Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp





: Xuân triều đới vũ vãn lai cấp*
(*Dịch thơ: Thủy triều mùa xuân bị mưa chiều xối chảy càng gấp.

Trích bài thơ Trừ Châu tây giảng – Vi Ứng Vật.)
"Hí!"
Con ngựa đang phi nước đại chợt thấy cổ bị kéo căng một cái, lập tức dừng lại, hai chân trước giơ lên hí dài một tiếng.

Tiếng ngựa vang lên giữa rừng làm bọn chim chóc sợ hãi xua nhau bay tán loạn, cũng khiến người trong nhà gỗ ngạc nhiên lẫn đề phòng.

Ngựa còn chưa đứng yên, người ngồi trên đã lập tức nhảy xuống, ba bước làm hai chạy nhanh về phía nhà gỗ.

Ngoài phòng cuồng phong gào thét, trong phòng chỉ còn tiếng khóc nức nở.

Hơi nước trong bồn không ngừng bốc lên.

Trong phòng đã đủ hơi ấm, nhưng lòng người lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Bấc đèn của hai ngọn nến được gộp lại, ngọn lửa bốc lên cao, lưỡi dao màu bạc đặt bên trên.

Các nàng đã kéo rèm che xuống.

Mồ hôi thấm đẫm cả người Triệu Uyển Như, chăn đệm mềm mại lót xung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

"Dao đã nóng rồi."
Tay cầm dao của Thu Hoạ run lên.

Nàng cầm đao mười năm, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đích thân cầm dao hướng về phía chủ tử.

"Nếu ta chết, tất cả những việc này đều là ý của ta.

Thánh nhân có trách tội, hãy đem bức thư trên xe giao cho người, có thể miễn tội chết cho các ngươi." Giọng của Triệu Uyển Như đã rất nhỏ, nhỏ đến mức thều thào, Tiểu Nhu và Thu Hoạ chỉ có thể nhìn môi nàng mấp máy mới đoán được.

Mấy bà đỡ ngồi gần đó loáng thoáng nghe nhắc đến Thánh nhân, hoảng sợ nhìn nhau.

Bọn họ không dám hỏi lai lịch của nàng, nhưng nhìn các thị vệ bên ngoài cũng biết, nàng không phải con nhà quan lại tầm thường.

Mổ bụng lấy con, phương pháp này chỉ có thể giữ được đứa con, các bà đỡ ở đây đều là người kinh nghiệm dày dặn.

Nếu trong nhà không có chủ mẫu, một khi các thị thiếp không được yêu thích hoặc thông phòng khó sinh, phần lớn đều sẽ chọn giữ lại đứa con.

Phụ nữ khi sinh đã cực kỳ yếu ớt, mà bọn họ thậm chí còn không có cơ hội cầu sinh, cho nên trên tay các bà đỡ hầu như đều vấy máu oan hồn.

Không phải ai cũng tình nguyện xả thân vì con cái, không phải ai cũng muốn chết vào lúc tuổi xuân phơi phới.

Nhưng các nàng lại không có quyền quyết định mạng sống của mình.

Từ giây phút được đưa vào phòng, tất cả nguy hiểm, sống chết, đều đã nằm trong tay người được gọi là gia chủ.

Bà đỡ chỉ là những người xuất thân thấp kém, dựa vào đỡ đẻ kiếm sống qua ngày.

Có nhiều người trong số bọn họ sẽ khóc lóc cầu xin, có người biết y thuật nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Có người vì tiền, cũng sẽ có người động lòng trắc ẩn, tất cả đều là mệnh thôi.

Vị trước mắt này lại tự mình đề nghị mổ bụng lấy con, thật sự là khiến bọn họ ngạc nhiên.

Mấy tháng qua, cách nói năng và ăn mặc của nàng, đều là hình tượng của chủ mẫu một nhà, ngoại trừ tình cảm đậm sâu với gia chủ, bọn họ cũng không thể nghĩ ra lý do nào khác.


Bởi vì cảnh này quá mức...!nên một số người sợ hãi đã chủ động lui ra.

Trong đó một người lớn tuổi tự xưng là kinh nghiệm phong phú thấy Thu Hoạ cầm dao do dự, cắn răng nói: "Cô nương trẻ tuổi này, nếu thấy sợ..."
"Mặc dù võ công của ta không bằng Vân Yên tỷ, nhưng bản lĩnh cầm dao của ta vẫn tốt hơn các ngươi!" Thu Hoạ tuy còn nhỏ, không quen chém giết, nhưng dù sao cũng tập võ từ nhỏ, biết rõ các điểm yếu và huyệt vị trên cơ thể, giao cho những bà đỡ này, các nàng mới không yên tâm.

