Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 119




☆ Chương 119: Nghịch ngợm cùng hẹp hòi

Nam Kính xuyên qua đại sảnh, ngược lại một đường thông suốt, căn bản không có mấy người chú ý tới cậu.

Điều này làm cho Nam Kính vừa mới bị kinh hãi, hiện tại thở phào nhẹ nhõm.

"Những người này đều là học bá thật sự, bọn họ chỉ quan tâm đến học tập, tất cả những cái khác trong mắt họ đều chỉ là mây bay." Trí năng một hào lập tức an ủi Nam Kính bị lãng quên, "Người mến ngươi còn rất nhiều, không cần thương tâm."

Nam Kính kéo khóe miệng, "Ta không có thương tâm, cảm ơn ngươi đã quan tâm."

Trí năng một hào không nhìn Nam Kính nói một đằng làm một nẻo, phát ra tiếng ngáp, nói: "Vì phòng ngừa lần nữa xuất hiện bi kịch không đủ năng lượng mà bị cưỡng chế tắt máy, ta muốn đi ngủ, nếu nhớ ta chỉ cần dùng ý thức căn nguyên triệu hoán ta là được. Nha, không đúng, ngươi còn không biết cách vận dụng ý thức căn nguyên, thôi đợi trời sáng ta trở lại thăm ngươi."

"Này ngươi— "

Nam Kính còn chưa dứt lời, một đạo tia sáng chợt lóe, cảm ứng cùng trí năng một hào liền hoàn toàn biến mất.

Cũng thật là, nói đi là đi a.

Nam Kính đợi mấy giây, xác định trí năng một hào đã ngủ như chết liền rời khởi Hội trường pha lê.

Ra khỏi cửa lớn của Hội trường pha lê, đi về phía đông khu kí túc xá, xung quanh là một loạt đại thụ cành lá sum xuê.

Tán cây trong đêm đen chỉ có thể thấy rõ một đường viền màu đen, giống như những chiếc ô nấm khổng lồ.

Nam Kính đứng trên mặt đất bên cạnh một cây đại thụ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đêm lộng lẫy của tinh hà, hít thở không khí trong lành, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái cơ hồ muốn bay lên.

Những ngôi sao kích cỡ khác nhau treo trên nền trời xanh thẫm, vệ tinh của tinh cầu Solo đỏ như lòng đỏ trứng treo ở trên cao, khiến Nam Kính xem mà gần như chảy nước miếng.

Đói bụng.

"Ùng ục ùng ục— " Bụng lại một lần kêu kháng nghị.

Một tiếng cười nhẹ từ phía sau lưng truyền đến, tóc gáy Nam Kính dựng lên.

Cậu mạnh quay người lại, liền thấy Lantis đứng ở phía sau lưng cách cậu một mét khẽ cười.

"Lantis!" Nam Kính mở to hai mắt vui mừng, vui sướng lộ rõ trên mặt.

"Ý thức phòng bị quá kém, cần phải nâng cao." Lantis mở cánh tay, câu môi nở nụ cười: "Không cho anh một cái ôm sao?"

"Anh đoán xem!"

Nam Kính nghĩ cũng không nghĩ liền nhào tới hướng Lantis, bị đối phương trở tay ôm chặt vào lồng ngực.

Dù là một tuần chưa được thấy nhau, tuy rằng mỗi ngày đều gặp mặt thông qua thiết bị đầu cuối, nhưng có thể chạm vào da thịt đối phương, cảm nhận khí tức người mình thích là cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Mái tóc dài vàng óng hơi xoăn của Lantis bị buộc lỏng lẻo sau lưng, Nam Kính tham lam hít lấy mùi lãnh hương độc nhất của Lantis, tay ôm cổ anh nghịch ngợm đem dây buộc tóc màu bạc cởi ra.

Mái tóc mượt mà tản ra, thật dài kéo đến tận hông, che toàn bộ phần lưng.

"Nghịch ngợm." Lantis cưng chiều nói, cũng đem dây buộc tóc đuôi ngựa màu đỏ của Nam Kính thả ra.

"Hẹp hòi." Nam Kính cố gắng làm cho ngữ khí của mình trở nên càng thêm khinh bỉ, kết quả vừa mở miệng ngược lại nhiều hơn chút ngữ điệu làm nũng.

Lantis đem người ôm chặt hơn, cười xấu xa nói: "Anh nghĩ chúng ta nên làm gì đó khác dưới tình huống này."

