Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 123




☆ Chương 123: Sau đó, vấn đề xảy ra...

Vân Cảnh Hàm vẫn luôn ngồi ở phía xa cùng Sở Nhạc Đồng luôn cúi đầu đọc sách không hé răng đồng thời nhìn về phía Ellens, Nam Kính cũng bị kinh ngạc một chút, trong nháy mắt biến thành ánh mắt sùng bái.

Nam Kính đối với phân chia đẳng cấp của cổ vũ thuật không biết, nhưng cậu nhớ tới trí năng một hào từng đánh giá Lantis, đẳng cấp cổ vũ thuật là cấp bảy.

Trên thực tế, học viên có thể ở năm thứ ba đạt đến cấp bảy cổ vũ thuật đã hiếm như lá mùa thu, phóng tầm mắt ra toàn thủ đô đế quốc là sự tồn tại của thiên tài.

Giống như tinh thần lực cùng ý thức căn nguyên, càng đi về phía sau càng khó nâng lên, cho dù là trường quân đội Sifal, bình quân học viên tốt nghiệp trình độ cũng chỉ cấp năm đến giữa cấp sáu, mà Ellens vừa mới năm thứ ba đã đạt đến cấp bảy.

Nam Kính gào thét trong lòng, đối với vị công tử nhà giàu nhìn qua cơ bắp không cường tráng, khoa trương đã có điều đổi mới.

Thực lực rất trọng yếu.

Ngay cả bề ngoài nổi bật, bối cảnh gia đình mạnh mẽ đến đâu, truyền thống nói cho mọi người rằng thực lực là nắm đấm mạnh nhất.

"Không hổ là đệ nhất hệ cổ vũ."

Vân Cảnh Hàm cũng than thở một câu, hướng Ellens nháy mắt: "Tiền đồ vô hạn, tôi rất yêu quý anh."

Ellens bị Vân Cảnh Hàm chọc cười, nhưng cũng không kiêu ngạo, đổi lại có thâm ý nhìn Vân Thiên Dật, "Đó là bởi vì người nào đó không ở hệ cổ vũ thuật."

"Cấp bảy, a, tiến bộ rất nhanh, tôi nhớ lúc nghỉ hè mới cấp sáu." Vân Thiên Dật đối với tiến bộ của bạn tốt tự đáy lòng cảm thấy vui sướng.

"Nhận nhiệm vụ cùng người khác, rèn luyện nửa tháng trực tiếp đột phá."

Ellens nói đến đây lộ ra vẻ mặt sầu khổ, xem ra là một nhiệm vụ rất nguy hiểm.

Vân Thiên Dật hiểu rõ, đem tầm mắt rơi bào trên mặt Nam Kính, ngưng hai giây đồng hồ rồi nói: "Tôi tính toán đẳng cấp cổ vũ thuật của Lantis, khi một kích kia dùng toàn lực hạ xuống, cấp bậc của hắn không thua kém cấp tám, nếu như vẫn chưa sử dụng hết toàn lực..."

Hắn cười lắc đầu một cái, trong tình huống này căn bản không thể ước định hạn mức tối đa.

Cũng không cần thiết phải ước định lại.

Đã là cấp bậc siêu cấp.

"Không thua kém cấp tám?"

Ellens lẩm bẩm hỏi ngược lại, lập tức ngây ngẩn cả người, tin tức này thực sự quá khó tiêu hóa.

Suy đoán của Vân Thiên Dật hiếm khi xuất hiện sai lầm, tinh vi đến so với máy móc còn muốn chuẩn xác hơn.

Lantis nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, tuy nói đẳng cấp cổ vũ thuật không tăng trưởng theo tuổi tác mà tự nhiên tăng trưởng, nhưng cấp tám không tránh khỏi có chút quá khinh khủng.

Ellens lần đầu tiên đối với lời nói của Vân Thiên Dật sinh ra hoài nghi.

"Cậu không nhìn lầm đi? Có phải đánh giá quá cao hay không?"

"Không có khả năng." Vân Cảnh Hàm nhìn anh hắn một chút, nói: "Lúc đó tôi cũng ở đấy, loại tốc độ cùng lực đạo kia, còn có góc độ hiểm hóc, đến ngay cả anh tôi cũng không làm được chính xác như vậy."

Sau đó xem lại thiết bị quản lí, bọn họ mới thật sự chấn kinh rồi.

Chuôi dao quân dụng này sống dao vừa sát cạnh quần Lư Phi cắm vào mặt đất, vấn đề nằm ở chỗ "sát bên"– có thể nói là có một bề mặt tiếp xúc, nhưng tỉ mỉ xem lại cũng có thể nói là không có tiếp xúc.

Một điểm chính xác đến cùng cực của hạn điểm, không kém chút nào.

