước nàng lựa chọn trực tiếp tranh đoạt ngôi vị, mà không phải nâng đỡ kẻ khác.
Nghĩ đến đây, Triệu Tử Nghiễn chậm rãi tiến lên, tiếp nhận chiếu thư trong tay Lý Phú, trầm giọng nói: "Tử Nghiễn, tiếp chỉ."
Ngay lập tức, quần thần phía dưới nhất loạt hô to: "Chúng thần tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Phó Ngôn Khanh cùng mọi người quỳ gối phía dưới, ở đây tất cả mọi người đều ba quỳ chín lạy, chỉ có nàng cùng Triệu Tử Nghiễn lẫn nhau đối mặt, Triệu Tử Nghiễn trong mắt mang theo một tia ý cười nhợt nhạt, Phó Ngôn Khanh thần sắc phức tạp, trong mắt vừa đau lòng vừa trấn an nàng.
"Các khanh bình thân. Ngày đó trẫm từng thề, không nạp Vương phu, cả đời sẽ không con nối dỗi, hôm nay trẫm cũng tuyệt không trái lời thề, chỉ cần thái tử nhân đức song toàn, trẫm tuyệt không phế trữ, mong rằng chư khanh giữ vững kỳ tâm, làm tốt phò tá thái tử, phàm là kẻ dị tâm, định trảm không tha!"
"Chúng thần cẩn tuân thánh lệnh, không dám làm trái!"
Triệu Tử Nghiễn đi qua, đỡ Triệu Huân đứng lên, ấm giọng nói: "Huân nhi, Hoàng cô cô đợi con, cho đến khi con có thể một mình đảm đương trọng trách, tài đức đủ để bách tính muôn dân cúi đầu thuần phục, liền giao lại cho con thiên hạ này."
Tế tự xong, hồi cung, trong nội cung đã sớm nhận được mệnh lệnh, đem thư phòng quân thượng dời đến ngự thư phòng, tẩm điện theo quy củ cũng dời về Cam Tuyền Điện, chẳng qua Cam Tuyền Điện xưa nay là tẩm điện hoàng đế, không cho phép phi tử hậu cung ngủ lại, mà thân phận Phó Ngôn Khanh có chút phức tạp, khiến một đám người trong hậu cung không biết phải làm sao, chỉ đành lưu nàng lại Trọng Hoa Điện.
Lý Thịnh trở về, phát hiện toàn bộ đồ dùng của Triệu Tử Nghiễn ở Trọng Hoa Điện đã bị chuyển đi, gấp đến ra một thân mồ hồi, vội vàng quở trách đám thái giám Nội vụ phủ: "Đám nô tài ngu xuẩn, ai lệnh các ngươi đem đồ dùng của bệ hạ đều chuyển đi? Chờ bệ hạ trở về phát hiện các ngươi lưu lại một mình quận chúa ở Trọng Hoa Điện trống rỗng, các ngươi là đang chờ bệ hạ tức giận sao!"
Tổng quản Nội vụ phủ nghe vậy, lập tức luống cuống, hắn theo thông lệ liền trở thành nội thị thiếp thân bên tân đế, tâm tính của Triệu Tử Nghiễn, hắn dĩ nhiên không quá hiểu, vội nói: "Lý tổng quản xin chỉ điểm một chút, chuyện này... chuyện này nên làm thế nào, theo quy củ, chúng ta phải....."
"Mau mau cho người đặt làm một bộ giống hệt đưa đến Ngự thư phòng cùng Cam Tuyền Điện, còn những thứ ở Trọng Hoa Điện vẫn để lại, hôm nay thân phận bệ hạ thay đổi, đồ dùng cũng phải là loại tốt nhất, tranh thủ thời gian đi chế tạo miện phục cùng long bào, đúng rồi, bệ hạ có mấy món đồ chơi nhỏ, người không thích kẻ khác động vào, các ngươi nên cẩn thận hỏi Lưu Ly Lưu Du, nếu không coi chừng đầu trên cổ!" Lý Thịnh cũng có chút mệt mỏi, hầu hạ đế vương vốn là phải hết sức tỉ mỉ, một tí sơ hở cũng dẫn đến mất đầu, chỉ là bệ hạ tính khí rất tốt, nhưng một khi có việc đụng đến quận chúa, liền sẽ không tốt. Nếu đám nô tài này dám dọn đi mấy món đồ chơi nhỏ mà quận chúa tặng cho bệ hạ, đây chính là muốn tìm đường chết rồi.