"Cái gì?" Nam Kính đem đầu chôn ở hõm cổ của Lantis, đại não tạm thời hoạt động chậm chạp.

"Tỷ như... Làm hành động tiếp xúc gì đó thân mật hơn." Lantis nghiêm túc suy nghĩ.

"..."

Nam Kính đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó cười khúc khích.

Trong tình huống đang ôm ấp, đem tóc đối phương tản ra, vốn là ám chỉ tiếp tục mở ra vật che chắn khác, Nam Kính ở phương diện này không hề có tính bảo thủ, cậu cũng là nam nhân, cậu cũng hiểu được chuyện như vậy là thiên tính của con người, đối với tình nhân, khát vọng cùng đối phương tiếp xúc là chuyện vô cùng bình thường.

Chỉ có điều, cậu cũng không nhìn ra Lantis lại như thế... Nhiệt tình như lửa a.

Nam Kính cong khóe miệng, tận lực đè thấp cổ họng, thanh tuyến trong trẻo hơi nhiễm chút khàn khàn, rất mê hoặc.

"Muốn em?"

Lantis cứng họng, trợn mắt há mồm.

Anh cư nhiên bởi vì câu nói hai chữ của Nam Kính mà nổi lên phản ứng.

Phải biết lực kiềm chế của anh vô cùng cường đại, đã đạt đến cảnh giới nhất định.

Lantis nghĩ, khát vọng của anh với Nam Kính so ra lớn hơn tưởng tượng của anh rất nhiều a.

Bất quá, Lantis vẫn là đem ngọn lửa trong ngoài cơ thể mạnh mẽ bóp chết từ khi nó sinh ra.

Sai thời gian, sai địa điểm.

"Em vĩnh viễn cũng không biết anh muốn em nhiều thế nào."

Âm thanh Lantis có chút thay đổi, mang theo khí tức du͙ƈ vọиɠ khó nói, hoa lệ dễ nghe, mang theo mùi vị đầu độc người khác.

"Em biết."

Nam Kính ngẩng đầu lên, đôi đồng tử so với bóng đêm còn đen hơn, so với ngôi sao càng sáng hơn sâu sắc nhìn Lantis trong gang tấc, môi đỏ khẽ mở: "Bởi vì ý nghĩ của em và anh vừa vặn giống nhau."

Trong đêm, đôi mắt của Lantis tỏa ra ánh sáng u lam lộng lẫy giống như biển sâu, trong nháy mắt đốt lên ngọn lửa màu xanh lam.

Nam Kính đưa môi ra, hôn lên đôi môi đỏ hồng đầy đặn của Lantis.

Ấm áp mà mềm mại, mang theo mùi vị của bạc hà, từ bên này sang bên kia, từ từ đã không nhận rõ đến cùng là hơi thở của ai.

Lantis vì sự chủ động của Nam Kính mà kinh ngạc, sau kinh ngạc tất nhiên là kinh hỉ.

Đây chân chính là nụ hôn đầu tiên giữa họ, không một chút nào cưỡng bách, không có bất kì sự rút lui nào, tất cả đều thuận lí thành chương, nước chảy thành sông, cảm giác tốt đến mức khiến người nhớ đến dự vị mà tặc lưỡi.

Nụ hôn dần nóng lên.

Thời điểm sắp trở nên biến chất, Nam Kính cùng Lantis ngầm hiểu như vừa cùng nhau thương lượng, đồng thời làm độ sâu cùng tốc độ chậm lại, sóng biển chập trùng từ từ bình ổn lại, sau đó hướng biển rộng ra thối lui xuống biển sâu.

Hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng hít thở không ổn định của nhau, nhưng không nói gì.

Lát sau, Lantis duỗi đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, một mặt cười thỏa mãn.

"Cảm giác vô cùng tốt, em cảm thấy thế nào?"

Nam Kính nâng tay phải lên, mỉm cười vuốt ve đường cong má phải trên khuôn mặt đẹp trai của Lantis: "Vô cùng tán thành, kĩ thuật không sai."

"Thiên phú a." Lantis lần đầu tiên tự khoe mình một câu, sau đó lại làm khuôn mặt khổ não: "Nó quả thực là một tiểu yêu tinh phiền phức."

"..."

Nam Kính nặn nặn mặt Lantis, cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới này: "Được tiện nghi liền ra vẻ a."

Lantis đặt lên bàn tay khớp xương rõ ràng của Nam Kính, nắm lấy giữ trong tay, mang theo ý tứ khiêu khích, một cái tay khác thuận lợi dời xuống bên hông, dừng lại ở xương hông.