Đây là trùng hợp sao? Có loại trùng hợp như vậy tồn tại sao?

Vân Thiên Dật nói rất khẳng định, không, không có.

Ellens không có hoài nghi— có thể làm cho Vân Cảnh Hàm từ trong miệng nói ra anh hắn không bằng người ta, quả thực còn khó hơn lên trời.

Mà Nam Kính lại đang suy nghĩ đến một chuyện khác— đo lường của trí năng một hào là cổ vũ thuật cấp bảy, mà Vân Thiên Dật lại nói thấp nhất là cấp tám.

Trí năng một hào là máy móc, lẽ ra không nên phạm loại sai lầm này.

Nhưng cùng Vân Thiên Dật đoán ra kết quả khác nhau, điều này là bởi vì cái gì?

Chẳng lẽ Lantis còn bảo lưu?

Cửa phòng bếp mở ra, cánh tay áo vì sắn lên mà cánh tay nhỏ của Lantis xuất hiện trong tầm mắt.

Áo khoác đã cởi, vì cổ áo mở ra mà lộ ra xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ, chiếc áo mỏng manh bao đi eo thân trôi chảy, hai chân thon dài thẳng tắp, khá hấp dẫn ánh mắt.

Tuy rằng vừa mới bắt đầu liền đem Lantis thành tình địch, cho dù Ellens là con cưng của trời cũng không thể không thừa nhận Lantis là được Thiên Đế vô cùng sủng ái, đặc biệt là sau khi vừa biết đẳng cấp cổ vũ thuật của hắn ít nhất là cấp tám.

Lantis thản nhiên đối mặt với các loại tầm mắt, trên tay bưng một cái khay, bên trên là một chiếc bát sứ Thanh Hoa màu xanh trắng nhạt màu, hương cháo phiêu dật trong không chung, ở trên bàn nhỏ của phòng ăn, hướng Nam Kính vẫy vẫy tay.

Vân Cảnh Hàm nuốt một ngụm nước bọt, không biết Vân Thiên Dật làm sao vô cùng kiên trì, hắn không thể làm gì hơn là thu đầu về.

"Vẻ ngoài không sai." Nam Kính tiến vào phòng ăn, đứng ở bên người Lantis, cầm lấy cái muôi khuấy đều cháo hải sản sền sệt, rốt cuộc phát hiện một mảnh màu đen phía dưới.

"Ồ? Đây là cái gì?"

Lantis cũng nhô đầu ra xem đoàn vật thể màu đen không rõ nguồn gốc, mang theo ngữ khí không xác định nói: "Có lẽ là cá mực?"

"..."

Nam Kính vừa định nói cá mực cũng không phải là nước mực, chuyện gì sảy ra về chất lỏng màu đen, anh xác định không phải anh nấu cháy? Sau đó một tia màu đỏ lại được khuấy lên.

"..."

Nam Kính yên lặng quay đầu nhìn Lantis, người đằng sau mặt không đổi sắc tim không đập nói: "Anh đoán đây là mứt hoa quả ướt."

"Thân ái, anh xác định anh thả mứt hoa quả ướt sao?" Nam Kính nhíu mày nhìn Lantis: "Hơn nữa đây là cháo mặn."

"Anh nhớ cháo hải sản tươi rõ ràng có vị ngọt." Lantis cây ngay không sợ chết đứng.

"Kia là hương vị của cháo hải sản." Nam Kính xem như đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, Lantis còn cố gắng chống đỡ làm cho cậu nén không được bật cười, "Lần đầu làm cơm?"

Lantis rốt cuộc không giả bộ được, từ phía sau ôm lấy Nam Kính, cái cằm đặt ở cổ Nam Kính làm ổ, tràn đầy ủy khuất nói: "Là chúng nó không nghe lời, mới không phải là anh không khéo tay."

Nam Kính để anh tùy ý làm nũng, tiếp tục khuấy cháo hải sản tươi nhơm nhớp, đột nhiên thuận theo làm nũng của Lantis nói: "Được được được, là chúng nó không tốt, Lantis nhà ta thông minh nhất."

Cậu múc một muỗng cháo, thổi thổi, đặt muỗng trên miệng nếm thử.

"..."

"Thế nào?" Lantis lo lắng đề phòng hỏi.

Anh cư nhiên sẽ khẩn trương! Điều này đối với Lantis mà nói quá khó khăn, coi như ở ngay trên chiến trường cũng không có tình huống như thế.

Nam Kính ở trong miệng thưởng thức rất lâu, mới đưa muỗng cháo hải sản tươi xuống, trên mặt cứng một chút liền hòa hoãn lại, xoay mặt lại hôn nhẹ lên môi Lantis nói: "Nó rất vừa, vô cùng tốt, em rất thích."

