Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 38: Bậc phụ mẫu




Edit: Ngũ Ngũ

Trước khi vào miếu đường, Nguyên Bảo nói lại với ta những chuyện phát sinh trong lúc ta còn hôn mê.

Nhược Lan tự tử tại hậu cung, Tiết Như Ngọc cùng với mẫu hậu thì ngã bệnh, hậu cung cơ hồ chỉ trong nháy mắt hỗn loạn hoàn toàn, trên triều đình cũng phát sinh nhiều tin đồn thất thiệt. Sau cùng Trác Văn Tĩnh phải đứng ra xử tử mấy tên thái giám cùng cung nữ ăn nói lung tung, lên án mạnh mẽ nói bọn họ không có lửa làm sao có khói, còn lúc ở trên triều thì trách mắng thừa tướng, thái sư cùng lục bộ, làm cho bọn họ cảm thấy hổ thẹn với chức trách của mình, như thế hậu cung với triều đình mới an ổn trở lại.

Chỉ là những tin tức bị lưu truyền ra ngoài dân chúng, Trác Văn Tĩnh cũng không chú ý đến. Nói là miệng lưỡi thế gian còn rộng hơn sông biển, có một số việc ngươi càng phòng tránh thì càng làm cho mọi việc càng lan rộng. Chi bằng chỉ đứng một bên mặc kệ, thì những lời đồn nhảm trong dân gian sẽ từ từ quên lãng.

Nghe xong những lời Nguyên Bảo nói làm ta trầm mặc lại, Trác Văn Tĩnh làm như vậy không có gì không tốt, ‘giết một người răn trăm người’, cách làm này là để giữ thể diện cho ta, chỉ là một phi tử hậu cung mà có thể gây nên sóng to gió lớn như vậy, suy cho cùng cũng là ta không quản lý nổi, cho nên Trác Văn Tĩnh đương nhiên là vì ta mà giải quyết như thế.

Nghĩ đến đây, ta nhếch khóe miệng nở nụ cười, trong nội tâm lại lần nữa cảm thấy phụ hoàng tuyển người hoàng hậu này cho ta thật là hiếm có khó tìm được đấy.

Nhưng mà sau này ta mới biết được, điều làm ta đắc ý lúc này, lại trở thành áp lực cho ta ở ngày sau.

Bên trong miếu đường, ta ngẩng đầu nhìn lên những bức họa trên vách tường. Những bức họa đó chính là tổ tiên của ta đấy, bọn họ đời này qua đời khác ra sức chèo chống cái hoàng triều này. Bây giờ đến lượt ta, kiếp trước ta đã trở thành tội nhân của vương triều, may mà đời này được sống lại lần nữa.

Bởi vì sống lại một lần nữa, cho nên ta mới biết được kiếp trước bản thân đã hồ đồ độc ác như thế nào. Cho nên đời này ta hi vọng sẽ trở thành một minh quân, được vang danh rạng rỡ trong sách sử, ta không muốn bên trên sách sử vĩnh viễn ghi lại ta là một tên hoàng đế bạo ngược. Thế nhưng có một số việc nói thì dễ, nhưng làm lại không dễ.

Ta chậm rãi quỳ trên mặt đất, đưa mắt nhìn liệt tổ liệt tông phía trên mà không thốt nên lời, ta không biết bọn họ ở trên đó khi nhìn thấy ta làm chuyện kia sẽ có cảm tưởng gì, có cảm thấy thất vọng hay không.

Nghĩ tới đây, ta nhắm mắt lại, ngực bỗng nhiên cảm thấy đau đớn. Kỳ thật lúc ở trên Tức Phượng điện, ta biết rõ mẫu hậu với Tiết Như Ngọc sẽ không nghĩ tới ta lại giận dữ như vậy. Cho đến khi ta lệnh cho Nguyên Bảo tìm chứng cớ, làm hai người không kịp trở tay. Ta vốn có ý định dùng chuyện này để gây hấn với Tiết Như Ngọc, giáng cho nàng cái tội khi quân. Thế nhưng tại giây phút cuối cùng, chủ yếu là do thân thể không khỏe cộng thêm phiền não trong lòng, cho nên không chống đỡ được đến cùng, hôn mê bất tỉnh. Mà hôm nay Nhược Lan đã chết rồi, đem hết thảy tội nghiệp ôm vào mình, còn những chứng cứ khác có lẽ cũng đã biến mất.