Bà đỡ thở dài lắc đầu, bởi vì bà ta cảm thấy dù cẩn thận đến đâu đi nữa thì kết quả cũng giống nhau.

Người chưa từng trải qua nguy hiểm cận kề cái chết, sẽ không hiểu được tâm trạng của người sắp chết.

Nàng đã chết qua một lần, vậy mà vẫn cứ tuyệt vọng.

Nàng buộc mình phải kiên cường chống đỡ, ít nhất có thể nhìn thấy...!con của các nàng lần cuối.

"Được rồi, đừng do dự nữa, nếu không đứa bé bên trong cũng khó giữ được."
Một người quần áo tả tơi giẫm giày rơm cũ nát, bước đi gấp gáp trên con đường lầy lội.

Mùa Đông mặt trời yếu ớt, ngay cả bãi cỏ trước nhà ngập trong trận mưa tối qua cũng chưa thể hong khô.

Bàn chân dẫm xuống, nước tràn qua mu bàn chân.

Người khác nhìn chỉ thấy lạnh đến xương, mà nàng vẫn không hề phát hiện.

Lính gác trong nhà không biết còn tưởng rằng nàng là tên ăn mày nào trốn ra từ trong núi, vài người lập tức bước ra muốn ngăn nàng lại.

Trương Khánh cũng đi theo, thấy người lạ mặt nghi ngờ hỏi: "Ngươi..."
"Là ta Lý Thiếu Hoài, để ta gặp nương tử!" Lý Thiếu Hoài dễ dàng tránh thoát hai tên hộ vệ, cứ việc giải thích nhưng vẫn bị Trương Khánh chặn đường.

Bên trong vẫn còn trong thời kỳ nguy hiểm, Trương Khánh một khắc cũng không dám buông lơi.

Người này rõ ràng rất lạ, nhưng lại biết tên phò mã.

"Ngươi nói ngươi là..."
"Chính là nàng!" Vân Yên lau sạch son phấn trên mặt bước ra.

Nàng vừa xuất hiện liền khiến mọi người cực độ ngạc nhiên.

"Vân Yên cô nương?"
Lý Thiếu Hoài đẩy cánh tay đang chặn ngang trước mặt mình ra, vừa lên bậc thang liền đụng phải Tiểu Nhu đang bưng một chậu máu loãng đi tới.

Nàng mở to mắt, cơ hồ là phẫn nộ hỏi: "Nguyên Trinh sao rồi?"
Tiểu Nhu đã khóc không thành tiếng, cũng không thể nói thành lời, chỉ biết ngây người nhìn "kẻ lạ mặt" trước mắt.

"A Nhu, đó là phò mã."
Có lẽ là vì rống lên, hoặc có lẽ là vì lo lắng, giọng nói của Lý Thiếu Hoài khàn khàn, cộng thêm gương mặt xa lạ này, làm mọi người rất khó nhận ra.

Vân Yên nói làm Tiểu Nhu khóc oà lên, thiếu chút nữa quăng chậu máu trong tay.

"Cô nương ở bên trong, sinh non, sắp không được rồi!"
Trong lòng lộp bộp một tiếng, trái tim như vỡ thành ngàn mãnh, xông vào phòng lại giẫm phải chân không liền ngã chổng vó trên sàn nhà.

- -- Rầm! – Tiếng động rất to.

Lại nhanh chóng bò lên, lảo đảo chạy về trước.

Cửa phòng bị người dùng sức phá ra, đồng thời thu hút tầm mắt Triệu Uyển Như từ cửa sổ dời về cửa chính, dù vậy trước mắt vẫn mơ hồ không rõ.

Nàng chỉ thấy một người xông vào bị té ngã lại bò lên.

Người vừa bò lên, hình dáng cực kỳ giống người mà nàng ngày nhớ đêm mong.


Nàng cho rằng mình đang nằm mơ, hoặc là đã chết.

Cho đến khi, Lý Thiếu Hoài gân cổ lên, hét ra một tiếng rõ to: "Nguyên Trinh!"
Tiếng gọi của người mình yêu, luôn có thể khắc cốt ghi tâm, không cần nhìn rõ, nàng cũng biết.

Nàng tới.