Lantis trong nháy mắt được chữa khỏi, cái đuôi nhếch lên dương dương tự đắc vẫy tới vẫy lui, trực tiếp nắm tay Nam Kính đem nửa muỗng còn lại cho vào trong miệng nếm thử tay nghề lần đầu làm, Nam Kính nhanh tay đưa cháo vào trong miệng đẩy Lantis một cái, "Trước đi tán gẫu cùng bọn họ, em rất nhanh liền ăn xong."

Đuôi lông mày nhỏ bé của Lantis không dễ nhận ra nhảy lên một cái, cảm giác được Nam Kính đang che giấu gì đó, mà ngẫm lại cũng không nói gì liền đi ra ngoài.

Nam Kính xoay mặt đối diện với bát cháo mà lệ rơi đầy mặt— cơm chưa chín, màu đỏ chính là máu, màu đen quả nhiên là đun cháy.

Ăn vào hẳn sẽ không chết người đi?

Nam Kính nghẹn ngào, nếu không phải Lantis quá mong đợi khiến cậu cũng không đành lòng phụ anh, đánh chết cậu cũng không ăn thứ này, ăn vào không chết cũng trọng thương.

Miễn cưỡng liền nhét vào một muỗng, nhất thời tâm lý cùng dạ dày ngũ vị tạp trần— muối nên cho nhiều hơn, mùi quá tanh, vẩy cá chưa hết, hải sản tươi chưa chín kĩ.

Tốt đi, cậu nhịn... Mà mấu chốt anh ấy thả nhiều mù tạt như vậy làm gì?

Một cảm giác chua chát ùa vào khoang mũi, Nam Kính lần này thật sự là lệ rơi đầy mặt.

Cậu lòng chua xót mà nghĩ, đây mới là chân ái.

Lantis ngồi ở vị trí lúc nãy Nam Kính ngồi, tư thế ngồi tùy ý, trong lúc vung tay nhấc chân đều không mắc lỗi vui tai vui mắt, xem ra tao nhã đã khắc sâu vào xương anh.

Tất cả mọi người ở đây đều không phải là lần đầu tiên cùng Lantis tiếp xúc, mà không ai dám nói mình quen anh bao nhiêu.

Bình tĩnh mà xem xét, Lantis lưu lại cho bọn họ rất nhiều ấn tượng sâu sắc, không riêng gì vẻ ngoài xinh đẹp, vóc người tuyệt hảo, mà còn vì khí tràng và tính cách.

Trong số những người Vân Thiên Dật từng gặp, chỉ có Lantis là loại có khí thế bề trên không thể che giấu.

Ngay tại thời điểm ngắt kỵ sĩ lễ của Ellens, tâm tình Lantis cũng không có chập chờn quá lớn, càng không có khả năng thả ra lời khiêu khích hùng hồn.

Nhưng đơn giản như vậy, anh nói một vài câu với giọng điệu bình tĩnh, làm mấy động tác đơn giản, cũng đủ đem một số người đang rục rà rục rịch đè xuống.

Đối với người xa lạ, Lantis cũng sẽ mỉm cười, nhưng anh mỉm cười cùng nụ cười ấm áp khiến người bỏ xuống tâm phòng bị của Vân Thiên Dật là bất đồng, anh cười chính là xa cách cùng lạnh lùng, không có gì có thể biểu đạt được.

Lúc này, đối mặt với một chàng trai như vậy, Vân Thiên Dật có chút nghèo từ.

Ngược lại lại là Lantis mở miệng trước.

"Có thể từ một số động tác của tôi suy đoán ra được nhiều như vậy, năng lực của cậu so với tôi tưởng tượng tốt hơn nhiều. Là cái nôi người chỉ huy của đế quốc, hệ chỉ huy của trường quân đội Sifal đều có những thủ lĩnh hàng đầu đế quốc."

Vân Thiên Dật ôn nhuận cười, khiêm tốn nói: "Luyện tập tương đối nhiều mà thôi."

Đây tuyệt đối không phải do luyện tập mà có.

Lantis xưa nay luôn vui lòng biểu dương, suy đoán của Vân Thiên Dật làm cho anh âm thầm giật mình— đây vẫn là lần đầu tiên có người đánh giá chuẩn như vậy, thanh dao quân dụng của anh bay về phía Lư Phi, bất kể là lực đạo hay tốc độ, coi như là trình độ cổ vũ thuật cấp sáu cũng có thể làm ra màu.

Mà Vân Thiên Dật nói, ít nhất là cấp tám.

Không phải suy đoán, mà là chắc chắn— bên trong ngữ khí của Vân Thiên Dật, không có một chút nào không chắc chắn.

Hắn đang nói sự thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.