Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 37




Đường Ngao mới đóng cửa không lâu thì Đường Á đã ra khỏi không gian, cơ thể vẫn mang hơi nước, cậu đổi áo sơ mi sạch sẽ, không mặc áo khoác, cầm trong tay đệm chăn bọn họ thường dùng —- nghe nói dã thú rất thính, mùi xa lạ sẽ khiến chúng nó không quen, tính tình trở nên nóng nảy. Cậu lấy thêm một cái giường nữa để trong phòng ngủ, từ sau khi Đường Ngao biến hóa thì không thể ngủ cùng cậu được nữa, mà phải phân giường, đây cũng là việc khiến Đường Ngao cảm thấy mình chịu thiệt nhiều nhất.

“Cậu muốn tắm rửa không?” Đường Á hỏi Đường Ngao, không biết hiện tại hắn làm sao, đột nhiên rất thích tắm.

“Muốn!” Bởi vì khi tắm sẽ phải cởi quần áo…… Đường Ngao “sẽ không” tự mình tắm rửa, cho nên mỗi lần đều nhờ Đường Á hỗ trợ.

Bởi vì hai người không thể cùng vào không gian, Đường Á liền lấy từ trong không gian một bồn tắm lớn đường kính gần một thước, Đường Ngao không sợ lạnh, cởi sạch thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngồi trong bồn, tay Đường Á lại gần có thể cảm thấy làn da phát ra hơi nóng, trách không được hắn luôn sợ nóng.

Đường Á vừa mới tắm qua, cậu không có thói quen dùng nhiều thứ rắc rối, chỉ dùng xà phòng thường chà sơ. Nhờ khứu giác linh mẫn, Đường Ngao có thể ngửi thấy trong không khí tràn ngập hương thơm thanh khiết từ người cậu phát ra, không phải loại mùi hóa học gay mũi, là hương thơm giống như mùi cỏ xanh thanh mát nhẹ nhàng…… Cũng là hương vị khiến hắn nhịn không được chảy nước miếng.

Đường Á cầm khăn tắm linh hoạt chà lau trên lưng hắn, dựa vào càng gần, Đường Ngao lại càng nhịn không được, sau lưng truyền đến lực đạo đối với hắn mà nói thì rất nhẹ, trừ hơi ngứa còn có tê dại, địa phương nào đó cũng khống chế không được mà đứng thẳng lên, loại hiện tượng này càng ngày càng thường xuyên, hơn nữa chỉ vào thời điểm Đường Á tới gần, tuy rất khó chịu thế nhưng nếu bảo hắn cách Đường Á xa một chút chẳng thà hắn tình nguyện tiếp tục khó chịu còn hơn.

“Cậu làm sao vậy?” Đường Á cảm thấy làn da dưới tay trở nên nóng hơn, hô hấp của Đường Ngao cũng trở nên nặng nề, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Ngao cau mày vẻ mặt đỏ bừng, bộ dáng rất khó chịu. Sẽ không phải phát sốt chứ? Nếu dùng nhiệt kế đo chắc nhiệt độ cơ thể phải lên đến 40 độ?! Đường Á không dám cho hắn uống thuốc, chỉ có thể thân thiết hỏi hắn: “Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho tôi biết……”

“Á Á……” Thiếu niên cao lớn ngồi xếp bằng trong bồn nước, toàn thân đỏ bừng, cặp mắt đen nhánh rưng rưng nước, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng thương, hắn nắm lấy tay Đường Á đang sờ trên trán, giọng nói rất khổ sở, “Chỗ đó…… Khó chịu……”

“Chỗ đó?” Đường Á nhìn theo phương hướng thiếu niên chỉ, liếc mắt một cái liền thấy cái quần đùi dính nước trở nên trong suốt, nơi bộ phận cao cao hiện ra, nhất thời xấu hổ vô cùng.

Cùng là nam cậu đương nhiên hiểu được hắn xảy ra chuyện gì, chỉ là loại chuyện này cực kỳ riêng tư……cậu chỉ biết sơ sơ, dù sao cậu cũng chỉ tự làm qua vài lần, biết rõ đây là hiện tượng bình thường nhưng mỗi lần làm xong vẫn có cảm giác như làm chuyện xấu, cho nên sau đó là không dám tự làm nữa.

Cậu còn phải làm việc của mình, đến trường, rồi còn đi làm thêm, có thời gian rảnh thì chơi game, giải trí…… Bình thường một ngày cứ như vậy qua, cậu chỉ thấy thời gian còn không đủ dùng, nói chi đến dư thừa sức lực nghĩ mấy loại chuyện này.

