Dưới ánh mắt chỉ trích của mọi người, bà ta xám xịt cuốn xéo, đến cái rắm cũng chưa kịp phóng. Nhưng Liễu Như và An Thừa Trạch đều biết đây chưa phải lần cuối. Hiển nhiên, người nhà Quách Tiểu Hoa nhìn thấy khoản tiền lương kếch xù và bao lì xì nên sinh lòng ganh ghét, cũng là công nhân nghỉ việc như nhau, một phụ nữ như Liễu Như dựa vào gì có thể kiếm nhiều tiền như vậy, mà con trai họ chỉ có thể ở nhà. Thứ nhất là bởi lòng người không đủ rắn nuốt voi, hai là thấy Liễu Như thân phụ nữ đơn côi dễ chèn ép.
*lòng người không đủ rắn nuốt voi: tương đương với “lòng tham không đáy”
Đúng như An Thừa Trạch suy đoán, đại khái từ Tết vừa rồi, khi Quách Tiểu Hoa cầm nhiều tiền thưởng về nhà, ý đồ xấu đã được khơi mào, sở dĩ nhịn tới bây giờ, coi mòi cũng nhờ công lao của Quách Tiểu Hoa. Hiềm nỗi hôm qua Quách Tiểu Hoa về nhà không chịu tiếp tục uống thuốc, kích thích cảm xúc đè nén của hai mẹ con, chỉ e đêm qua Quách Tiểu Hoa bị đánh không nhẹ, không chừng đến bò cũng không bò nổi, thế nên mới không đi làm, tùy ý mẹ chồng đi gây chuyện.
Đoán chừng đôi mẹ con vô lương muốn lừa bịp tống tiền, muốn chiếm cửa tiệm của Liễu Như. Bằng sự cố gắng suốt nửa năm nay của Liễu Như, toàn tỉnh đều biết đến điểm tâm Như Ký, nếu có thể đoạt được cửa tiệm đó, tương đương có được con gà đẻ trứng. An Thừa Trạch cảm thấy bản thân vẫn quá xem thường sự đen tối của lòng người, hồi ấy hắn nghĩ mẹ con đó cùng lắm chỉ dụ dỗ Quách Tiểu Hoa trộm tiền, nào ngờ lại nuôi dã tâm lớn đến thế, cũng không ngờ nhị vị lại cực phẩm tới trình độ này.
Xế chiều, sau khi bán hết số điểm tâm làm hôm nay, Liễu Như liền đóng cửa tiệm, dắt tay An Thừa Trạch ra nhà sau, đầy mặt nghiêm túc nhìn hắn, im lìm không nói.
Không khí trong phòng rất nặng nề, An Thừa Trạch lại chẳng sốt ruột mấy, Liễu Như đang giận vì hắn nói dối đây mà. Quả nhiên chẳng mấy chốc đã sụp đổ, hán tử Liễu vĩnh viễn không thể nổi nóng với con mình, cuối cùng đành ôm lấy An Thừa Trạch, nói: “Học được nói dối ở đâu, hả?”
An Thừa Trạch tựa vào lồng ngực ngập tràn mùi điểm tâm ngọt ngào của mẹ mình, vùi đầu vào lòng cô, lộ ra vành tai đỏ rực. Hắn rầu rĩ nói: “Con không nói dối, dì Tiểu Hoa quả thực cả ngày bị đánh, chính mắt con thấy, lúc còn ở nhà cũ, cứ mỗi lần trông thấy dì Tiểu Hoa là sợ hết hồn.”
Hắn thực sự không bịa chuyện, sở dĩ mấy chục năm sau vẫn có thể nhớ rõ ký ức ngày nhỏ là bởi thảm trạng của Quách Tiểu Hoa đã khắc sâu vào đầu An Thừa Trạch. Kiếp trước, sau khi hắn cùng Liễu Như rời khỏi tỉnh Kiến thì không liên hệ với Quách Tiểu Hoa nữa, rồi mẹ qua đời, hắn ở An gia có chút thế lực, liền lén lút dời mộ Liễu Như về quê nhà. Bắc Kinh phồn hoa không thích hợp với Liễu Như kiếp trước, An Thừa Trạch tự thấy như vậy, cô vẫn thích tỉnh Kiến – nơi hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau hơn.