Thu Hoạ bị tiếng kêu của Lý Thiếu Hoài làm hoảng sợ, dao trên tay rơi xuống.

Bà đỡ tiến lên, thấy nàng ăn mặc rách nát, không phân biệt được là nam hay nữ liền mắng: "Bọn người bên ngoài ngủ hết rồi sao?"
Triệu Uyển Như giơ tay lên liền có người nắm lấy, không biết từ khi nào, Lý Thiếu Hoài đã vòng qua bà đỡ và Thu Hoạ đi tới trước giường, nắm chặt lấy tay nàng.

"A Hoài!"
"Người này?"
Thu Hoạ biết cô nương sẽ không nhận nhầm người, cũng biết Trương Khánh sẽ không để người xa lạ tuỳ ý vào phòng.

Nàng kiệt sức ngã xuống đất, bắt đầu nức nỡ khóc lên.

Nghẹn ngào nói: "Đây là gia chủ của bọn ta!"
Bà đỡ thở phào một hơi, lại ngạc nhiên nghĩ, người trước mắt này tướng mạo thật là khó coi, tuổi tác cũng lớn hơn nương tử rất nhiều, nhưng nói lạ cũng không lạ, bởi vì người này tuy khó coi, lại thắng ở khí chất.

Nếu là nhà quan lại nhà quyền quý, thê tử nguyên phối có dung mạo và cách nói năng như vậy cũng không có gì lạ.

Đã là quan nhân nhà quyền quý phải càng biết kiêng kị, vì thế nhắc nhở nói: "Đại quan nhân, lúc phu nhân sinh sản..."
"Nàng là thê tử ta, là mạng của ta, đừng nhắc những quy tắc thối nát kia với ta, cút đi!" Từ khi nhìn thấy cảnh lộn xộn trong phòng, nàng liền biết tay nghề những bà đỡ này cũng chỉ bình thường, thê tử khó sinh một phần có lẽ là do bọn họ, vì thế giận dữ hét lên.

Bà đỡ luống cuống, sống hơn 50 năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy: "Này..."
Thu Hoạ từ dưới đất ngồi dậy, nói: "Gia chủ của chúng ta là đại phu, có hắn ở đây, cô nương được cứu rồi, chúng ta ra ngoài trước đi."
Bà đỡ đành phải đứng dậy đi theo, nhưng sợ bản thân sẽ bị vạ lây, vì thế nhắc nhở nói: "Đại nương tử vốn đã ốm yếu lại phải bôn ba nhiều tháng bên ngoài, trên đường bị động thai, sợ là dữ nhiều lành ít."
Lý Thiếu Hoài không thèm để ý đến lời bà ta, nhìn A Nhu nói: "Xin hãy mang một chút nước ấm tới đây!"
"Phòng bếp vẫn luôn đốt lửa, cô gia cần gì cứ gọi.

Người cũng chờ bên ngoài, hòm thuốc và dược liệu cũng có."
- -- Kẽo kẹt ---
Cửa đóng lại, Lý Thiếu Hoài tháo mặt nạ da người ra, nhìn người trong lòng mặt mày đã trắng bệch, cơ thể cũng dần trở nên lạnh lẽo, nước mắt liền giống như suối phun không ngừng tuôn ra.

"Tại sao bây giờ nàng mới đến!" Nàng vùi đầu tóc ướt đẫm vào lòng nàng, bàn tay vốn không còn sức giơ lên hung hăng nắm lấy vạt áo nàng, tủi hờn, cũng là trách móc.

Sao nhẫn tâm bỏ được!
Câu nói này trực tiếp phá tan tất cả kiềm chế trong lòng Lý Thiếu Hoài, dùng cả hai tay nắm lấy tay nàng, ôm chặt.

Sóng mũi trào lên một trận chua xót, sau đó lan ra toàn thân, chỉ biết run rẩy không ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi nàng!"
"Nhưng...!ta đã..." Bàn tay ướt đẫm mồ hôi vô lực buông xuống, nàng yếu ớt nói.

Lý Thiếu Hoài lập tức nắm lấy, lắc đầu như điên: "Không được!"
Đôi mắt đỏ ngầu đã giăng đầy tơ máu: "Nàng mau nhìn ta, mau nhìn ta.

Nguyên Trinh, ta là A Hoài của nàng đây!"
Đương nhiên nàng biết.

