Nguyên Bảo là Đại tổng quản trong hoàng cung này, là nội giam thân cận hoàng đế, biết rõ nhất cử nhất động của hoàng đế, thậm chí đối với tâm tư của hoàng đế đều có thể nhìn thấu ba phần.
Người như vậy thủ hộ trong cung, có thể nói là không người nào dám đắc tội đấy, cho dù Tể tướng đương triều cũng nể mặt ba phần, thế nhưng một người như vậy, đối với việc hoàng đế không cho phép nói thì một chữ cũng không dám hé môi.
Người khác không rõ vì sao, nhưng Nguyên Bảo lại rất rõ ràng, chính mình nếu được người khác đút lót bạc đều phải được hoàng đế ngầm đồng ý mới có thể lấy, nếu hoàng đế không đồng ý, hắn có ngàn lá gan cũng không dám cầm.
Truy cứu nguyên nhân, đại khái là thời điểm lúc thái hậu cùng hoàng đế giằng co lợi hại nhất, tâm tư Nguyên Bảo có chút động, giữa đứng về phía hoàng đế hay làm nội gián cho thái hậu, tuy rằng cuối cùng hắn lựa chọn hoàng đế, nhưng vẫn bị hoàng đế hung hăng lạnh nhạt một phen, thiếu chút nữa bị Bồi Tú chiếm mất vị trí. Từ đó về sau Nguyên Bảo đã biết, lòng của mình quyết định trung thành tuyệt đối với hoàng đế.
Chỉ là từ đó về sau, hoàng đế đối với hắn mất ba phần tín nhiệm, nhiều hơn ba phần lãnh đạm, đương nhiên mấy cái phần này cuối cùng đã rơi vào tay Bồi Tú, cho nên trong cung, Bồi Tú cùng Nguyên Bảo chính là hai người tâm phúc của hoàng đế, tranh đấu gay gắt cũng không phải là ngày một ngày hai thì được, hoàng đế ung dung tự tại đứng nhìn, chỉ là khổ cho người bên dưới, ai cũng không dám đắc tội, nhưng nếu người nào nịnh nọt người này chắc chắn sẽ chọc giận người kia, Nguyên Bảo cùng Bồi Tú thấy được đều im lặng.
Bởi vậy, người phục thị bên cạnh hoàng đế không ai dám nịnh nọt, đối xử với bọn họ bằng nhau. Như vậy, trong nội cung ngược lại thêm vài phần yên ổn, chuyện thị phi ngược lại ít đi rất nhiều, hoàng đế rất hài lòng. Nguyên Bảo cung Bồi Tú thấy được đều im lặng.
Mặc dù Nguyên Bảo biết đây là hoàng đế cố ý gây nên, nhưng mỗi lần chứng kiến gương mặt tựa tếu phi tếu của Bồi Tú đều cảm thấy toàn thân không thoải mái, có cảm giác người này chiếm đoạt tài sản của mình.
Đương nhiên là Bồi Tú tận lực né tránh hắn, vô luận thế nào Bồi Tú cũng là người Thái hậu đặt giám sát bên cạnh hoàng đế, mà Nguyên Bảo vẫn là tâm phúc của hoàng đế. Lại cộng thêm quan phẩm của Bồi Tú luôn thấp hơn Nguyên Bảo một cấp, cho nên việc gì cũng nhịn hai phần, bất quá nếu là chuyện lập công, lại chưa bao giờ hàm hồ.
Lúc bày tâm phúc của hoàng đế – Đại tổng quản Nguyên Bảo bị hoàng hậu gọi đi, từ lúc hoàng đế đột nhiên té xỉu bất tỉnh ba ngày ba đêm, hoàng hậu đối với ẩm thực hàng ngày của hoàng đế càng cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn.
Thời điểm Nguyên Bảo tiến đến trong lòng vẫn còn đang nghĩ không phải gần đây mình chăm sóc không đủ chu đáo cho hoàng đế, cho nên mới để cho hoàng hậu lo âu, nghĩ như vậy, Nguyên Bảo cơ hồ chạy chậm mà đi.