Nguyên Bảo nói, mấy ngày ta bị bệnh, trên triều đình đều cho rằng ta là vì thương tiếc nhi tử đã mất. Thế nhưng mà, chỉ có trong lòng ta hiểu rõ, ta sở dĩ bị bệnh là vì đứa bé đó là do chính tay ta giết chết.

Lúc trước ta triệu kiến Trương Đình Ngọc chính là do không tin hài tử mà Tiết Như Ngọc đang mang là của mình, thế nhưng sau khi nghe xong lời nói của Trương Đình Ngọc, hài tử đó chính xác là của ta. Mặc dù biết rõ là của ta, nhưng mỗi khi ta nhớ đến chuyện Tiết Như Ngọc phản bội ta kiếp trước, ta đều không có cách nào chấp nhận sự tồn tại của đứa bé đó. Ta không ngừng nghi ngờ, lo lắng bất an, chỉ sợ đến khi đứa bé đó ra đời chứng minh rốt cuộc ta cũng không tránh khỏi vận mệnh kiếp trước. Cho nên ta mới hỏi Trương Đình Ngọc những câu kia, Trương Đình Ngọc là ngự y lâu năm ở trong cung, mà ông ta cũng không thích Tiết gia, cho nên mới nói chuyện quả sơn trà. Ta liền ra lệnh kiếm những đồ vật chua ngọt đưa cho Tiết Như Ngọc, mà quả sơn trà hiển nhiên đứng đầu… Lúc ăn không mấy ai chú ý đến, nó thật sự ảnh hưởng đến thai nhi.

Nhưng cho dù với lý do gì, đều không thể thay đổi sự thật là chính tay ta đã giết chết cốt nhục tình thân của mình.

Kiếp trước cho dù hồ đồ thế nào, ta cũng chưa từng nghĩ qua mình sẽ đích thân ra tay giết chết đứa con của mình.

Mặc dù khi đó con của ta đối với ta rất bất mãn, nhiều lần làm ta tức giận. Thế nhưng ta cũng chỉ trách mắng, mà chưa từng có ý niệm giết chết bọn chúng. Cho đến lúc cuối Trần Kiến Quang lãnh đạo phản quân chém hết con của ta, khi đó cả thể xác lẫn linh hồn của ta đều rất căm hận.

Hôm nay trọng sinh lại một đời, ta lại tự tay giết chết con của mình.

Với tư cách là một hoàng đế, chỉ một nguy cơ nhỏ cũng không thể bỏ sót, vì thế hành động này không có gì đáng trách, nhưng trên cương vị là một người phụ thân thì đó là tội lỗi không thể tha thứ. Ta là hoàng đế, nhưng cũng là một người phụ thân, những tội nghiệp này ta phải tự gánh chịu, đây chính là một người phụ thân nhu nhược, mà không phải là một vị hoàng đế sai lầm.

Quỳ trên miếu đường này, ta nhìn bài vị của liệt tố liệt tông, im lặng rất lâu. Ta trầm mặc, lẳng lặng nhìn chân dung của bọn họ. Ta nghĩ biết đâu có một ngày nào đó bức họa của mình cũng được treo chỗ này, không biết có người nào cũng quỳ xuống thỉnh tội với ta hay không, khi đó không biết ta dùng ánh mắt gì để nhìn người phía dưới? Là hận hay là thất vọng? Là gì ta cũng không biết được.

Trong lúc thỉnh tội thì không có ai đến quấy rầy đấy, ta ở bên trong miếu đường quỳ ba ngày. Ba ngày này ta đã suy nghẫm rất nhiều, nghĩ đến triều đình rồi đến hậu cung, cũng đã từng nghĩ qua Trác Văn Tĩnh cùng Tiết Như Ngọc, nhưng chủ yếu vẫn là tự suy xét chính mình.

Ba ngày sau, ta đứng dậy rời khỏi đây, tâm tình bình phục vài phần. Thời điểm ra khỏi miếu đường, trời quang mây tạnh, Nguyên Bảo vịn ta, sau một lúc thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương biết ngài hôm nay xuất quan, nên đã sai người chuẩn bị thức ăn tại Giao Thái điện.”

Ta nghe xong ngừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Vậy thì bãi giá Giao Thái điện.”

Nguyên Bảo vội vàng đáp lời, sau đó vịn ta ly khai miếu đường.

Thời điểm đến Giao Thái điện, Trác Văn Tĩnh đang đi tới đi lui ở trước cửa đại điện, lúc nhìn thấy ta liền dừng lại, sau đó tiến lên thỉnh an.