Cuối cùng đám thái giám cẩn thận bưng đi một số hộp giấy nhỏ đã sớm ố vàng, lẫn trong đó còn có mấy tiểu châu chấu, chuồn chuồn được đan bằng dây thừng, lúc này đã trở nên cũ nát. Tổng quản Nội vụ phủ nhìn thấy liền vẻ mặt ngây ngốc, vị bệ hạ này sở thích thực sự có chút kì quái.
Đúng vào lúc này, bệ hạ cùng quận chúa trở về rồi, một đám nội thị cung nữ lập tức quỳ đầy đất.
Triệu Tử Nghiễn nhìn thoáng qua bọn hắn: "Đều ở đây làm gì?"
"Hồi bệ hạ, theo quy củ cần thích hợp sắp xếp lại tẩm điện thư phòng bệ hạ, còn muốn mua thêm một ít vật dụng, Trọng Hoa Điện những thứ này cần chỉnh lý lại."
Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào bên trên cái hộp, thần sắc biến đổi, lặng lẽ ngăn trước Phó Ngôn Khanh, ánh mắt ra hiệu cho Lý Thịnh, không nhanh không chậm nói: "Trước không cần sửa sang lại, ngày mai rồi hãy tính, trẫm mệt mỏi."
Lý Thịnh liền vội vàng gật đầu, phất tay tỏ ý tiểu thái giám đem thứ gì đó trả lại, kết quả tiểu thái giám đi rất gấp, cái hộp không có vững vàng, trực tiếp văng xuống đất.
Triệu Tử Nghiễn vội vàng chụp được, cái hộp nhưng lại không có đóng chặt, nắp hộp bị hở ra, làm lộ rõ thứ gì đó bên trong, Phó Ngôn Khanh một bên nhìn đến rất rõ ràng, nàng con mắt ngưng lại, trong lòng không biết là cảm giác gì, chẳng qua là chăm chú mà nhìn chằm chằm vào mấy vật kia.
Bất quá Triệu Tử Nghiễn không để nàng nhìn quá lâu, rất nhanh khép lại cái hộp, sắc mặt trở nên hồng, khoác tay để mấy tiểu thái giám đang sợ hãi quỳ trên đất lui ra ngoài.
Đợi đến lúc chỉ còn hai người, Phó Ngôn Khanh mới thấp giọng nói: "Nàng còn giữ?"
Những vật kia là năm đó lúc hai người ở trong cung, Phó Ngôn Khanh vì muốn dỗ dành Triệu Tử Nghiễn vui vẻ, mới chịu khó ngồi đan, còn có một ít đồ chơi nhỏ, nàng không nghĩ tới nàng ấy vậy mà đều giữ lại. Con mắt có chút đau xót, Phó Ngôn Khanh nhìn xem Triệu Tử Nghiễn đang mau mau cất kỹ đồ vật.
"Đồ của nàng tặng, ta làm sao nỡ bỏ đi, liền giữ lại ở nơi đó, về sau cũng thành thói quen."
Phó Ngôn Khanh đi qua vòng tay ôm nàng, đã trầm mặc hồi lâu, mới tiếp tục hỏi nàng: "Tại sao đáp ứng làm hoàng đế?" Tuy nói là di chiếu, nhưng nếu Triệu Tử Nghiễn không chấp nhận, cũng không phải không tránh được.
Triệu Tử Nghiễn sững sờ, lập tức xoay người, nhỏ giọng nói: "Ta nói rồi, ta có thể tin tưởng một số người, nhưng duy nhất một điều, ta phải nắm giữ mọi khả năng ở trong tay, bởi vì ta muốn bảo hộ thật tốt cho nàng. Tuy nói làm hoàng đế có thật nhiều thân bất do kỷ, nhưng chỉ khi ta ngồi lên đế vị, ngày sau nếu có biến, ta mới có đủ khả năng ứng phó." Chỉ khi nàng trở thành hoàng đế, cuối cùng mới có khả năng triệt để dẹp yên lòng nghi kỵ của đám người kia.
Ngày mười lăm tháng giêng năm đó, An Đế đăng cơ, sửa niên hiệu là Cẩn Ngôn, trải qua mười năm thịnh thế, lại mở ra năm mươi năm An Huân chi trị, đưa Đại Hạ quốc trèo lên đỉnh phong rực rỡ. An Đế tại vị vẻn vẹn hơn mười năm, lại đặt nền móng cho Đại Hạ gần trăm năm hưng thịnh, mà An Đế cùng Hoàng hậu một đoạn cảm tình càng làm cho người kể chuyện say sưa.