Trác Văn Tĩnh ra đón, hành lễ qua đi, Nguyên Bảo đứng ở bên trong, hoàng hậu Trác Văn Tĩnh sắc mặt nhưng lại tối tăm phiền muộn, nhìn chén trà nhỏ trong tay, mặt mày âm trầm không biết nghĩ cái gì.
Nếu đổi lại là hoàng đế, Nguyên Bảo còn có thể đánh bạo pha trò hai câu, lông mày của hoàng đế đều giãn ra hai phần, nhưng người trước mắt là Trác Văn Tĩnh, cho dù Nguyên Bảo có mười lá gan cũng không dám, bởi vậy hắn thành thành thật thật đứng ở nơi đó, thần sắc bình tĩnh, không lộ ra tia không kiên nhẫn nào.
Trác Văn Tĩnh trầm mặc ngồi ở chỗ kia, sau một hồi, ánh mắt lướt qua, tựa như mới nhìn thấy Nguyên Bảo nói: “Nguyên tổng quản đến rồi.”
Trong lòng Nguyên Bảo thầm nghĩ đã sớm tới rồi, lúc nãy lận, chân đều đã tê rần, bất quá trên mặt lại tươi cười nói: “Nô tài vừa tới, không biết hoàng hậu có gì phân phó?”
Trác Văn Tĩnh nghe Nguyên Bảo nói xong, trầm mặc rồi nói: “Nguyên tổng quản, ngươi là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, tâm tư của hoàng thượng ngươi đại khái so với người khác biết thêm hai phần, hôm nay ta gọi ngươi tới đây, là có vài câu muốn hỏi ngươi mà thôi.”
Nguyên Bảo nghe xong, rùng mình một cái, thầm nghĩ, đối với tình cảm hoàng đế nhiều năm như vậy còn chính mình không tin? Cho nên hoàng hậu muốn dò xét trước?
Nghĩ như vậy, Nguyên Bảo vội vàng trung tâm nói: “Hoàng hậu coi trọng nô tài quá rồi, tâm tư của hoàng thượng mênh mông như biển, mà nô tài dù sao cũng chỉ là một nô tài, sao có thể đoán ra được cái gì.”
Ai ngờ Trác Văn Tĩnh nghe xong lời này thần sắc chợt thay đổi, rồi sau đó con ngươi lại trở nên hốt hoảng, Nguyên Bảo chỉ nghe được hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng biết tâm tư của hoàng thượng khó đoán?”
Nguyên Bảo nghe xong lời này không khỏi cười khổ, tâm tư hoàng thượng có thể dễ đoán sao? Hôm nay thích ăn hạt dẻ ngày mai lại không thích rồi, hôm nay muốn ăn canh ngày mai lại muốn ăn cơm, hôm nay còn đem người nâng niu trong tay, ngày mai sẽ bị ăn gậy rồi, điều này còn chưa đủ khó đoán sao? Hắn là nội giam cũng rất gian nan ah. Bất quá tuy nghĩ như vậy, trên mặt Nguyên Bảo vẫn tươi cười nói: “Hoàng hậu nói rất đúng, từ xưa đến nay, có đế vương nào mà tâm tư dễ đoán đâu này.”
Trác Văn Tĩnh nghe xong nở nụ cười, sau đó nói: “Đã như vậy, chuyện liên quan đến tuyển việc chọn tú nữ làm phiền Nguyên tổng quản rồi.”
Nguyên Bảo rất tự nhiên gật đầu đáp ứng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu kinh hãi nói: “Tuyển tú nữ?”
Trác Văn Tĩnh nhìn hắn, cười nói: “Đúng vậy a, ta nghĩ hoàng đế đại khái đã xem hết nhan sắc trong hậu cung này rồi, cho nên muốn thay đổi, Nguyên tổng quản ngươi tìm hiểu xem Hoàng thượng thích dạng gì, nói cho ta nghe một chút, để ta giúp hoàng thượng mang đến.”
Nguyên Bảo nghe xong không nói nên lời, chờ hắn lấy lại tinh thần, Trác Văn Tĩnh đã đi ra, cung nhân Giao Thái điện thỉnh hắn ly khai.