Lần trở lại ấy, hắn có về thăm ông bà ngoại đã già cả, người nhà Liễu Như tuy từ mặt cô, nhưng họ đều là nông dân chất phác, còn tạo điều kiện cho con gái lên đại học, làm sao có thể không xót không thương, chẳng qua Liễu Như lại bỏ mặc tất cả, khiến bọn họ giận quá mất khôn. Song, xét thấy Liễu Như kiếp này có thể dễ dàng mượn được xe bốn bánh và tiền, ba mẹ tuy khó chịu với cô, tỉnh thoảng còn mắng vài câu, nhưng quả thật đánh là thân mắng là yêu. Hai cụ khóc cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người bác từng cho Liễu Như học phí lặng thinh không nói, cuộc sống đã đè cong lưng hắn, cái chết của em gái cũng tạo thành cú sốc quá lớn. Người cậu họ trong nhà có chút tiền thì nện một đấm xuống đất, cô em gái nhỏ thắt bím hai bên mới ngày nào còn theo đuôi các anh trai rồi bị côn trùng dọa tới mức khóc sướt mướt, đã đi rồi.
An ủi người nhà xong, An Thừa Trạch nhanh chóng thúc đẩy cơ giới hóa trong sản xuất nông nghiệp ở tỉnh Kiến, tạo cơ hội làm giàu cho quê hương. Mà thời điểm ấy, hắn cũng đi thăm bạn bè cũ của mẹ, Quách Tiểu Hoa là một trong số đó, nhưng cô đã qua đời, thậm chí còn sớm hơn Liễu Như. Người nói uống nhầm thuốc, kẻ bảo bị ông chủ đánh chết, mà mẹ chồng và chồng cô sau khi lừa được một khoản của ông chủ thuê Quách Tiểu Hoa lúc ấy, liền rời khỏi tỉnh Kiến, đi đâu không biết.
Kiếp này chứng kiến bà già kia đến làm loạn, An Thừa Trạch không khỏi nhớ lại kết cục của Quách Tiểu Hoa kiếp trước, trong lòng hết sức khó chịu. Mấy ngày nay, hắn với Quách Tiểu Hoa tiếp xúc không ít, đó là một người phụ nữ an phận, thành thật, tri ân báo đáp, luôn nỗ lực vươn lên, cô mới hơn hai mươi tuổi, trẻ trung như thế, thế hệ sau gọi tuổi này là độ tuổi đầy hoa mộng.
Quả nhiên, An Thừa Trạch vừa bảo mình sợ, Liễu Như liền thở dài một hơi, ôm chặt con trai, không trách hắn tính kế bà già kia nữa.
Cô đương nhiên biết gia đình Quách Tiểu Hoa là rắc rối lớn, nhưng lúc cô vì tiền lương, chủ động xin điều từ văn phòng đến phân xưởng, không hiểu biết gì, người xung quanh biết cô độc thân mang theo con, chồng thì cao chạy xa bay, ai nấy đều chỉ trỏ. Những ngày gian nan ấy chỉ có Quách Tiểu Hoa vươn tay giúp đỡ, hiện tại cô có năng lực, cớ gì không giúp bạn bè một phen.
Sự thật chứng minh, Quách Tiểu Hoa là công nhân vô cùng đáng tin, suốt thời gian qua, có khi tiền nằm sờ sờ ngay dưới mi mắt, thế mà cô chẳng hề chạm qua. Buôn bán ế cô còn nóng ruột hơn Liễu Như, bán được thì mừng rỡ như chính mình kiếm được tiền. Lúc học làm điểm tâm cũng rất cố gắng, chưa bao giờ ăn bớt ăn xén nguyên liệu, đích xác là một cấp dưới, một người bạn kiêm chị em cực kỳ tốt.
“Tối nay mẹ định đi thăm dì Tiểu Hoa.” Liễu Như buồn bã lên tiếng, “Hôm nay dì ấy không tới, mẹ lo quá.”