Cho nên đột nhiên nhìn thấy tình huống của thiếu niên cậu mới có thể xấu hổ im lặng: Loại tình huống này nên xử lý như thế nào…… Ở nước Z lại không thể so với nước ngoài, cha mẹ đã sớm giáo dục đối với con cái từ khi còn nhỏ, tại nước Z tuy rằng không còn là phong kiến cổ đại, thế nhưng dù vậy khi nhắc đến “Tình dục” người ta vẫn kín như bưng, cha mẹ sẽ không tâm sự trò chuyện với con cái về vấn đề này —- tất nhiên cho dù không nói chuyện nhưng đối với thế giới mạng rộng lớn thì tự học cũng có thể thành tài (- -!!!).

Đối với chuyện dã thú biến hóa thành thiếu niên, Đường Á lại càng không biết xử lý như thế nào. Chẳng lẽ phải tìm “Bạn gái” cho hắn? Tuyết Hồ nói, Đường Ngao hiện tại miễn cưỡng có thể xem như một con ác thú nhỏ, ác thú…… Chẳng lẽ bắt cậu phải tìm một con ác thú khác?

Trước không nói có thể tìm thấy hay không, thế nhưng nghe khẩu khí của Tuyết Hồ tựa hồ ác thú cổ chỉ có giống đực thôi nha…Chẳng lẽ phải tìm Ngao Tạng??

Đường Á nhìn Đường Ngao, thật sự không thể tưởng tượng được hình ảnh một thiếu niên cùng một con Ngao Tạng yêu nhau…… Hơn nữa hiện tại hẳn là tìm cũng tìm không thấy.

“Á Á……” Đường Á vẫn không đáp lại, thiếu niên khó chịu lại kêu một tiếng, hắn cảm giác thân thể nóng quá giống như muốn thiêu cháy, thần trí dần trở nên hồ đồ, bắt lấy bàn tay của Đường Á để lên bộ vị nhô cao, bỗng bàn tay Đường Á nắm chặt lại khiến hắn cảm thấy thoải mái kêu ra tiếng, nơi nhô cao trở nên càng nóng; càng cứng rắn.

Đường Á còn chưa tìm thấy biện pháp đã bị Đường Ngao cầm tay đưa đến nơi vừa nóng vừa cứng, cậu ngay từ đầu không để ý còn dùng lực nắm một cái, kết quả nghe được thiếu niên phát ra tiếng ngâm mới hoàn hồn phát hiện tay của chính mình bị đặt ở vị trí nào, cả kinh lập tức thu hồi bàn tay, Đường Ngao vẫn khống chế được lực đạo bản thân, không dám dùng lực với cậu.

“Đừng nóng vội, Đường Ngao. Hãy nghe tôi nói, cái gì cũng đừng nghĩ, rất nhanh sẽ không có chuyện gì ……” Đường Á chỉ có thể nói như vậy, có đôi khi chỗ đó của cậu có phản ứng cậu cũng nghĩ sang những chuyện khác, hoặc là không nghĩ gì cả rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, thế nhưng thiếu niên lại vô cùng khó chịu như sắp chết đến nơi.

“Hừ! Vô dụng!” Âm thanh của Tuyết Hồ đột nhiên vang lên trong đầu Đường Á, “Hơn nữa, cho dù ác thú biến hóa thành người, cũng chỉ là tượng trưng mà thôi. Đường Ngao trong khung còn là dã thú, nó hiện tại đang trải qua thời kì phát tình, loại chuyện này làm sao mà nghẹn được. Dã thú trong thời kì phát tình nếu không phát tiết, suy yếu đến chết cũng không phải không có…… Ngươi không tin cũng không sao, dù sao nó là ‘Mãnh thú’, có khi chống đỡ mà vượt qua được cũng không chừng……”

Tuyết Hồ tất nhiên không nói thật, nó cố ý nói như vậy, cho dù Đường Á hoài nghi nó, chắc cũng không dám thử đâu nhỉ? Người trong cuộc không rõ thế nhưng nó ở bên cạnh lại thấy rõ ràng —- Đường Ngao xem Đường Á là tất cả, cùng với địa vị của hắn trong lòng của Đường Á không cần phải nói chắc chắn là có tình cảm, chỉ cần nó ra tay thúc đẩy một chút…… Nó thừa nhận nó đang muốn trả thù Đường Á, thế nhưng điều này không phải thực phù hợp với tâm ý Đường ngao không phải sao?

Đường Á xác thực không quá tin tưởng lời nói của Tuyết Hồ, nhưng hậu quả này rất nghiêm trọng —- cậu không muốn nếm thử.