Chờ hắn ra khỏi Giao Thái điện, đột nhiên hướng Ngự thư phòng chạy tới, làm thị vệ tuần tra cùng thái giám xung quanh sợ hãi kêu lên một tiếng, tự hỏi vì sao Nguyên tổng quản như thế nào lại đem quy củ trong nội cung quên hết.
Thời điểm Nguyên Bảo chạy đến Ngự thư phòng, đang lúc hoàng đế giáo huấn bánh bao lớn, Bồi Tú tự nhiên ngăn hắn lại, Nguyên Bảo lần này cũng không có nhiều lời, đẩy người xông vào.
Vừa vào cửa liền nghe thanh âm hoàng đế gào thét: “Ngoan cố không đổi, đầu ngươi bên trong là chứa cái gì, Trác Nhiên là gì của ngươi, vậy mà còn nghĩ muốn cưới? Nếu muốn thú thê, chờ ngươi lớn tự nhiên trẫm sẽ chỉ hôn cho ngươi, cữu cữu của ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Trong tay bánh bao lớn còn đang nắm tay bánh bao nhỏ đứng ở đó, thời điểm nhếch miệng định nói cái gì, Nguyên Bảo bước lên phía trước nói: “Hoàng thượng, việc lớn rồi, nô tài, nô tài có việc muốn bẩm báo.”
“Đồ hỗn trướng.” Hoàng đế nhìn thấy hắn sắc mặt liền trầm xuống quát: “Ngươi cho Ngự thư phòng là ở đâu? Để các ngươi hô to gọi nhỏ như vậy sao?”
Nguyên Bảo trong lòng lo lắng, vội đáp: “Hoàng thượng tha tội.”
Hoàng đế ‘ân’, nói: “Nói đi, trời sập hay là đất lở, làm ngươi luống cuống như vậy?”
Nguyên Bảo nghe xong vội đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, trời không có sập, mà đất cũng không lở, chỉ là hoàng hậu muốn nạp phi cho ngài.”
Hoàng đế nghe xong trợn mắt nói: “Nạp… Nạp phi? Hắn điên rồi.” Hoàng đế nói ra ba chữ sau cùng đột nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi lặp lại lần nữa, đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Nguyên Bảo không dám trì hoãn, vội vàng kể lại lời của Trác Văn Tĩnh, cả thần sắc hay giọng điệu đều nhất nhất nói rõ.
Hoàng đế nghe xong nhíu mày, nộ khí ngất trời, chỉ là còn chưa phát tác, bánh bao lớn ở một bên liền nổi giận: “Phụ hoàng, ngài không thích phụ thân nữa sao? Không quan tâm đến bọn con nữa rồi hả?”
Bánh bao nhỏ đang ngậm ngón tay nghe xong, ánh mắt quanh năm híp lại đột nhiên trợn lên, xung quanh vành mắt chợt ửng đỏ, sau đó bắt đầu oa oa khóc lên, bánh bao lớn nghe được bánh bao nhỏ khóc, ánh mắt cũng oán hận nhìn chằm chằm hoàng đế, cái mũi bắt đầu hít hít.
Sắc mặt hoàng đế càng khó coi, để lại hai vị hoàng tử cho Nguyên Bảo trông coi, chính mình phất tay áo rời đi.
Mà bên này hoàng đế sắc mặt âm trầm đi đến Giao Thái điện, còn Trác Văn Tĩnh thì đang ở trong điện xuất thần, hoàng đế nhìn thấy loại trạng thái ngày của hắn, trong lòng tức giận chợt giảm đi hai phần, bất quá vẫn còn một chút, Trác Văn Tĩnh chứng kiến hoàng đế vội vàng đứng dậy hành lễ, lại được hoàng đế nâng lên.
Hoàng đế nhìn vào mắt của hắn, sau một hồi thở dài hỏi: “Thật sự muốn tuyển tú nữ cho trẫm?”
Con ngươi Trác Văn Tĩnh khẽ động, thầm than một tiếng đáp: “Tất nhiên là không muốn. Chỉ muốn tuyển vài người quen mặt cho Hoàng thượng.”