“Con đi với!” An Thừa Trạch vội nói, dù hiện tại tính cách Liễu Như hết sức dũng mãnh, nhưng sức lực vẫn không bằng đàn ông, hơn nữa nhìn bà già kia, tuổi vậy thôi chứ sức khỏe tốt lắm, Liễu Như có khi sẽ ăn mệt. Tuy bảo đánh người là phạm pháp, nếu thực sự chịu thiệt có thể kiện bọn họ, nhưng tại sao phải để bị đánh rồi mới đòi công bằng, chẳng lẽ không thể cho đối phương một trận trước sao?
“Không được!” Liễu Như vỗ bả vai nhỏ gầy của An Thừa Trạch, chả biết thằng bé bị sao nữa, Tiểu Nghị bằng tuổi nó sắp thành thanh niên tới nơi rồi, Tiểu Trạch vẫn cứ trắng trẻo mũm mĩm như em bé trong tranh tết.
Ách… trên thực tế, An Thừa Trạch tuy nhỏ gầy, nhưng tốc độ trưởng thành tương đối bình thường, đời trước hắn 15 tuổi mới bắt đầu cao, ngặt nỗi chưa cao được bao nhiêu đã bị An Chí Hằng dùng ma túy hãm hại. Ngược lại, như Thạch Nghị mới gọi là bất thường, cứ nhích từng tí và ăn phân hóa học kiểu thế, đầu sắp chọc thủng trời rồi kia kìa.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, trong lúc mẹ con An Thừa Trạch mải nghĩ đến Thạch Nghị, nhóc to xác bơi lặn một ngày vừa cởi áo liền xông vào phòng, lao thẳng đến cái giếng bơm bên trong, bơm một hồi cũng có nước mát lạnh chảy ra, anh bèn uống đầy một bụng.
An Thừa Trạch nhướn mày.
…
Ba chồng Quách Tiểu Hoa sinh thời là lãnh đạo xí nghiệp nhà nước, nhà cũng được cơ quan cấp cho, dù hiện giờ gia cảnh khó khăn, nhưng vẫn được ở một trong những căn nhà lầu đầu tiên. Nhà lầu xuất hiện sớm nhất ở tỉnh Kiến, nghĩ cũng biết Thạch Nghị chắc chắn cũng ở đó, vì thế Thạch Nghị lấy cớ về nhà để đi theo Liễu Như, còn An Thừa Trạch lấy cớ qua nhà bạn chơi.
Liễu Như: “…”
Con trai rất ngoan, cô chẳng nỡ đánh, nhưng nhóc đen nhẻm này còn cao hơn con mình, đập nó hai cái chắc không sao nhỉ?
Đúng là không sao, Liễu Như vừa đập hai cái vào lưng Thạch Nghị để đuổi thằng nhóc đi, Thạch Nghị liền vỗ nhẹ lên ngực, chớp chớp mắt với An Thừa Trạch, tỏ vẻ anh đây không sao cả, chấp khiêng đồ đánh luôn đấy! So với đôi bàn tay trắng trẻo không đành lòng dùng sức của Liễu Như, roi của sư đoàn trưởng Thạch có thể vụt chết ngựa!
An Thừa Trạch ngoảnh đi không nhìn Thạch Nghị, thời kỳ trưởng thành đang đến, Husky ngốc Thạch Nghị lại có thêm một thói quen khiến hắn khó chịu – bảnh chọe. Vào kỳ dậy thì, tâm lý phát triển chậm chạp và sinh lý phát dục quá độ tạo thành nhận thức không hài hòa ở trẻ con, thể hiện rõ ở việc bắt đầu chú ý tới bản thân hơn, dần sinh ra tâm lý phản nghịch không phục người lớn, tâm trí tự cho là đã trưởng thành kỳ thật vẫn rất ngây thơ, muốn làm chuyện chứng minh mình là người lớn, song luôn gây hiệu quả ngược. Trưởng thành cùng chỉ số EQ không đuổi kịp tốc độ lớn lên khiến tâm lý bị chênh lệch, dẫn đến con trẻ nảy sinh lòng tự ti và tự tin thái quá.