"Nghĩ cách!"
"Nghĩ cách!"
Lý Thiếu Hoài không ngừng tìm kiếm trong đầu, nhẹ nhàng đặt Triệu Uyển Như xuống, góc áo rách nát bị người túm lấy: "Đừng..."
"Ta không đi đâu cả, chờ ta, ta sẽ không để nàng có chuyện!" Vỗ vỗ mu bàn tay liền đứng dậy chạy ra khỏi phòng, hét to vào đám người đang hầu bên ngoài: "Thuốc đâu, có mang thuốc theo không?"
"Có có, những loại thuốc ngài chuẩn bị cho cô nương trước khi đi đều mang theo."

"A?" Các bà đỡ ngạc nhiên nhìn thiếu niên vừa ra tới, trốn trong một góc tranh nhau nhìn.

Vừa rồi vẫn còn là một ông già xấu xí, sao giờ lại biến thành thiếu niên rồi?
Lý Thiếu Hoài run rẩy hai tay, không ngừng tìm thuốc.

Vài lọ sứ trắng xanh liên tiếp bị nàng ném ra, nhưng vẫn không tìm được thứ nàng cần.

Nàng mở to mắt, liều mạng hỏi: "Còn bình ngọc đâu...!sư tỷ để lại cho ta!"
Gấp đến độ nắm chặt tay, chỉ nghe nàng lung tung hỏi: "Chính là cái bình bằng ngọc bích trông giống như tịnh bình?"
Lý Thiếu Hoài xoay người quỳ xuống, nắm lấy A Nhu vội vàng nói: "Là..."
A Nhu đẩy người sắp phát điên trước mắt ra, không dám chậm một giây chạy về phía xe ngựa, lấy một chiếc bình từ trên xe xuống: "Cô nương nói cô gia từng nói với nàng thứ này rất quý, có thể khởi tử hồi sinh.

Cô nương không tin cô gia đã chết, nên vẫn luôn cẩn thận mang theo bên người, vốn là muốn mang đến cứu mạng ngài!"
Lý Thiếu Hoài run lên, giống như cười, cười cảm kích.

Nàng cầm thuốc vô cùng lo lắng chạy về phòng, ổn định hơi thở liền nâng người trên giường lên, cúi xuống thì thầm: "Xin nàng, xin nàng, nhất định phải bình an không có việc gì!"
Chóp mũi cho xót, nàng vô lực nhìn Lý Thiếu Hoài, dung nhan lạnh lùng đã tiều tuỵ không chịu nổi.

"Đây vốn là thuốc hồi phục công lực...!cái gọi là khởi tử hồi sinh, chẳng qua là giữ lại một hơi cho người sống." Trước đây lúc đỡ đẻ cho Tiền thị, nàng đã mang theo loại thuốc này.

"Hiện giờ chỉ có thể thử một lần."
"Có thể cố gắng không?"
Không nghe tiếng Triệu Uyển Như đáp lại, Lý Thiếu Hoài liền nghiền nát thuốc, cho vào bát nước trắng.

Đút cho nàng hai lần đầu tiên đều nôn ra, dường như đã không còn sức uống, Lý Thiếu Hoài gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, bèn tự mình uống nước trong bát sau đó lại mớm cho nàng.

Sau đó, dùng lòng bàn tay vận chuyển nội lực, một dòng nước ấm chậm rãi chảy ra khắp tứ chi, cơ thể lạnh băng bắt đầy chuyển ấm.

Lý Thiếu Hoài cúi xuống kề tai nàng run run nói: "Ta chưa từng cầu xin nàng, nhưng hiện giờ chỉ xin nàng, đừng rời khỏi ta."
"Chết, thì cùng chết!"
Người nọ bị kích thích, lấy lại chút ý thức, tay siết chặt đệm chăn lần nữa.

"Trong sách Mười sản luận viết: Trong quá trình sinh con, người mẹ mệt mỏi, ngồi lâu trên ghế, sẽ tìm được đường sống." Lại nhớ tới "Phương pháp điều động Khí Công" của Vương Yến vào thời Đường.

Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu, căn phòng này rất đơn sơ, ngoại trừ một chiếc giường và chiếc ghế dùng để ngồi sinh cũng chỉ còn bốn bức tường.

Xà nhà không cao lắm, nhưng vậy là đủ rồi.

Nàng nhặt rèm cửa lên, xé thành từng mảnh rồi buộc chúng lại thành một sợ dây dài, kéo mạnh vài cái, sau khi xác định sợi dây đã chắc liền ném lên xà nhà.

