Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 32




Đường Á và Đường Ngao vừa đi vừa nghỉ trên đường bốn ngày mãi cho đến X thị mới tìm nơi ở tạm, bởi vì theo thời tiết càng ngày càng lạnh ô tô cũng càng ngày càng khó chuyển động. Cho dù Đường Á không sợ lạnh thế nhưng vẫn mặc thêm quần áo, đời trước đã trải qua đông lạnh, vừa cảm thấy nhiệt độ không khí hạ xuống trong lòng liền phát run. Đường Ngao da lông rất dày, trời càng lạnh nó càng tự tại, Đường Á khi ngủ liền nhịn không được muốn tới gần nó, thế rồi dứt khoát ôm nó ngủ.

Đường Á nhớ rõ, đời trước vào tháng 12, thời tiết cũng đột nhiên lạnh hơn, lúc ấy cậu cùng người khác tránh ở trong phòng, sau này không có ăn thời tiết lại càng lúc càng lạnh, bọn họ đã theo như lời radio nói đi tới căn cứ người sống sót ở N thị, kết quả…… Cậu sống lại, rất nhiều chuyện phát triển so với ban đầu không giống nữa, ví như trước khi mạt thế đến, các lão giáo sư của viện nghiên cứu khoa học nước Z đang ở lại F thị, quốc gia buộc phải phái quân đội tới cứu bọn họ, cậu cùng các học sinh cũng thuận tiện được mang về N thị, sau đó là tang thi tiến hóa xuất hiện……

Nên tới không nên tới đều đã tới, tỷ như nhiệt độ đột nhiên hạ thấp —- một tuần sau khi tiến vào tháng 12, thời tiết lại đột nhiên giá lạnh hơn, nhiệt độ không khí đột ngột về không độ, chỉ trong một đêm mà toàn bộ mặt nước đều kết tầng băng thật dày, tiếp đó là tuyết lớn trăm năm khó gặp, bông tuyết có thể lớn như một nắm tay. Hệ thống sưởi ấm trong nhà đã sớm ngừng, những người không có chút chuẩn bị đã bị đông chết không biết bao nhiêu.

Điều đáng cao hứng duy nhất chính là thân thể tang thi cũng đông cứng, hành động chậm chạp, đều co đầu rút cổ dưới các hầm ngầm không dám đi ra. Con người có thể dễ dàng đánh gãy thân thể tang thi cứng ngắc, với điều kiện đầu tiên là con người không bị đông cứng cũng như có sức cầm vũ khí.

Loài người tạm thời có thời gian để thở. Mọi người bị đông lạnh khổ sở thế nhưng vẫn hy vọng loại giá lạnh này tiếp tục duy trì, trói buộc lực hành động của tang thi. Nhưng theo thời gia, tuyết ngày càng rơi xuống lớn hơn, không có dấu hiệu ngừng lại, mọi người lại bắt đầu sợ hãi thời tiết sẽ lạnh hơn nữa, cuối cùng không phải chết ở trong miệng tang thi ngược lại sẽ bị đông chết……

Nhất thời toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng, không có người biết đau khổ này khi nào thì sẽ chấm dứt, tương lai là một mảnh hắc ám nhìn không thấy hy vọng.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao Đường Á quyết định không tiếp tục lên đường, cậu không có nơi nào vội vã cần đi, không nhất thiết phải đi trong thời tiết lạnh thấu xương này. Trong khung cảnh gió bão mịt mùng bắt đầu nổi lên, radio không bắt được bất cứ tín hiệu nào, mở ra chỉ có một mảnh tạp âm rè rè, radio hiển nhiên cũng đã ngừng hoạt động.

X thị không lớn, tang thi không có quá nhiều, vẫn nằm trong năng lực của Đường Á và Đường Ngao, bọn họ hiện tại ở tại một ngôi nhà phong cách phương Tây kiểu cũ. Đường Á lúc trước chọn nơi này là bởi vì nó ở ngoại ô; phòng ở chất lượng thoạt nhìn cũng tốt; bức tường lại dày; chịu rét giữ ấm, về phần lầu một trong đại sảnh còn có một lò sưởi lớn trong tường chính là may mắn ngoài ý muốn.