Thạch Nghị không có hai điểm này, chủ yếu là do ba anh quá mạnh mẽ, dù đang trong giai đoạn dậy thì, anh cũng không nuôi ý định hạ gục ba mình, phạm lỗi vẫn ăn roi như thường. Vốn lúc này ba luôn vắng nhà, Thạch Nghị thiếu tình thương rất dễ phát sinh vấn đề về tâm lý. Nhưng ở chung với gia đình An Thừa Trạch, trí tuệ của An Thừa Trạch và sự dịu dàng của Liễu Như khiến anh chẳng hề thấy tịch mịch, nên biểu hiện duy nhất cho tuổi dậy thì của Thạch Nghị chính là — lên mặt. Thêm nữa, anh còn là lão đại trong đám nhỏ, khoe với tụi nó cũng vô nghĩa, do vậy đối tượng lên mặt chỉ nhắm vào — An Thừa Trạch.
Quả là… dẫu Thạch Nghị giờ đây giống như khổng tước xòe đuôi suốt ngày khoe khoang ta đây cực ngầu, nhưng thực ra cái thân đen thùi kia nom thế nào cũng không thành khổng tước được, cùng lắm là Shepherd, Shepherd thuộc tính Husky ngốc.
*chó Shepherd (tiếng Trung gọi là hắc bối, vì phần lông trên lưng bé nó màu đen)
Gõ cửa nhà Quách Tiểu Hoa, nhà lầu thập niên 90 chưa có mắt mèo, bà mẹ chồng mở cửa mới biết là Liễu Như, toan đóng sầm cửa, nhưng bị Thạch Nghị ngăn lại, cứng rắn chen vào.
“Mấy người làm gì! Con, con ơi!” Bà ta gọi khàn cả giọng, địa bàn của mình bị xâm nhập, bà không khỏi kinh hoảng.
Con trai bà ta khập khiễng đi tới, An Thừa Trạch không nhịn được nhăn mày. Cả hai đời đều chưa có cơ hội gặp gã đàn ông này, hôm nay vừa thấy liền xem thường. Tuy nói què chân, nhưng thân hình cũng được mét tám, chỉ đi đứng hơi bất tiện, chứ cánh tay còn thô hơn đùi Quách Tiểu Hoa. Mức độ tàn tật chưa đến cấp bốn, thế mà lại mượn cớ không làm việc!
Do thời đó bác trai bác gái của Liễu Như là anh em họ ruột mà lại cố lấy nhau, kết quả sinh ra người anh thứ hai bị bệnh đục tinh thể, cộng thêm mắt lé và rung giật nhãn cầu. Người anh ấy gần như bị mù, chỉ nhìn thấy những hình ảnh rất mơ hồ, đã vậy còn lung lay. Cũng chính vì thế, ông phải lấy một quả phụ mang theo con ở thôn lân cận. Nhưng bác họ của hắn có thể chịu khổ, ruộng trong nhà do một tay ông chăm bón, trừ lúc bán đồ thấy không rõ tiền cần vợ hỗ trợ, còn lại thì không cần, là một người chồng đội trời đạp đất, tình cảm phu thê rất tốt. Thời gian trước còn xin bác họ cả cho vay tiền mổ đục thủy tinh thể, mắt khỏe hơn chút, lại càng nỗ lực làm việc. Vợ ông cũng thương chồng, dù không làm được việc nặng, nhưng mùa đông trong nhà luôn luôn ấm áp, bất kể bác dậy sớm cỡ nào để làm việc, cũng đều được ăn bữa cơm nóng hổi.
Người tàn tật, tàn tật thì sao, chưa từng xem Olympic dành cho người khuyết tật sao! Hơn nữa, cái gã trước mắt thì tàn tật nỗi gì, chẳng qua là một kẻ bất lực chỉ biết ỷ vào khi dễ phái yếu để chứng minh khí phách đàn ông của mình mà thôi.
Thấy chồng Quách Tiểu Hoa, Liễu Như cũng rất phẫn nộ, bèn nói thẳng không chút khách khí: “Tôi tới thăm Tiểu Hoa, hôm nay cô ấy không đi làm cũng không xin phép, tôi hơi lo lắng.”
“Hôm qua cô ta vừa về nhà liền nằm liệt giường, tôi còn tính hỏi xem mấy người đã làm gì đây.” Gã đàn ông sức dài vai rộng hung ác nhìn Liễu Như, chặn trước mặt không cho họ tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng đồ vật rơi xuống đất, Liễu Như nhướn mày, lập tức muốn vọt vào phòng, gã đàn ông vươn tay toan ngăn cản, song bị Thạch Nghị nện vào góc tường.