Không cần đo nàng cũng biết độ cao này nên làm sợi dây dài bao nhiêu.

"Người đâu, người đâu!"
Các cung nữ và bà đỡ chờ bên ngoài nghe tiếng chạy vào.

"Lại đây giúp ta!" Lý Thiếu Hoài lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nâng Triệu Uyển Như dậy.

Sợi dây treo trên xà nhà nhìn cực kỳ giống lụa trắng treo cổ, Tiểu Nhu hãi hùng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Bà đỡ già chợt nhận ra, hỏi: "Là muốn sinh đứng sao?"
"Bà cũng biết sinh đứng?" Lý Thiếu Hoài ôm Triệu Uyển Như để nàng tựa vào lòng mình, vừa vận công giữ ấm cơ thể nàng, vừa cúi đầu kề tai nàng nói nhỏ: "Đừng căng thẳng, mọi việc cứ giao cho ta."
Tay lại bị người nắm chặt, Lý Thiếu Hoài tạm thời thả lỏng một chút, nghĩ nàng đã khôi phục được chút sức lực, vì thế bắt đầu phân phó mọi người xung quanh: "Trong sách Các lý thuyết về bệnh và triệu chứng khác nhau có ghi lại..."
"Mang thêm nước ấm vào đây."
"Các ngươi đứng bên cạnh trông chừng đi, nhớ bảo vệ em bé."
"Vâng."
Lý Thiếu Hoài cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Cố gắng dùng sức nắm lấy khăn, đừng sợ." Sau đó từ từ thả bàn tay đang ôm nàng ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng từ phía sau.

Cảm thấy đã đủ người giúp, vài bà đỡ có chút chột dạ liền kéo nhau ra khỏi phòng, ra sau bếp nhận lấy việc đun nước tiếp tế của A Nhu và Thu Hoạ.

Đi trên đường còn thỉnh thoảng thì thầm vài câu: "Này, ngươi nói có lạ không, gia chủ nhà quan lại tự mình đỡ đẻ?"
"Cô nương kia nói hắn là đại phu?"
"Có thể là ngự y."
"Nhưng ta nghe nói quan ngự y to nhất cũng chỉ có thất phẩm, ngươi nhìn trận thế của bọn người trong viện kia có giống thất phẩm không."
Lúc đến gần cửa phòng bọn họ lại ngừng nói chuyện.

Trước khi màn đêm buông xuống, ngọn đuốc vừa sáng lên, trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc.

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng cũng đồng thời thắt lòng.


Công chúa sao rồi?
Như trút được gánh nặng, trước khi nhắm mắt ngã xuống, thấy được đứa bé còn dính máu đỏ hỏn, nghe được tiếng khóc nỉ non, môi nàng vẽ ra một nụ cười mãn nguyện ngã vào lòng Lý Thiếu Hoài.

Lý Thiếu Hoài vững vàng ôm lấy người đã mướt mồ hôi.

Mồ hôi nhỏ lên tấm đệm dưới giường, hoà lẫn cùng máu tươi.

Lý Thiếu Hoài cúi đầu, áp mặt vào trán nàng, liều mạng hít sâu một hơi, run run nói: "Xin lỗi, khiến nàng phải chịu khổ nhiều như vậy." Chợt nhíu mày, gằn giọng nói: "Ta sẽ làm bọn chúng trả giá gấp trăm lần!"
Vài người bưng một thau đồng hình vuông tới, A Nhu ôm đứa bé, đầu tiên là thử nước, sau đó mới thả đứa bé vào tắm gội cho nó.

"Có cần báo tin vui không?" Mẹ con bình an làm các bà đỡ ở đây cũng thở phào một hơi.

"Không cần, cô nương và cô gia đã nửa năm không gặp, các ngươi đưa vài bộ quần áo sạch và nước và là được, không cần hầu hạ."
"Vâng."
Đem nước và quần áo vào theo lời dặn, đóng cửa phòng lại.

Sau khi đổi chăn đệm mới Lý Thiếu Hoài lại ôm Triệu Uyển Như về giường.

Kiểm tra mạch đập xác nhận không có gì đáng lo nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Rửa sạch khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi cho nàng.

"Người khác mang thai đều béo lên không ít..." Nhìn thê tử hôn mê trong lòng, từ lúc xa nhau đến giờ nàng gầy không biết là bao.

