“Ừ.
” Khương Diệc Xu khẽ gật đầu, quay người muốn đi.
Trần Giang Hà liếc nhìn mặt trời phía xa, mỉm cười đề nghị: “Thời gian không còn sớm, hay là cậu ăn tốt ngay tại nhà tôi đi, ăn xong chúng ta cùng đến rạp phim?”
Khương Diệc Xu nghe vậy có chút lay động, nhưng tưởng tượng đến việc sắp ăn cùng bàn với ba mẹ của Trần Giang Hà, tim liền thình thịch nhảy loạn, lo lắng lắc đầu.
Trần Giang Hà nhìn thấu được sự căng thẳng của cô, mỉm cười nói: “Vậy cậu về nhà đi, đến lúc đó đợi tôi ở cửa rạp phim.
”
“Được.
” Khương Diệc Xu gật đầu, sau đó vẫy tay tạm biệt anh.
Trần Giang Hà đưa mắt nhìn cô đi xa, quay người tiếp tục trở về làm việc.
“Hiếm thấy bạn học là nữ đến tìm con một chuyến, cứ như vậy để người ta trở về sao?”
Ý của Trần Kiến Quốc rõ ràng cho thấy đang trách con trai không giữ Khương Diệc Xu ở lại ăn tối, một cô gái xinh đẹp như vậy, làng xóm trong vòng mười dặm đều không tìm ra người thứ hai.
“Ba, người ta là mời con đi xem phim, cũng không phải đặc biệt đến ăn chực đâu.
”
Trần Giang Hà cười cười nói: “Tối nay phải đi ra ngoài một chuyến, có thể rất khuya mới về nhà, cũng có thể không về nhà.
”
“Ồ, không nhìn ra, con còn có sức hấp dẫn lớn như vậy?” Trần Kiến Quốc chỉ nghĩ con trai mình đang khoác lác, nữ sinh xinh đẹp như vậy chủ động mời anh đi xem phim, buổi tối nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
“Khà khà, ba người anh hùng hảo hán, nhớ không lầm, năm đó mẹ con chính là ba theo đuổi đúng không?” Trần Giang Hà cười nói.
“Không sai.
” Trần Kiến Quốc cười đắc ý, lúc còn trẻ ông cũng là một chàng trai đẹp trai nhất thôn, vừa tò mò hỏi: “Buổi tối con thật sự đi xem phim sao?”
“Vâng, tám giờ chiếu, con nhìn qua thì gần như mười giờ xong.
” Trần Giang Hà gật đầu thừa nhận.
Thấy anh gật đầu, Trần Kiến Quốc nhíu mày, giữa hai hàng lông mày vừa vui vừa lo, vui chính là con trai dường như nói yêu đường mà đối tượng lại rất đẹp, lo là vì anh vẫn còn trẻ vừa mới lên năm nhất đại học, có thể không thể nắm bắt được chừng mực thì sẽ làm ra xảy ra chuyện gì đó?
Trần Giang Hà nhìn ra được tâm tư của Trần Kiến Quốc, toa toét cười một tiếng: “Ba, ba đừng lo lắng, chỉ là đi xem phim mà thôi, không phức tạp như ba nghĩ đâu.
”
“Hứ.
” Biểu cảm Trần Kiến Quốc nhàn nhạt, thầm nghĩ thằng nhóc con thật sự có khả năng lừa dối, xem phim không phức tạp, thế nào cũng phải mướn phòng mới tính xác nhận quan hệ đúng không?
Bảy giờ tối, Trần Giang Hà đã đi tắm, cả người mặc vào một bộ quần áo sạch sẽ, ở tay chân vỗ lên vài giọt sixgod chống muỗi, bước chân nhẹ nhàng bước ra cửa.
Nửa giờ sau, Trần Giang Hà đi xe mô-tơ tiện lợi đến cổng rạp phim Thời Đại Nam Thành, liếc mắt liền thấy Khương Diệc Xu đứng cách đó không xa.
Trần Giang Hà lặng lẽ bước đến, người còn chưa đến, gió đêm liền thổi một mùi hương thoang thoảng lướt qua chóp mũi.
Khương Diệc Xu cũng là mới vừa tắm xong, tóc dài xõa vai vẫn chưa hoàn toàn khô, chiếc váy dài vàng nhạt được mặc trên người vào buổi chiều đã thay thế bằng chiếc váy xanh thanh nhã, dưới chân mang một đôi giày bata trắng, duyên dáng yêu kiều, tràn đầy hơi thở nữ tính.
“Đợi rất lâu rồi sao?”
Trần Giang Hà bước đến bên cạnh Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu ngẩng đầu liếc nhìn anh, mỉm cười lắc đầu: “Không có, tôi vừa mới tới.
”
“Cậu vào trước đi, tôi mua ít đồ.
”
Trần Giang Hà ra hiệu cho Khương Diệc Xu vào rạp phim, mình thì chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi gần đó để mua ít đồ ăn vặt và thức uống.
Kết quả bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát lạnh: “Trần Giang Hà, có phải cậu bị mù hay không, tôi đã đứng sau lưng Diệc Xu rất lâu, mà cậu ngay cả một câu chào hỏi cũng không có hả?”
Trần Giang Hà sợ hết hồn, định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện Hàn Thu Nhã cũng ở đây.
Đi xem phim mà còn dẫn theo người bảo vệ?
Trong lòng Trần Giang Hà lải nhải một tiếng, trên mặt cười hì hì không đứng đắn: “Xin lỗi, tôi đã đến bệnh viện khám mắt, bác sĩ nói tôi bị mù có chọn lọc.
”
“Mẹ kiếp, cậu đây là đang nói tiếng người sao? Thật muốn đem mắt cậu móc ra rửa một chút.
”
Hàn Thu Nhã lẩm bẩm, rất không khách sáo.
“Sớm biết cậu cũng đến xem phim, tôi cũng đã không tham gia góp vui.
”
Trần Giang Hà nhún nhún vai, vốn là đi xem phim với Khương Diệc Xu là một chuyện vui vẻ, có sự tồn tại của Hàn Thu Nhã này là bóng đèn, vui vẻ nhất thời giảm phân nửa.
“Cậu cho rằng tôi mong muốn nhìn thấy cậu, tôi là đi ra dạo phố vô tình gặp phải Diệc Xu, tò mò cậu ấy đang đợi ai, không nghĩ đến lại là cậu tên khốn này.
” Hàn Nhã Thu cũng không chịu thua kém.
“À, hóa ra cậu không phải đi chung với chúng tôi.
”
Trần Giang Hà vui vẻ hớn hở cười toe toét, sau đó ngay trước mặt Hàn Thu Nhã dắt tay Khương Diệc Xu, sải bước dẫn cô vào rạp phim.
“Alô!”
Hàn Thu Nhã hô một tiếng.
Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ăn ý làm bộ không nghe thấy, không trả lời.
------
Dịch: MBMH Translate