Xe đã được Đường Á thu vào không gian, bởi vì cửa chính khóa nên bọn họ vào từ cửa sổ. Thời điểm đi vào trong phòng không có tang thi, lò sưởi trong tường củi lửa đã tắt, chỉ còn lại không biết bao nhiêu cây gỗ cháy xém, có một ông lão nằm trên ghế đối diện với lò sưởi, thần sắc im lặng không có hô hấp, không biết là cái gì mang ông đi, nhưng thoạt nhìn không phải trải qua thống khổ. Ông sẽ không nhìn thấy thế giới này biến đổi có bao nhiêu hoang đường, không chút vướng bận mà rời đi.

Đường Á cùng Đường Ngao đem di thể ông lão chôn tại phía sau ngôi nhà, họ không lập bia bởi vì sẽ dễ bị phá hủy, hơn nữa cũng không biết danh tính của ông. Bọn họ ở nơi chứa củi lửa trong sân phía sau phát hiện một tang thi đã đông cứng, nhìn qua hẳn là bảo mẫu của nơi này, trên người không có vết thương, bởi vì không phá được cửa phòng mà bị nhốt ở trong này, ở trong đó cho đến tận khi bị đông cứng —- tang thi là người chết đi biến hóa thành, thân thể tế bào đều đã bị thay thế, máu dĩ nhiên cũng không chảy, cơ thể không có nhiệt độ càng dễ dàng bị đông cứng.

Nó đứng ở nơi đó, nhìn thấy Đường Á thì lộ ra biểu tình hưng phấn muốn nhào lên, nhưng khớp xương chuyển động phát ra âm thanh như tiếng xê dịch bàn ghế ma sát với nền đất, hoạt động hai bước liền mất đi cân bằng ngã nhào xuống. Đường Ngao tiến lên rất dễ dàng một chân chụp nát đầu của nó, lộ ra khối óc cơ hồ đông lạnh thành băng, thật không biết đầu óc bị đông lạnh đến loại trình độ này thì nó vận động như thế nào.

Nhưng tang thi này là trường hợp đặc biệt, bởi vì nó ở trong sân sau đợi thật lâu, mới có thể bị đông lạnh thành cái dạng này. Tựa như lúc đầu tang thi đều ưa tối, thời tiết trở nên lạnh chúng nó sẽ trốn vào những nới tối tăm. Tang thi sẽ không bị đông chết cũng sẽ không bị đói chết, nhưng con người thì có, cho nên trận rét lạnh không biết khi nào sẽ chấm dứt này thật sự rất khó nói là phúc hay là họa.

Đường Á ở lại trong căn nhà, mỗi ngày phần lớn thời gian đều đi ra ngoài tàn sát tang thi thu thập nguyên châu, buổi tối thì vây quanh lò sưởi trong tường, trên đống lửa dùng giá sắt để một cái nồi lớn, Đường Á nấu canh thịt ở đó, bởi vì thời gian hầm canh dài, đồ gia vị lại mang theo hương vị thức ăn thơm ngon xông lên nức mũi, Đường Ngao nằm bên chân cậu, đầu đặt ở trên chân trước, một bộ không động đậy, chỉ có cái đuôi không ngừng đong đưa mới bộc lộ tâm tình nôn nóng của nó.

Đợi đến khi Đường Á đem canh thịt cùng bánh rán giao cho nó, Đường Ngao lập tức nuốt vào toàn bộ, dù sao nó không sợ nóng, lúc này nó chỉ hận chính mình miệng lớn ăn quá nhiều, một bồn canh thịt cùng bánh thoáng chốc đã ăn sạch. Lưu luyến liếm liếm đáy bồn bóng loáng, Đường Ngao ngừng lại liền thấy một bồn khác. Lúc này, một bồn canh thịt tản ra hơi nóng hầm hập mê người ngay trước mặt nó, ngẩng đầu nhìn đến chính là gương mặt tuấn tú nhưng do lâu dài rèn luyện cùng với đánh tang thi mà trở nên rắn rỏi của Đường Á, Đường Ngao nhất thời đã quên đồ ăn, chỉ cảm thấy người trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, tản ra mùi hương so với canh thịt càng quyến rũ, khiến nó thật muốn nuốt vào một lần, miễn cho bị người khác xem xét mơ ước.