Năm rồi về Đông Kinh, cơ hồ có rảnh nàng đều đích thân xuống bếp nấu dược thiện điều dưỡng thân thể cho nàng, mà hiện giờ chỉ mới qua nửa năm...!Lý Thiếu Hoài cực kỳ tự trách nói: "Ta lại làm nàng chịu khổ nhiều rồi."
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong phòng cũng chỉ thắp một ngọn đèn loe loét.

Lý Thiếu Hoài vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời, cứ như vậy cho đến Triệu Uyển Như tỉnh lại.

Cũng may, đây không phải là mơ.

Dần dần khôi phục ý thức, bất chấp đau đớn trong người, Triệu Uyển Như phịch một tiếng nhào vào lòng nàng khóc oà lên.

Lý Thiếu Hoài nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Đừng khóc, đã không sao rồi."
"Con chúng ta đâu?"
Lý Thiếu Hoài quay đầu nói: "A Nhu ôm đi rồi, ta còn chưa xem."
Triệu Uyển Như ngẩng đầu: "Nàng..."
"Ta lo cho nàng." Sau đó hướng ra ngoài phòng kêu một tiếng: "A Nhu."
Em bé được sắp xếp ở một gian phòng khác, hai cửa thông nhau.

A Nhu rón ra rón rén ôm đứa bé còn trong tả lót lên.

"Cô nương, là một bé gái đáng yêu."
Lúc em bé chào đời, Lý Thiếu Hoài chỉ liếc nhìn một cái liền vội vàng lo cho Triệu Uyển Như, nghe A Nhu nói là một bé gái không khỏi vui mừng ra mặt, nhận lấy đứa bé: "Nguyên Trinh, nàng xem."
Triệu Uyển Như nhìn con gái ngủ say trong lòng nàng, lại ngẩng đầu nhìn Lý Thiếu Hoài, hỏi: "Nàng thích con gái đến vậy sao?"
Lý Thiếu Hoài ôn nhu nhìn nàng: "Ta thích, là bởi vì Nguyên Trinh sinh." Lại vươn một tay ra phủ lên gương mặt vẫn còn nhợt nhạt của nàng, nói: "Từ nay về sau, nàng và con, đều là mạng sống của ta."
Lý Thiếu Hoài quay đầu lại, một tay ôm đứa bé, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi tìm những bà mụ đó ở đâu?"
A Nhu cúi đầu: "Hình như là lúc ra khỏi thành, Trương Khánh phái người tìm trong thành Đông Kinh.

Bởi vì vội vàng lên đường, lại sợ người trong đại nội biết sẽ ngăn cản, nên không mang bà mụ trong cung..."
Lý Thiếu Hoài cau mày: "Kêu bọn họ vào đây!"
Không lâu sau vài người phụ nữ chừng ba bốn mươi tuổi xô đẩy nhau vào phòng.

Nàng lạnh lùng nhìn những người đang run rẩy trước mặt, gương mặt luôn ôn hoà đột nhiên trầm xuống, nói: "Thành Đông Kinh có vô số bà đỡ, người nhiều kinh nghiệm sẽ đọc thêm mấy quyển sách y về sinh sản, cho dù không biết chữ cũng nên biết chút đạo lý làm người, các ngươi..." Nàng vốn định mắng to một trận, đột nhiên tay áo lại bị người kéo, bèn quay đầu lại nhìn nhau một cái, người nọ khẽ lắc đầu trong mắt tràn ngập ôn nhu, lập tức dập tắt lửa giận trong lòng nàng.

Dù thật sự tức giận, nhưng nơi này không phải trong cung, các bà đỡ này cũng là do Trương Khánh vội vàng tìm được.

Bọn thị vệ cũng chỉ là nam nhân trẻ tuổi, sao hiểu được việc sinh nở, chỉ là nghe người khác giới thiệu, liền đi tìm người.

Mà những bà đỡ này thấy tiền sáng mắt, nên nói dối mình là bà đỡ lão luyện, vì vậy mà suýt hại tính mạng chủ nhân.

Mọi việc xảy ra đều có nguyên do, dù có cẩn thận đến đâu thì cũng xảy ra sai sót.

"Về Đông Kinh ta sẽ sai người cho các ngươi một số bạc, nhưng việc hôm nay không được tiết lộ ra ngoài.

Nếu không..." Lý Thiếu Hoài nâng đôi mắt âm lãnh: "Ta sẽ không để các ngươi thấy được mặt trời ngày mai."
- -- Hết chương 129 ---.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.