Với lại khí vận nhân gian có cực số, người tôn quý nhất cũng chỉ là Cửu Ngũ Chí Tôn, nếu như thu nạp khí vận vượt qua Cửu Ngũ Chí Tôn thì sẽ không còn chỗ dung thân.
”Thuyết pháp như vậy ngược lại thật sự là có chút ý tứ, dựa theo thuyết pháp, nếu ta giết chết Lý Thế Dân, kỳ thật cũng sẽ không nhận ảnh hưởng gì, khí vận Đế Hoàng của Lý Thế Dân sẽ ở trong Thiên Địa vận chuyển chuyển dời đến trên thân Trương Thế Dân, Hoàng Thế Dân. Nhưng nếu sau khi ta giết chết Lý Thế Dân còn muốn thu nạp khí vận của hắn, như vậy thì vận chuyển của Thiên Địa bị quấy rầy liền sẽ tự động xuất hiện hành động sửa đổi sai lầm, cũng chính là khí vận phản phệ.”
Giống như một phú ông có rất nhiều hậu đại, trong số hậu đại có một người bị giết chết, như vậy cũng chỉ khiến cho phú ông đi mời cảnh sát bắt phạm nhân, ông ấy không có quan tâm lắm đối với việc đó. Nhưng nếu như người này giết hậu đại của mình, còn muốn giả mạo thành hình dạng hậu đại của mình trà trộn vào để tranh đoạt gia sản của mình, việc này sẽ gây nguy hiểm cho mình, nhất định sẽ nghĩ đến các biện pháp không từ thủ đoạn để đối phó.
Lúc hắn đang suy nghĩ, đã thấy Vệ Trinh Trinh đẩy cửa tiến vào, cung kính nói: “Lão gia, bên ngoài có một nữ tử gọi là Vân Ngọc Chân cầu kiến.”
Khoé miệng Biên Bất Phụ lộ ra nụ cười mỉa mai, gật đầu nói: “Ừm, để cho nàng đi vào đi.”
Chỉ chốc lát, một bóng người xinh đẹp từ bên ngoài liền đi vào.
Người này trong nguyên tác là sư phụ mỹ nhân của Song Long, tư chất thân thể cực kì xuất sắc. Người nàng mặc một bộ trang phục võ sĩ lục sắc bó sát người, vóc người tương đối cao gần một mét bảy, dáng người đẫy đà, hai chân thon dài, địa phương nên lớn thì lớn và địa phương nên nhỏ thì nhỏ, đường cong linh lung để cho huyết mạch người ta sôi sục. Cặp mắt to linh động long lanh như nước mùa thu kia, lúm đồng tiền đẹp như hoa, môi hồng răng trắng, lúc sóng mắt lưu chuyển luôn luôn mang theo một tia mị ý, là loại mỹ nhân tuyệt sắc xinh đẹp làm cho nam nhân vừa nhìn thấy liền muốn kéo lên trên giường để làm chuyện ấy.
Trên mặt Vân Ngọc Chân mang theo thần sắc lo lắng nhàn nhạt, thỉnh an nói: “Vân Ngọc Chân bái kiến Thiên Mệnh Giáo Chủ.” Dứt lời liền cúi đầu chào thật sâu.
Nàng vừa khẽ cong éo, liền làm lộ một mảnh ngực trắng nõn, từ cổ áo nhìn xuống, ngay cả cặp vú tròn trịa kia đều nhìn một cái không sót gì. Hiển nhiên, nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị, ở trước mặt nam nhân đem ưu thế thân hình của mình triển lộ hoàn mỹ ra, tranh thủ lấy hảo cảm nam nhân.
Biên Bất Phụ từ chối cho ý kiến, từ từ uống một ngụm nước trà, chờ đến Vân Ngọc Chân có chút không biết làm sao thì mới thản nhiên mà nói: “Vân Ngọc Chân, ngươi đến trễ.”
Dứt lời, Biên Bất Phụ đứng dậy, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Hai năm trước, giáo phái của ta mới sáng lập, người truyền giáo của ta đến Cự Kình Bang của ngươi truyền giáo, bị ngươi mượn cớ giết chết. Một năm trước, ta sai người đến tìm ngươi cùng bàn đại sự, ngươi dựa vào có chỗ dựa Độc Cô phiệt nên không quan tâm. Nửa năm trước, Hải Sa Bang của Hàn Cái Thiên cùng thế lực của ngươi có lực lượng ngang nhau, lúc đó ngươi tìm đến ta, ta còn có thể bình đẳng luận giao cùng ngươi.”
Dứt lời, hắn nhìn một chút sắc mặt sắp trắng bệch của Vân Ngọc Chân, tiếp tục nói: “Lúc này, Độc Cô phiệt bị Vũ Văn phiệt làm đến nỗi ốc còn không mang nổi vỏ ốc của mình, Giáo phái ta khống chế Hải Sa Bang đã bao vây toàn bộ Cự Kình Bang, thời điểm Cự Kinh Bang biến mất sắp đến, lúc này ngươi mới đến tìm ta. Hừ hừ, ngươi nói ta phải làm thế nào với ngươi?”
Vân Ngọc Chân không nghĩ tới đối phương không chừa đường lui cho mình, lời quát hỏi của Biên Bất Phụ khiến cho cái trán của nàng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, trên mặt lộ ra thần sắc khẩn trương, bồi tội nói: “Kiến thức của Ngọc Chân thiển cận không có hiểu biết, cho nên hôm nay tới đây để thỉnh tội. Hy vọng Giáo Chủ khoan hồng độ lượng, tha thứ cho tiểu nữ.”
Biên Bất Phụ đánh giá tư thái linh lung lồi lõm của Vân Ngọc Chân, nhẹ nhàng cười nói: “Sự việc thiên hạ, đơn giản chỉ có hai chữ lợi ích, cơ nghiệp Cự Kình Bang là lưu hay là huỷ, một lời của ta là có thể quyết. Nhưng, không biết Ngọc Chân có thể bỏ ra cái giá gì?”
Vân Ngọc Chân cảm thấy ánh mắt của hắn không cố kỵ chút nào đánh giá thân thể của mình, nghĩ đến tin đồn háo sắc như mệnh trước sau như một trước đó mình nghe được về cao thủ Ma Môn trước mắt này, thầm nghĩ lần này không trốn được số mệnh bị làm nhục bởi nam nhân này.
Nàng không phải là một tiểu cô nương chưa từng gặp qua những chuyện như thế này, vì để giữ vững cơ nghiệp do phụ thân để lại, thân thể sớm đã bán qua, thiếu gia Độc Cô phiệt Độc Cô Sách không phải bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo đó sao, vì thế mà mới toàn lực giúp đỡ nàng.