“Sao lại ngừng? Không phải chưa ăn no sao?” Một bàn tay bạch ngọc dùng lực vừa phải xoa đầu nó, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh khiến thân thể đột nhiên cảm giác khô nóng trong nó lập tức thoải mái hơn nhiều, “Ô ô” hai tiếng muốn dán mặt lên, nhưng bàn tay đã thu hồi.

“Nhanh ăn đi kẻo lát lại lạnh. Tao đi xem tình huống bên ngoài thế nào.” Cảm giác Đường Ngao không có vấn đề gì, Đường Á liền đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, trời đêm không còn màu sắc dày đặc mây, gió từ phương Bắc đã nhỏ hơn nhưng lại giống như nổi lên một cái gì đó.

Đường Á không chú ý tới phía sau cậu ánh mắt như hắc thạch của Đường Ngao ngày càng trở nên sâu thẳm. Trong đầu của nó thanh âm của Tuyết hồ không ngừng vang lên, Tuyết hồ hấp thu không ít nguyên châu, rốt cục có thể phóng một ít thần thức ra bên ngoài, ví dụ như nó có thể trực tiếp trò chuyện trong đầu cùng Đường Á hoặc Đường Ngao, không bị người ngoài nghe được, nhưng bị hạn chế tại trong phạm vi 100 m. Hiện tại, nó đang nói trong đầu Đường Ngao, Đường Á không thể nghe được, nó nói: “Ngươi không phải muốn cùng cậu ta thân thiết hơn sao, càng gần hơn sao? Ta có thể nói cho ngươi phương pháp, chỉ cần ngươi biến thành người, sau đó……”

Đây không phải lần đầu tiên Tuyết hồ nói vấn đề này với Đường Ngao, từ khi nó có thể cùng bọn họ nói chuyện liền phát triển theo xu thế lảm nhảm, bình thường Đường Á đối lời nói vô nghĩa không thèm nghe, Tuyết hồ liền đem mục tiêu chuyển hướng về phía Đường Ngao, đem những gì nó nhìn thấy, nghe được, nghĩ đến đều nói cho Đường Ngao nghe. Kết quả tên đại ngốc chỉ nghe lời Đường Á khiến nó tức giận không nhẹ.

Sau này, Tuyết hồ liền chuyển hướng, từ nói xấu Đường Á sửa thành trợ giúp Đường Ngao lấy được sự chú ý của Đường Á. Phương pháp đó quả nhiên dùng được với loài trung khuyển này. Tuyết hồ bắt đầu tiến hành bước thứ hai hướng dẫn Đường Ngao đẩy ngã Đường Á. Đường Ngao thân là Ngao Tạng, đối với chủ nhân vạn phần trung thành, nhưng đồng thời dục vọng độc chiếm cũng vô cùng mãnh liệt. Kế hoạch dụ dỗ Đường Ngao độc chiếm Đường Á của Tuyết hồ rất nhanh liền thành công, nhưng sau đó…… liền không có! Con cún ngu ngốc này! Vẫn không thông suốt!

Thẳng đến gần đây nó phát hiện Đường Ngao tựa như bắt đầu xuất hiện thời kì phát tình bởi vì huyết mạch Ngao Tạng, vì thế liền nhắc lại lời nói cũ, Đường Ngao quả nhiên xao động.

Trước kia Đường Ngao đều là trực tiếp bỏ qua không thèm để ý, hôm nay đột nhiên không biết làm sao lời Tuyết hồ đề nghị giống như tràn ngập dụ hoặc. Nó đột nhiên cảm giác biến thành người giống như Đường Á có thể khiến hai người càng gần gũi nhau hơn…… Tuyết hồ nói là bởi vì nó thích Đường Á, thích……

Thích là cái gì nó không biết, nhưng Đường Á là người duy nhất nó muốn thân cận, đây là sự thật. Hơn nữa bởi vì huyết mạch Ngao Tạng trong cơ thể chưa loại bỏ hoàn toàn, nó giống như tiến vào thời kì phát tình.