Ta liền bước đến nâng hắn đứng dậy, Trác Văn Tĩnh nhìn ta sau đó khẽ nói: “Hoàng thượng, bây giờ có thể dùng thiện chưa?”

Có lẽ là do trong lòng có nhiều chuyện phiền muộn, cho nên ta không có cảm giác đói bụng. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt chờ mong của hắn, ta gật đầu nói: “Được rồi.”

Thức ăn lần này rất thanh đạm, chỉ có một chút cháo lỏng. Sau khi ngồi xuống, Trác Văn Tĩnh tự mình múc cho ta chén cháo rồi thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thân thể của người bây giờ vẫn còn rất yếu, ăn chút cháo là tốt nhất.”

Ta nghe xong cười nói: “Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị ngược lại cũng không tệ.” Dứt lời ta lấy thìa ăn vài ngụm cháo.

Vốn dĩ không có khẩu vị gì, nhưng mà Trác Văn Tĩnh vẫn kiên trì đưa cho ta thêm một chén cháo. Sau khi ăn xong, Nguyên Bảo cho người tiến tới dọn dẹp, ta cùng Trác Văn Tĩnh ly khai, chậm rãi đi vào Giao Thái điện.

“Hoàng thượng, người hãy nói tất cả những việc phiền muộn trong lòng ra đi, nếu giữ lại chỉ càng thêm buồn lòng.” Đi một đoạn đường, Trác Văn Tĩnh nhìn ta thấp giọng nói.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn nói đến cái gì?”

Trác Văn Tĩnh chuyển động yết hầu, nhìn ta thản nhiên nói: “Hoàng thượng, giống như người đã nói vậy, có vài lời vi thần không nên nói, cũng không thể nói, nhưng Hoàng thượng đối với vi thần rất tốt, vi thần đều hiểu được. Vi thần đã hiểu được, thì dĩ nhiên cũng biết được trong lòng người có nhiều khổ sở.”

Nghe xong lời nói của Trác Văn Tĩnh, ta hạ nụ cười, hai tay siết chặt một chỗ nói: “Ngươi cũng biết rồi.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta khẽ nhíu mày, khẽ ‘ân’ một tiếng.

“Không sợ trẫm giết ngươi?” Ta hừ lạnh một tiếng hỏi, Trác Văn Tĩnh nghe lời nói của ta sau đó cười nhạt một tiếng đáp: “Nếu Hoàng thượng thật sự muốn giết vi thần, thì ngay từ đầu đã không che chở cho vi thần rồi. Vi thần vẫn là câu nói đó, Hoàng thượng có lời gì đều có thể nói cho vi thần, cho dù có chết, vi thần cũng sẽ nghe đấy.”

Nghe Trác Văn Tĩnh nói xong, trong lòng ta không nói rõ là cảm giác gì, chỉ hỏi: “Trác Văn Tĩnh, ngươi thừa biết trẫm không phải là hạng người tốt gì, tại sao lại một mực chờ trẫm quay đầu lại? Ngươi nói trẫm đã cứu ngươi một mạng, thế nhưng chính trẫm không thể hiểu nổi, nếu như không phải trẫm cứu ngươi một mạng, vậy ngươi cũng giống như những người khác mất hết hi vọng sao?”

Trác Văn Tĩnh nhướng mày nhìn ta, sau một lúc khẽ cười nói: “Hoàng thượng, vi thần luôn luôn cho rằng người không phải là loại người như vậy, về phần ơn cứu mạng, chẳng qua đúng lúc là người mà thôi. Nếu như lúc ấy không phải người, thì sau này cũng sẽ là người, tâm vi thần chỉ có một.”

Nghe xong lời nói gần như là thổ lộ của hắn, trong lòng ta nhẹ nhàng thở ra, những ngày áp lực đè nén cùng áy náy bởi vậy mà vơi đi rất nhiều. Sau cùng ta nở nụ cười, đi đến bên hắn thấp giọng nói: “Trác Văn Tĩnh, trẫm thích ngươi thẳng thắn như vậy.”

Thẳng thắn đến nỗi làm người ta đau lòng, Trác Văn Tĩnh cười cười không nói gì.

Ta liền nhìn phía xa cười nói: “Chốn hậu cung này, cuối cùng cũng đã tươi sáng hơn vài phần.”

Trác Văn Tĩnh ngừng lại nói: “Hoàng thượng, mẫu hậu bị bệnh, người còn không mau đến thăm?”