An Thừa Trạch tiến bước dài xông lên, thừa lúc Thạch Nghị sức lớn quật ngã được gã, liền chen chân đạp lên ngực gã, đạp một lúc mấy cái: “Cho ông dám đánh mẹ tôi, dám đánh mẹ tôi này, đàn ông đàn ang mà lại đi đánh mẹ tôi, ông đánh cả phụ nữ sao!”
Gã đàn ông: “…”
Gã… gã mới chạm đến góc áo thôi mà…
Bà già thấy con trai bị ức hiếp, gào đến tê tâm liệt phế, muốn đi lên giúp, nhưng Thạch Nghị không chỉ khỏe, mà kỹ năng đấu vật cũng hỗ trợ anh không ít, anh xoay người vài cái, vừa đạp gã kia, vừa không đụng vào bà già, nhưng vẫn khiến bà ta chẳng cách nào tới gần An Thừa Trạch.
Dưới sự trợ giúp của hai vệ sĩ nhí, Liễu Như rốt cuộc cũng vào được phòng ngủ, tính cô kiên cường là thế, vậy mà vừa mở cửa cũng suýt nữa bật khóc. Quách Tiểu Hoa toàn thân trần truồng bị trói trên giường, miệng bị bịt kín, trên người phủ kín vết thương đáng sợ. Cô vội vàng lao tới cởi dây thừng và miếng vải trên miệng Quách Tiểu Hoa, rồi tìm quần áo cho cô ấy mặc.
Trong miệng Quách Tiểu Hoa còn ít cơm, bọn họ sợ Quách Tiểu Hoa không chịu ăn, nên cưỡng ép nhét thức ăn vào miệng cô, kế đó buộc mảnh vải lên để cô không phun ra được, sau cùng chỉ đành nuốt vào!
Quách Tiểu Hoa ho khan hai tiếng, ôm chặt Liễu Như, cổ họng khàn khàn cố lên tiếng: “Chị, chị Liễu, anh ta, họ muốn đến nhà chị lừa tiền, nhất quyết đừng…”
Bản thân đã ra nông nỗi này, câu đầu tiên lại vẫn quan tâm đến người khác. Liễu Như hít sâu một hơi, cố nén dòng lệ đã tràn ra hốc mắt, cẩn thận mặc xong quần áo cho Quách Tiểu Hoa, ôm lấy cô, vỗ lên bờ lưng khẽ run: “Đi giám định thương tích rồi ly hôn đi.”
*giám định thương tích để yêu cầu bồi thường
Người Quách Tiểu Hoa run mạnh lên, nằm trong lòng Liễu Như lắc đầu.
Liễu Như thở dài, lau nước mắt cho cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Em biết súc vật là gì không? Chính là thứ bị người ta nuôi trong nhà, nhốt vào chuồng, vui vui thì cho hai miếng cơm, lúc bực thì đánh chửi thỏa thích. Súc vật sở dĩ là súc vật, là bởi chúng nó không biết phản kháng, người ta cho nó miếng ăn, nó liền quên sạch những giam cầm và ngược đãi trước đó, em là người hay súc vật?”
Lời Liễu Như tương đối cay nghiệt và độc địa, chẳng mảy may cho tâm linh bị thương tổn của Quách Tiểu Hoa chút lối thoát nào. Buồn vì ai đó bất hạnh, giận bởi ai đó không chịu đấu tranh! Liễu Như và chồng Quách Tiểu Hoa làm cùng đơn vị, đương nhiên biết mặt nhau, bình thường hai vợ chồng ở trước mặt người ngoài không tệ, lúc đó cô cũng tưởng gã chỉ hơi nóng nảy, uống rượu rồi đánh vợ, rất nhiều đàn ông thời ấy thậm chí sau này phạm phải tật xấu đó, mọi người chỉ khuyên giải chứ không khuyên ly hôn, Liễu Như cũng thế. Nhưng năm ngoái cô tới vùng duyên hải, gặp được rất nhiều người phụ nữ tự lực cánh sinh không dựa dẫm đàn ông, cũng chứng kiến khá nhiều cuộc hôn nhân không hợp thì chia tay, và hiểu rõ hạnh phúc là do chính mình giành lấy, người khác tốt mấy cũng chẳng cho được, phụ nữ phải biết tự yêu bản thân. Nếu chồng Quách Tiểu Hoa chỉ nóng nảy thì thôi, nhưng hắn lại đối đãi với vợ mình như vậy, thế mà cũng là con người sao?