“Người quen mặt?” Hoàng đế nhíu mày, có hơi khó hiểu, lúc này Trác Văn Tĩnh mới thở dài nói: “Ngày ấy Hoàng thượng hôn mê, trong miệng luôn niệm tên Tiết Tầm, chỉ là người đã không còn, vi thần mới nghĩ đến tìm vài người giống hắn, chung quy nội tâm của Hoàng thượng cũng tốt…” Nói xong lời cuối cùng chính là có ba phần u oán rồi. Hoàng đế nghe xong gương mặt tối sầm, muốn há miệng trách cứ cái gì, nhưng nhìn thần sắc của Trác Văn Tĩnh, há miệng lại không nói ra lời, chỉ là thở dài một tiếng.
Một tiếng này thoáng qua, vừa đúng lúc Nguyên Bảo mang theo hai bánh bao đến đây, sau khi đi vào liền chứng kiến sắc mặt có chút đau lòng của hoàng đế, còn Trác Văn Tĩnh vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở chỗ kia.
“Lúc ấy ta chỉ là kêu tên hắn vài tiếng, ngươi liền nghĩ trong lòng của ta có hắn, vậy nếu ta hô tên người khác, đừng nói ngươi cũng nghĩ như vậy?” Hoàng đế nhìn Trác Văn Tĩnh thở dài một tiếng.
Trác Văn Tĩnh, cuối cùng hoàng đế vẫy vẫy tay, đem bánh bao nhỏ đến trước mặt thấp giọng nói: “Ngươi xem hai hài tử này của trẫm đều thông minh như ngọc, trẫm rất yêu thích, thế nhưng mà dù vậy, ngươi cũng không thể quên ngươi còn nợ trẫm một công chúa a.”
Sắc mặt Trác Văn Tĩnh xấu hổ đỏ lên, bánh bao lớn ở một bên chọc chọc đôi má của bánh bao nhỏ nói: “Phụ hoàng, phụ thân, các ngài đừng bỏ mặc bọn con.”
Hoàng đế lắc đầu hừ một tiếng.
Cái phong ba tú nữ cứ vậy mà sóng êm gió lặng đi qua.
Lại về sau Bồi Tú cùng Nguyên Bảo phụng mệnh đến Giao Thái điện tặng đồ, thời điểm đi nghe nói quốc cữu đã đến rồi, Trác Văn Tĩnh đang trò chuyện cùng hắn tại hậu viện.
Nguyên Bảo cùng Bồi Tú nhìn nhìn đồ vật trong tay, là hoàng đế mua được từ dân chúng, vì vậy Nguyên Bảo nói: “Chúng ta mang thứ này qua rồi rời đi a.”
Bồi Tú nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Thời điểm đi, đúng lúc nghe được quốc cữu Trác Nhiên lãnh đạm nói: “Ngươi không muốn hắn lập phi, vậy tại sao lại có ý nghĩ tuyển chọn tú nữ?”
Nguyên Bảo nghe xong lời này, trong lòng thầm nghĩ không tốt, đã nghe được điều không nên nghe, thế nhưng mà giờ phút này lại không thể ly khai, chỉ có thể kiên trì chậm rãi bước lên phía trước.
Chỉ nghe Trác Văn Tĩnh nói: “Ta mở miệng, so với thần tử trên triều đình tạo áp lực cho hắn thì tốt hơn, như vậy trong lòng hắn sẽ cảm thấy áy náy, ngày sau cho dù có ngàn vạn áp lực, cũng sẽ trụ vững.”
“… Các ngươi luôn làm cho người khác cảm thấy khó hiểu.” Trác Nhiên trầm mặc rồi nhàn nhạt nói: “Lúc trước ngươi mượn ta nói với hắn rằng cuộc đời này chỉ nguyện một đời một thế một đôi người, giờ phút này ngươi lại mượn Nguyên Bảo hướng hắn nói rằng không muốn lập phi, tới lui như vậy, ngươi không sợ hắn biết được?”
Trác Văn Tĩnh nghe lời này chỉ cười không nói.
Nguyên Bảo cùng Bồi Tú nhân cơ hội này vội vàng đi đến phía trước, đem kẹo đường hoàng đế cố ý mua về đưa lên, nói vài câu cát tường, sau đó cáo lui.