“Đường Ngao, hãy nghe tôi nói, tự cậu cầm…… ừm, đúng… là cầm, vuốt lên xuống……” Đường Á cảm giác hiện tại mặt của mình cũng nóng không kém Đường Ngao bao nhiêu.

“Ư…… Khó chịu…… Á Á……” Thiếu niên dựa theo lời cậu nói động vài cái, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái, ngược lại, chỗ đó càng ngày càng căng, càng đau, khiến hắn tính tình cũng nhịn không được càng ngày càng táo bạo, Á Á vì cái gì không sờ hắn?

Ánh mắt đen sâu thẳm của thiếu niên dần trở nên đỏ lừ, nếu lúc này trước mặt hắn không phải Đường Á, có lẽ đã bị hắn xé thành ngàn vạn mảnh nhỏ, nhưng cũng chính vì là Đường Á mà thân thể của hắn mới ngày càng khó chịu, mãi đến khi hắn không thể chịu đựng được nữa, dần mất đi lý trí cầm lấy bàn tay của cậu, mang đầy vẻ thê lương, sợi dây lý trí cuối cùng cũng đứt ra.

Đường Á không nghĩ tới thiếu niên trở nên thống khổ như vậy, quả thực giống như sắp nổ tan xác mà chết, nhất thời không hoài nghi lời Tuyết Hồ —- cậu cảm giác chính mình nếu không hỗ trợ nhất định sẽ phát sinh chuyện không tốt, kết cục đó cậu cũng không muốn nhìn. Cậu càng không nhẫn tâm nhìn thiếu niên tiếp tục thống khổ như vậy, cuối cùng vẫn là vươn tay. Một bên trúc trắc hoạt động cổ tay, một bên thôi miên chính mình là đang thay bò sữa vắt sữa, không có gì, không sao cả……

Nhưng vật ở trong tay lại tăng thêm một vòng, Đường Á nhất thời cứng đờ, mắt trái cũng chậm rãi trở nên đỏ bừng. Lúc này một đôi tay bao phủ tay của cậu học theo động động tác từ cậu, động vài cái, liền dần dần quen tăng nhanh hơn tốc độ.

Thiếu niên hơn phân nửa thân người tựa lên người Đường Á, tiếng hít thở ồ ồ dồn dập vang lên ở bên tai cậu, vành tai mẫn cảm của Đường Á rất nhanh bị luộc thành một tầng đỏ ửng, tay bị nắm di động lên uống, mới đầu còn chủ động, sau này cổ tay cũng dần mỏi liền hoàn toàn là bị thiếu niên mang theo mà chuyển động. Cậu cảm thấy lòng bàn tay bị chà sát càng nóng, vật trong bàn tay cậu cũng nóng lên, nóng đến mức như thể bị cháy da…… khi cậu nghĩ như vậy, thân thể thiếu niên rốt cục chấn động một cái, sau đó cậu cảm thấy trong lòng bàn tay là một mảnh ẩm ướt.

Nhất thời, đầu óc Đường Á trống rỗng, cậu cái gì cũng không nghĩ, thẳng đến khi một đầu lưỡi lành lạnh dán lên mặt cậu, thời điểm đầu lưỡi lướt qua khóe môi, Đường Á mới giật mình hoàn hồn, chỉ là ánh mắt còn chút hoang mang, chờ cậu tỉnh táo lại liền thấy thiếu niên ở trước mắt mình, thân thể Đường Á cứng đờ, thoát khỏi ***g ngực thiếu niên.

“! !” Đường Ngao không nghĩ tới Đường Á nói đi là đi, nói thật, hắn vừa rồi cảm thấy thoải mái cực kỳ, hơn nữa, không biết vì cái gì, làm xong chuyện này hắn thấy mình cùng Đường Á càng gần gũi hơn, hắn cũng muốn khiến Á Á thoải mái như vậy, nhưng hắn còn chưa kịp động, Á Á lại đột nhiên rời đi, vui vẻ vốn lan tràn trên mặt lạp tức hóa thành âm u……

Trong không gian.

Đường Á máy móc múc một chậu nước, rửa bạch dịch trên tay, nhưng cái cảm giác nháy mắt khi chất lỏng nóng bỏng phun lên tay của mình không thể nào quên, cậu cảm giác không được tự nhiên, giống như lúc nào trên tay mình cũng có chất nhầy. Chỉ là giúp một chút mà thôi…… Đường Ngao vẫn đi theo bên người mình, cái gì cũng đều không hiểu, cậu chỉ là phụ giúp Đường Ngao mà thôi, cậu sẽ không rối rắm……Vào thời điểm cuối cùng, Đường Ngao liếm cậu, cậu thế nhưng cũng có phản ứng!