Lời cô kích động đến Quách Tiểu Hoa, Quách Tiểu Hoa chưa từng nghĩ Liễu Như sẽ nói cô như thế, ngôn ngữ gần như sỉ nhục khiến cô đau đớn.
Liễu Như nâng gương mặt chồng chất thương tích của Quách Tiểu Hoa: “Nếu em vẫn muốn làm người, hôm nay hãy theo chị ra khỏi căn nhà này, đến bệnh viện điều trị cũng được, giám định thương tích cũng được, em thích đi đâu thì đi. Còn nếu em không dám bước ra khỏi cánh cửa này, vậy từ nay về sau chị không quan tâm em sống chết ra sao nữa, mau cầm tiền lương tháng này rồi cách chị xa một chút, chị thuê không nổi hai con sói sau lưng em.”
Quách Tiểu Hoa khóc, cô ôm Liễu Như gào đến khàn giọng, cổ họng vốn khản đặc giờ lại vang dội như ống bễ bị vỡ, chói tai đến mức lòng người đau xót. Cô khóc một lát, đoạn nắm chặt cánh tay Liễu Như, thấp giọng nói: “Em, em đi bệnh viện, hôm qua bọn họ đổ thuốc vừa sắc xong vào miệng em, giờ ngực em vẫn hơi đau.”
*ống bễ: đồ dùng để thổi hơi vào một lò nung kim khí cho tan ra
Thuốc còn nóng mà cứ vậy đổ vào? Chỉ e thực quản bị phỏng hư luôn rồi! Liễu Như giận tới mức siết chặt nắm đấm, cô cảm thấy nếu mình ra khỏi phòng này, chỉ sợ sẽ không kiềm được mà cho hai kẻ kia một trận, chớ trách cô bất kính với người già!
Lúc đỡ Quách Tiểu Hoa ra ngoài, hai người phụ nữ, một bi thương, một phẫn nộ, thoáng cái đờ ra.
Gã đàn ông và bà già song song ngồi xổm trên đất, trên người không có thương tích, Thạch Nghị chẳng biết rút được cái dây lưng ở đâu, đang quất lên vách tường bên cạnh gã đàn ông. Dây lưng quật lên tường phát ra tiếng chan chát, vang một tiếng gã liền hét một tiếng, kỳ thật ai cũng thấy dây lưng căn bản chưa hề chạm vào gã. Mà bà già nghe tiếng con mình hét chỉ muốn nhào lên người gã, nhưng An Thừa Trạch đứng sát bên bà ta, bà ta vừa toan đứng lên, hắn lập tức dùng mũi chân đá lên huyệt vị khiến toàn thân bà ta tê mỏi, đến bò cũng bất lực.
Liễu Như: “…”
Đây là con mình sao, con mình thiệt sao? Tự dưng chóng mặt quá đi mất, nhất định là bị Thạch Nghị dạy hư rồi!
Quách Tiểu Hoa nhìn bộ dáng không chút tiền đồ của gã, tâm bỗng hóa tro tàn. Gã là ông trời của cô, gã giúp gia đình cô, hỗ trợ em trai cô lấy vợ, mang tiền cho ba cô chữa bệnh, còn cho cô hộ khẩu thành phố và một công việc đáng tự hào. Không lâu trước đây, người đàn ông này còn là cột chống trời trong lòng cô, cao lớn uy vũ, dù què thì thế nào, gã vẫn có thể chắn gió che mưa cho cô. Nhưng hiện tại… ha ha, dây lưng thôi mà, còn chưa quất lên người mà gã đã gào thành cái dạng này, thật quá hèn! Dây lưng thôi mà, gã cũng từng quất cô như vậy, lúc quất gã có biết cô cũng sẽ sợ, sẽ đau không!