"Tiếp đó, giao cho em quyết định."

Ám chỉ ý tứ hàm xúc đủ lớn.

Nam Kính suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Hay là trước dừng lại đã."

Lantis ngược lại cũng không thất vọng, anh cũng không dự định ở đây làm bất cứ điều gì, tuy rằng bầu không khí rất tốt, vị trí cũng thích hợp, nhưng anh tuyệt đối không để Nam Kính chịu ủy khuất.

"Đương nhiên, nếu như anh kiên trì, em cũng– "

Nam Kính còn chưa dứt lời đã bị Lantis đột ngột hôn nhẹ cắt đứt.

Nói là hôn, kỳ thực càng giống như một cái đụng nhẹ, mà hiệu quả không thể nghi ngờ.

Đôi mắt Lantis sâu sắc: "Không, bảo bối, em đã làm rất tốt, anh cũng rất thỏa mãn, rất không sai."

Lại xử lý thêm một chút ngôn ngữ, "Ân, rất ngoài dự liệu của anh, bất quá anh rất thích ngoài ý muốn như vậy."

Nam Kính đương nhiên hiểu cái anh muốn chỉ là gì, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai Lantis, nhíu mày nói: "Làm sao? Ở trong mắt anh, em cố chấp, bảo thủ như vậy? Vẫn là anh muốn nói em không nghiêm túc bằng anh?"

"Em biết đây không phải ý tứ của anh."

Lantis lắc đầu cười, ngẫm lại xem nên nói như thế nào: "Chỉ là quá kinh hỉ, quá bất ngờ, giống như chiếm được trứng vàng. Vốn là làm xong chuẩn bị trường kì tác chiến, không nghĩ tới em cư nhiên nói với anh, anh chiếm được thắng lợi."

Gió đêm mát mẻ, đem tóc dài sau lưng Lantis thổi lên vài sợi, nghịch ngợm quét qua hai má Nam Kính.

Nam Kính bị ngứa một chút, thuận tay nắm lấy lọn tóc kia, quấn quanh đầu ngón tay thưởng thức.

"Kỳ thực, tại nhìn thấy anh trước, em cũng không nghĩ tới chúng ta phát triển nhanh như vậy." Nam Kính đem sợi tóc vàng sậm quấn ở đầu ngón tay đưa xuống mũi, sâu sắc ngửi một cái, sau đó buông ra.

"Khi em cùng anh gặp mặt qua thiết bị đầu cuối, em chỉ biết là em rất nhớ anh, rất muốn gặp anh. Ân, chỉ cần chính mắt nhìn thấy anh liền cảm thấy thỏa mãn." Nam Kính thấp giọng lẩm bẩm, "Thế nhưng vào thời điểm em thực sự nhìn thấy anh, em mới phát hiện em càng khát vọng anh nhiều hơn so với những gì em tưởng tượng."

Cậu và Lantis nhìn nhau, lẩm bẩm nói: "Em muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn cùng anh tiếp xúc càng sâu... Nhiều năm như vậy, em vẫn là lần đầu tiên có khát vọng này, em cũng không biết em bị làm sao."

Lantis nặng nề nhìn Nam Kính, sắc mặt bình tĩnh, sau khi Nam Kính nói xong, thật lâu cũng không nói gì, bên tai chỉ có âm thanh gió đêm thổi qua.

Tâm trạng của Nam Kính hơi căng thẳng, cậu khinh khỉnh cắn môi, nói rằng: "Có lẽ em nên thận trọng chút thì tốt hơn, nhưng em căn bản không thể khống chế được mình."

Lantis sắc mặt lãnh đạm.

"Lantis?" Nam Kính tay chân luống cuống, âm thanh có chút run rẩy, "Lan... uy— "

Nam Kính theo bản năng che miệng lại. Mặc dù bây giờ có rất ít người trên đường, nhưng cũng sẽ có một hai người qua lại.

Cậu bị Lantis ôm ngang lên, lướt người đi tới dưới thân cây bí mật hơn, nơi những bụi cây rậm rạp, phía sau là một bức tường cao có khả năng che chắn nửa tầm mắt.

Lantis đem cậu thả xuống, Nam Kính trong nháy mắt muốn mở miệng, cậu đột nhiên bị đè vai xuống, sau đó liền bị Lantis nghiêng người đặt trên thân cây thô to, đôi môi bị chặn lại một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.