Kỳ thật chuyện này không có gì…… chuyện này thực bình thường…… Đường Á nghĩ, cậu từ khi sống lại cho đến giờ cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, một là không có sức lực mà đồng thời cũng không có tâm tình —- làm sao để tồn tại giống như tảng đá lúc nào cũng đè nặng trong lòng, mình còn yếu như vậy…… nếu cứ t*ng trùng thượng não kiểu gì cũng chết. Tính ra chính mình ở trong không gian cùng với bên ngoài cũng đã ba bốn năm, cho nên khi bị thiếu niên ảnh hưởng dẫn tới phản ứng cũng thật bình thường……

Cậu rốt cuộc là đang rối rắm cái gì chứ!

Được rồi, Đường Á thừa nhận, cậu là đang rối rắm vấn đề sau này ở chung với hắn như thế nào. Sau khi luyện tập Bích thủy tâm quyết, không chỉ ngũ giác của cậu được tăng lên mà giác quan thứ sáu cũng tăng cường không ít, đối với sự tình sẽ có chút mơ mơ hồ hồ cảm thụ, cảm giác đó bình thường đều rất chính xác. Mà hiện tại cậu thấy ở chung với thiếu niên có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cụ thể là không thích hợp chỗ nào cậu vẫn không thể nói được. Cậu không thể không có lý do gì mà bất hòa với hắn.

Tuyết Hồ nói Đường Ngao hiện tại đang là thời kì phát tình, Đường Á tính toán, từ lúc cậu mang Đường Ngao tiến vào không gian đến bây cũng đã gần một năm… Thời gian trôi qua thật nhanh, nếu Đường Ngao là Ngao Tạng, hắn xem như đã trưởng thành rồi? Chỉ là bởi vì thức tỉnh huyết mạch ác thú cổ, cho nên sau khi biến hóa vẫn là bộ dáng thiếu niên.

Sự tình hôm nay khiến Đường Á đột nhiên ý thức được rằng, tuy rằng cậu không cần thế nhưng thiếu niên sẽ có nhu cầu, có lẽ… hắn sẽ muốn tìm bạn đời? Trong lòng mơ hồ hiện ra cảm giác không thoải mái, chính mình chắc là không muốn, không nghĩ ác thú nuôi từ nhỏ đã biến hóa thành thiếu niên, cũng phải tìm bạn đời, loại cảm giác không nỡ này…… chắc cũng giống như cảm giác khi gả con gái nhỉ?!

Đường Ngao xác thực sẽ cần một người bạn đời, bởi vì thọ mệnh của hắn không biết cao hơn mình bao nhiêu lần, nếu cậu chết trước hắn, chỉ còn hắn cô đơn thì phải làm sao…… Đường Á hy vọng, có thể có một người ở cùng hắn, không phải người cũng được. Tựa như Ngao Tạng, một đời sống chỉ nhận một chủ, nếu người chủ không cần nó hoặc là chết trước nó, nó phải làm sao đây?

Đường Á từng xem một bộ phim điện ảnh như vậy, một chú chó trung thành đợi chủ trở về, đợi cho đến khi nó chết đi. Thời điểm kết thúc, Đường Á nhịn không được bật khóc —- dẫu cậu biết là rất xấu hổ.

Đường Á là một người không dễ dàng trả giá, cậu không thua thiệt người khác, người khác trả giá vì cậu bao nhiêu, cậu sẽ báo đáp lại bấy nhiêu. Chỉ có khi người khác vì cậu trả giá toàn bộ cậu mới có thể dâng lên chính mình, một lần dâng chính là toàn bộ. Trên người cậu có một loại tín niệm của người xưa “Sĩ vi tri kỷ giả tử” (Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ), cho nên hai lần làm người cho đến nay, chỉ có Đường Ngao là có thể đi vào lòng cậu, được cậu thừa nhận. Đường Á đối với “Người” được chính mình thừa nhận này là mềm lòng đến mức không có nguyên tắc, hết thảy đều tự nguyện, cho nên cậu sẽ không thể ích kỷ đem Đường Ngao khóa vào bên người. Cậu chỉ hy vọng nếu có một ngày Đường Ngao không thấy cậu cũng sẽ không quá khổ sở.

Không nghĩ tới mình cũng có lúc trở nên thánh mẫu… Đường Á cười khổ, nếu có thể cậu đương nhiên mong mãi mãi ở cùng Đường Ngao, Đường Ngao cũng sẽ mãi bên cạnh cậu, nhưng sinh mạng của con người có bao nhiêu yếu ớt, từ lúc mạt thế nảy sinh đến nay cậu vẫn hiểu rõ điểm ấy.