Lắc đầu, không buồn liếc mắt nhìn hai người, chỉ thu thập ít giấy tờ tùy thân rồi ra khỏi nhà. Thạch Nghị và An Thừa Trạch bắt kịp, bà già và gã đàn ông muốn đuổi theo, Thạch Nghị quay đầu vung mấy đấm, hai người lập tức cúi xuống, không dám đứng dậy nữa.
Vừa ra liền lập tức kêu xe đi bệnh viện. Thời ấy, điều kiện bệnh viện tỉnh lỵ chưa tốt lắm, bác sĩ chủ nhiệm đi mở phòng khám, bác sĩ y tá vừa cắn hạt dưa vừa tám nhảm, ca đêm căn bản không ai quản, bác sĩ gây mê chẳng những uống rượu, mà còn không dùng thuốc tê. Nhưng hai năm trước có một nữ viện trưởng đến nhậm chức, người này rất có năng lực, áp dụng chính sách nghiêm trị, làm việc không đàng hoàng thì sa thải, bởi vậy bác sĩ y tá lại trở nên tận chức tận trách, bệnh nhân đi khám cũng nhiều lên.
Bọn họ nhanh chóng được cấp cứu, bác sĩ chụp phim cho Quách Tiểu Hoa, vị bác sĩ trực ban tuổi trung niên đã chứng kiến muôn mặt éo le của đời người cũng phải thốt lên: “Gãy hai xương sườn, nhiều mô mềm bị tổn thương, trên người không chỗ nào lành lặn, còn bị ép phát sinh quan hệ! Ngoài ra còn thực quản, phải nội soi dạ dày xem có bị nhiễm trùng không, thời gian này đừng ăn đồ lạnh, nóng, cay, tôi sẽ làm giấy giám định thương tật cho cô này, mẹ kiếp, gã kia có phải đàn ông không vậy.”
Liễu Như thở dài, ở lại với Quách Tiểu Hoa, bảo hai đứa bé về nhà ngủ. An Thừa Trạch biết bệnh viện tỉnh quản lý nghiêm khắc, đồn công an trước cổng bệnh viện có phòng trực ban, nếu hai mẹ con kia tới quậy càng tốt, bị tạm giam thì ly hôn càng đơn giản, thế nên hắn yên tâm cùng Thạch Nghị về nhà.
Nhóc to xác tự thấy đã lập công lại bắt đầu bày tấm bình phong đen nhẻm trước mặt An Thừa Trạch: “Hồi nãy anh đây lợi hại lắm đúng không! Thật chẳng tiền đồ, mới đánh lên tường mà đã bị dọa như vậy. Tớ mà được dùng roi quất thiệt ấy à, tớ quất cho thảm hơn cả dì Tiểu Hoa luôn!”
Quách Tiểu Hoa không có con, thành ra khá thân cận với con nhà người khác, tuy cô không trộm tiền, nhưng từng nhiều lần cho Thạch Nghị tiền tiêu vặt dưới sự đồng ý ngầm của Liễu Như, ngoài ra còn để dành điểm tâm mới làm cho thằng bé, đối xử đặc biệt tốt với Thạch Nghị và An Thừa Trạch. Thạch Nghị thích người dì này, nên nay chứng kiến cảnh tượng kia, cũng cực kỳ căm hận gã chồng, nghe xong chẩn đoán của bác sĩ còn hối hận sao lúc ấy không quật chết hai mẹ con đó.
“Cậu muốn vào trung tâm cải tạo thiếu niên à?” An Thừa Trạch liếc anh một cái, dù Thạch Nghị chưa thành niên, nhưng với cái đầu ăn phân hóa học kia, nếu thực sự ra tòa, coi mòi cũng bị xử nặng.
Thạch Nghị bắt được một tia quan tâm trong giọng điệu khinh bỉ nồng đậm, anh vươn tay ôm vai An Thừa Trạch: “Anh lợi hại lắm, đã bảo sau này cứ để anh bảo vệ cậu mà.”