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Ta nhìn bầu trời phía xa hỏi lại.

Trác Văn Tĩnh trầm mặc sau đó nói: “Vô luận là Hoàng Thượng quyết định như thế nào, vi thần đều ở bên cạnh cùng Hoàng Thượng.”

Nghe hắn nói xong, ta cười cười, lên tiếng nói: “Lời này của ngươi rất tốt, cùng đi thôi.” Trong lời nói ngụ ý sống chết có nhau, đi theo đến cùng sao? Làm cho người khác cảm giác đúng là không tệ.

Thời điểm đến cung Phượng Nghi, Trác Văn Tĩnh đứng bên ngoài điện không đi vào. Ta hiểu rõ ý tứ của hắn, liền đi vào điện một mình, đúng lúc mẫu hậu cũng vừa tỉnh lại, đang uống thuốc.

Dung nhan của mẫu hậu rất tiều tụy, đôi má có chút hóp lại, một chút cũng không giống như trước đây là một Thái hậu cao cao tại thượng ung dung quý phái, ta nhìn mà có chút đau lòng.

Mẫu hậu nhìn thấy ta liền kinh ngạc, sau đó run rẩy kéo tay của ta qua nói: “Hoàng đế, ngươi gầy hơn rồi, trong lòng ngươi khổ tâm, ai gia cũng biết.”

Nghe lời nói của mẫu hậu xong, trong lòng ta tê dại, ngồi ở đầu giường nói: “Mẫu hậu, nhi thần…”

Mẫu hậu phất phất tay nói: “Đừng nói nữa, ai gia đều biết, hài tử này của Ngọc nhi trong lòng ai gia cũng yêu thích. Bây giờ đã không còn nữa, ngươi cũng đừng quá đau lòng, mặc dù trong lòng ai gia cũng vô cùng khó chịu.” Mẫu hậu nói xong, nước mắt chảy xuống.

Ta nghe xong lời này trong lòng thầm giật mình, lời này của mẫu hậu sao nghe ra lại vẫn còn thiên vị Tiết Như Ngọc vậy? Nhưng mà ta cũng không nói gì thêm, trầm mặc ngồi đó, mẫu hậu nhìn ta mấp máy miệng, rốt cuộc hỏi: “Hoàng hậu đang ở bên ngoài?”

Trong lòng ta có chút phòng bị, bất quá vẫn ‘ân’ một tiếng, lúc này Trác Văn Tĩnh tiến vào thỉnh an, mẫu hậu nhìn hắn, trong con ngươi liền hiện lên một tia chán ghét cùng hận ý, sau đó bà thản nhiên nói: “Trong lúc Hoàng Thượng ngã bệnh, Hoàng hậu xử lý mọi việc cũng không tệ, Hoàng Thượng vừa mất ái tử, ngươi ít nhiều cũng thông cảm đôi chút.”

“Vi thần tuân chỉ.” Trác Văn Tĩnh khẽ đáp. Mẫu hậu ‘ân’ một tiếng, nhìn ta nói: “Hoàng thượng, thân thể của ngươi vừa khỏi, nên trở về nghỉ ngơi.”

Nói thật ta cũng không muốn ở nơi này lâu nữa, vì vậy liền đáp lời, đứng lên hành lễ nói: “Nhi thần cùng Hoàng hậu ngày khác sẽ đến thăm mẫu hậu.”

Dứt lời ta đứng dậy, Trác Văn Tĩnh cũng thuận thế hành lễ, mẫu hậu có chút sững sờ. Ta quay người ly khai, Trác Văn Tĩnh dĩ nhiên là cũng đi theo ta.

Sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, ta thở dài một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Trác Văn Tĩnh, hắn nhìn ta mỉm cười, dung nhan tuấn tú nho nhã.

Vài ngày sau đó, ta triệu Trương Đình Ngọc đến điều dưỡng thân thể cho ta. Uống dược được mấy ngày, cơ thể cũng bắt đầu khỏe mạnh trở lại, cảm thấy có khí thế mạnh mẽ. Ta đến nghỉ ngơi tại Giao Thái điện, nằm trong màn trướng, ta ôm Trác Văn Tĩnh thấp giọng nói: “Trẫm mất một hài tử, thì ngươi trẫm phải đền bù lại cho trẫm một hài tử.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, gương mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Được.”

Nghe hắn nói xong, ta khẽ cười ra tiếng, sau đó hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn, bàn tay tiến vào bên trong y phục của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.