Trác Văn Tĩnh liếc nhìn Nguyên Bảo cùng Bồi Tú, lại để cho bọn họ lui xuống.
Ra khỏi Giao Thái điện, Nguyên Bảo thở ra một hơi, Bồi Tú một bên nói: “Nguyên tổng quản, hôm nay chúng ta nghe được lời này vậy định xử trí như thế nào?”
Nguyên Bảo liếc nhìn cái người này nói: “Cái gì mà xử trí như thế nào? Ngươi ở bên cạnh Hoàng thượng lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết phân biệt cái gì nên nói cái gì không nên nói.”
Bồi Tú nghe xong cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Nguyên tổng quản giáo huấn rất phải, chỉ là trước giờ mọi sự Hoàng thượng đều phải biết, hiện tại lại có loại tình huống này…”
“Ta nói ngươi ngốc, như thế nào ngươi còn chưa thông suốt?” Nguyên Bảo nghe xong trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ hỏi: “Ta nói này Bồi Tú, ngươi cảm thấy Hoàng thượng là loại người sẽ không biết tâm tư của Hoàng hậu?”
Trên mặt Bồi Tú sững sờ hỏi lại: “Ý của Nguyên tổng quản là Hoàng thượng biết việc này là Hoàng hậu cố ý gây nên?”
“Đó là đương nhiên.” Nguyên Bảo cảm thấy hãnh diện, vì vậy thao thao bất tuyệt: “Ngươi cho rằng Hoàng thượng là kẻ ngốc sao, lúc trước quốc cữu quỳ nói, nếu Hoàng thượng không thể một lòng với Hoàng hậu, liền thả Hoàng hậu, nếu như không thả, cuộc đời này liền một đời một thế một đôi người. Ngươi cảm thấy lời này là do một người chất phác như quốc cữu nghĩ ra được? Hoàng thượng chỉ là có chút không hiểu phong tình, thế nhưng ngài ấy lại không ngốc. Khi đó Hoàng thượng dễ dàng tha tội vô lễ cho quốc cữu, đó là đại biểu cho việc Hoàng thượng đã biết đây là suy nghĩ trong lòng Hoàng hậu, cho nên đều bỏ qua.” Nói tới đây Nguyên Bảo lắc đầu: “Kỳ thật tâm tư của hoàng thượng cũng không khó đoán, nếu ngài ấy cảm thấy yêu thích, chính là ngàn vật tốt vạn vật tốt đều muốn đưa lên, mặc dù không mở miệng, cũng sẽ không khiến đối phương ủy khuất. Cho nên điểm mấu chốt hoàng hậu muốn ở Hoàng thượng là chỉ có thể có ngài ấy, cái kia Hoàng thượng liền đồng ý chứ sao.”
Nguyên Bảo nói xong lời này, thần sắc Bồi Tú dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Hôm nay Nguyên tổng quản đem chuyện đó kể cho Bồi Tú, không sợ ngày sau Bồi Tú cướp công?”
Nguyên Bảo nghe xong lời này, trong lòng chợt rùng mình, liền thấy hối hận, bất quá trên mặt lại lạnh ba phần nói: “Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc, nếu để cho ngươi cướp công, vậy ta còn kể làm chi. Ngươi ah, còn non lắm, phải hảo hảo học hỏi a.”
Dứt lời, Nguyên Bảo lâng lâng rời đi, chỉ là sắc mặt có chút vặn vẹo mà thôi. Lưu lại Bồi Tú như có điều suy nghĩ, rồi sau đó ly khai theo.
Hoàng cung nha, không có kẻ thù vĩnh viễn, ngẫu nhiên hàn huyên như vậy, cũng vô cùng tốt, chỉ là hai người vẫn tranh đoạt vị trí như cũ.
Có cạnh tranh mới có động lực.
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại nói, đã hoàn, ╮(╯▽╰)╭, viết lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc, O(∩_∩)O~, về sau bắt tay đào hố mới, là <<Hoàng tử bạc tình>> ⊙﹏⊙b, tên là Vô Năng, sinh tử văn như cũ, cái huynh đệ văn kia tiếp tục là mây bay.