Thốt được lời này thật chẳng dễ dàng, nhiều năm qua đối diện với hán tử Liễu Như và Cửu Âm Chân Kinh An Thừa Trạch, Thạch Nghị có lợi hại đến đâu cũng chỉ biết ảo não nghe lời, khí phách nam tử hán á? Thứ đó ăn được không? Cuối cùng cũng có cơ hội biểu hiện, đàn ông đích thực rốt cuộc có thể ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trước mặt đôi mẹ con cho mình ấm áp để che chở họ. Chả cần An Thừa Trạch khen, Thạch Nghị đã có cảm giác thành tựu, chảy cả nước mũi sung sướng rồi này.
Lần này, An Thừa Trạch cũng đồng tình mà gật đầu, hắn đâu ngờ gã kia lại cao to cường tráng cỡ ấy, nếu không có Thạch Nghị, một mình Liễu Như chỉ sợ sẽ chịu thiệt, đích xác phải cám ơn Thạch Nghị. Hắn kiễng chân xoa tóc Thạch Nghị, xúc cảm thật tốt, tóc cứng cứng đâm vào tay khiến lòng ai ngứa ngáy, lại vô cùng dễ chịu.
“Làm tốt lắm, anh trai ~~” An Thừa Trạch tăng thêm âm điệu vào lời khen.
Thạch Nghị bị tiếng anh trai lâu ngày không gặp làm muốn bay theo gió, hoàn toàn không ý thức được ngữ khí An Thừa Trạch giống y đúc cái giọng của Trình Phi khi sờ đầu con chó nhà nó “Làm tốt lắm, Đại Hoàng ~”.
Anh cũng thò tay nắn mặt An Thừa Trạch, tầm mắt rơi xuống vành tai no đủ của An Thừa Trạch, có chút mất không chế. Lại nói, Thạch Nghị từ nhỏ đã có đam mê cổ quái, có lẽ vì vành tai nhỏ của mình thường xuyên bị người lớn lôi ra bàn luận, nên anh cực kỳ hâm mộ vành tai người lớn, luôn muốn nhéo một cái, nhưng động tác này hơi dọa người, vì thế ông vua con chỉ biết kiềm nén nỗi ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng hôm nay có vẻ nhịn không nổi…
Ngắm gương mặt xinh xắn của An Thừa Trạch, nhóc đen nhẻm vẫn quyết định thu tay, tay trái nhéo tay phải, tay phải bóp tay trái, phải nhịn!
Mình là đàn ông đích thực mà!
…..
Màn đêm buông xuống, Liễu Như ở bệnh viện săn sóc Quách Tiểu Hoa không về, hôm sau An Thừa Trạch với Thạch Nghị lấy ít tiền, dán thông báo “Chủ tiệm có việc bận, ngừng kinh doanh mấy ngày” lên cửa, rồi đi thăm Quách Tiểu Hoa. Trên đường đi, Thạch Nghị mua hai chai nước, An Thừa Trạch rất thích trà trái cây Chim gõ kiến thời đó, liền cầm lấy uống, món nước ướp lạnh chẳng mấy khi được uống khiến hắn sảng khoái cả người, bắt đầu tính toán khả năng Như Ký cho ra mắt trà sữa, cafe, vân vân.
Vừa uống trà sơn tra vừa đi vào phòng bệnh, mới vào cửa đã bắt gặp một đôi vợ chồng nông thôn điển hình đang khóc trước giường Quách Tiểu Hoa. Người đàn bà khóc xong còn nói: “Con ơi, đứa con số khổ của mẹ, sao lại gả cho súc vật như vậy chứ, sau này biết sống sao đây.”
Liễu Như nghe hai người khóc một hồi đã có chút phiền, đôi cha mẹ này thế mà không nghĩ đến việc ly hôn, bèn lạnh lùng mở miệng: “Có gì mà không sống được, hắn cứ đi đường chính của hắn, Tiểu Hoa đi cầu độc mộc được rồi.”
Bà Quách ngẩng đầu nhìn Liễu Như, sửng sốt một lúc lại khóc: “Ôi chao, đứa con số khổ của mẹ, nằm viện hết bao nhiêu tiền thế, hay thôi đừng chữa nữa, cứ vậy về nhà đi!”
An Thừa Trạch vừa nhịn được lại phun ra, đúng lúc bắn vào đầu người đàn bà, vừa ngọt vừa mát nha.