Nhìn thấy trên quần áo cũng dính chất lỏng màu trắng, khóe miệng Đường Á thoáng co rút, tuy rằng cùng là màu trắng không thấy được, nhưng trong lòng có bóng ma, vẫn sẽ cảm giác người khác còn có thể nhìn ra bên trên dính cái gì, cuối cùng cậu đi đổi một bộ quần áo, sau đó cầm bộ quần áo sạch sẽ đưa ra cho Đường Ngao.

Đường Á ở trong không gian gần hai tiếng, bên ngoài chỉ mới qua mười mấy phút. Thế nhưng, trong thời tiết lạnh lẽo, cho dù là nước sôi thì cũng muốn đông lạnh huống chi chỉ là nước ấm. Cho nên khi Đường Á vừa ra không gian liền nhìn thấy Đường Ngao quần áo ướt đẫm ngồi ở trong bồn tắm, kinh ngạc nhảy dựng lên vội vàng kéo hắn ra —- hắn chính là không thể gặp lạnh, cũng không thể ngâm nước lạnh được.

“Á Á!” Thiếu niên cao lớn lập tức ôm lấy Đường Á, thanh âm nghe ra thực đáng thương, “Tôi không bao giờ để cậu giúp tôi làm chuyện đó nữa… Cậu đừng giận… đừng không để ý tới tôi……”

Đừng bỏ tôi một mình……

Đừng mặc kệ không quan tâm tôi……

“……” Đường Á vừa mới đổi quần áo lại bị nước trên người thiếu niên làm ướt, nhưng đôi tay đầy nước lạnh lẽo cùng với giọng nói run rẩy của thiếu niên khiến cậu không dám đẩy ra, chỉ khẽ nhúc nhích một chút, cuối cùng Đường Á vẫn ôm chầm lấy thiếu niên, nói: “……Tôi chỉ là tìm bộ quần áo nên mất thời gian một chút, cũng không nói không cần cậu mà, với cả hiện tại là cậu lợi hại hơn tôi đó, tôi theo còn không kịp, sao có thể bỏ rơi cậu cơ chứ?” Lời nói muốn giao Đường Ngao cho người khác, đầu lưỡi chuyển một chút cuối cùng vẫn nuốt xuống. Quên đi, không phải cậu ngày mai liền không còn mạng, còn nhiều thời gian, có lẽ không cần cậu nhắc chuyện tìm bạn đời hắn cũng sẽ tự tìm, dù sao quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trên tay hắn.

Đường Ngao không nói lời nào, cánh tay ôm Đường Á càng thêm dùng lực, trực giác dã thú nói cho hắn biết có thể trong nháy mắt, Đường Á thật sự muốn đẩy hắn ra, loại khủng hoảng này so với tính mệnh bị uy hiếp hay khi giãy giụa sắp chết càng đáng sợ hơn, hắn cũng không biết bản thân hắn sẽ sợ hãi đến mức này.

Hắn thậm chí cái gì cũng không dám làm, chỉ sợ làm cái gì cũng khiến Đường Á càng kiên quyết rời đi, cho nên cuối cùng khi Đường Á xuất hiện, hắn chỉ có thể ôm chặt lấy đối phương, phát ra thỉnh cầu yếu đuối. Khi Đường Á nói “Sẽ không bỏ rơi hắn”, Đường Ngao cảm thấy như một lần nữa được sống lại, đồng thời hắn cũng chưa từng rõ ràng như vậy —- chính mình sẽ không bao giờ buông tay người này.

Đường Á thấy Đường Ngao trầm mặc, cậu không biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Đường Ngao đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ là cậu nhớ ra mình còn có chuyện rất quan trọng chưa nói rõ với Đường Ngao.

Bởi vì Đường Ngao ôm quá chặt, cậu không thể nhẫn tâm đẩy ra, chỉ có thể dán tại bên tai Đường Ngao: “Cái kia…… Chỗ đó cảm thấy trướng là bình thường” Nghĩ đến lời nói của Tuyết Hồ, còn nói thêm: “Lúc thấy nó trướng thì tự mình sờ sờ…… Hôm nay cậu cũng đã học được rồi đúng không?” Lắp bắp nói xong, Đường Á cảm giác hoàn thành nhiệm vụ trọng đại, nhưng không biết Tuyết Hồ sau khi nghe được thiếu chút nữa cười hộc máu, này nói thật đúng là…… Rõ ràng!

“……” Cánh tay Đường Ngao ôm Đường Á siết thật chặt, không nói gì.

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.