“Còn nhớ rõ hai tang thi tiến hóa kia không?” Giọng nói của Tuyết Hồ rất có từ tính chậm rãi từ từ thì thầm, mang đến một loại hương vị mê hoặc. Nhưng Đường Ngao nghe không có cảm giác, đối với nó mà nói chỉ cần không phải giọng của Đường Á, tất cả đều giống nhau, nó phân biệt chủ yếu dựa vào khứu giác mà không phải thính giác.

“…… Ta…… phải…… làm…… sao……???” Đường Ngao lần đầu tiên đáp lại Tuyết hồ, nó bắt chước Đường Á học cách nói của con người, nhưng bởi vì là lần đầu tiên cho nên tốc độ rất chậm, từng chữ từng chữ.

“Tang thi thông thường có nguyên châu vậy còn tang thi tiến hóa thì sao? Nguyên châu của nó chứa đựng lực lượng hẳn là đủ cho ngươi biến thành người.” Tuyết Hồ không nói rõ kỳ thật tốc độ trưởng thành của Đường Ngao đã vượt xa so với nó dự đoán, cho dù không có nguyên châu của tang thi tiến hóa thì hai năm sau nó có thể thành người, “Tang thi tiến hóa có hai con, ngươi ăn một là đủ rồi còn một con khác mang về cho ta.” Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên nó giật giây Đường Ngao, một viên nguyên châu của tang thi tiến hóa bằng với mấy chục vạn nguyên châu của tang thi thông thường.

Đây mới là mục đích chính của Tuyết hồ, vẫn là xem Đường Á là quân cờ —- cậu khiến nó rất phiền! Khiến nó phải ăn cái thứ ghê tởm moi từ trong óc tang thi —- hơn nữa còn buộc nó phải chịu theo điều kiện của cậu! Khi nó xưng vương thấy rất nhiều người giống như Đường Á, loài người rất đáng khinh, cho nên nó mới đầy ác khí mà trăm ngàn khổ cực muốn bẻ cong Đường Ngao.

Nghĩ đến ngày nào đó Đường Á đột nhiên bị thú cưng nuôi lớn nhào vào, biểu tình nhất định rất thú vị…… Tuyết hồ mới cảm giác ác khí trong người giảm đi một chút.

Vào đêm, Đường Á ngủ trên giường cạnh lò sưởi, cánh cửa sổ nhẹ nhàng bị mở ra, một bóng đen khổng lồ lặng lẽ chuồn ra ngoài, đạp trên khoảng không đi về hướng thị trấn R.

Khi sắc trời sắp sáng, Đường Ngao mới mang theo một thân đầy miệng vết thương trở về, Đường Á bị mùi máu làm bừng tỉnh, liền thấy được bộ dáng Đường Ngao ghé vào trên sàn đầy chật vật, lông đen ướt sũng không biết có phải do máu hay không. Đường Á lập tức ngồi dậy xuống giường muốn tiến lên xem xét, bị Đường Ngao kêu “hừ hừ” tránh né, miệng vết thương trên người là dấu vết do tang thi gây ra, có chứa virus cho nên không thể để Đường Á chạm vào.

Đường Ngao né vài lần, mặt sàn đã nhuốm mấy vệt máu đen, Đường Á không dám lại gần nữa, liền cầm lên một cây gậy gỗ chạm vào trên người Đường Ngao, lúc này nó không né tránh, dùng ánh mắt ướt sũng đáng thương hề hề nhìn Đường Á, cậu nhất thời chỉ có thể thở dài, đem nó chữa khỏi vết thương đã rồi tính sổ sau.

“Tao đưa mày vào không gian sau đó lập tức đi ngâm linh tủy, biết không?”

“Ô ô ~” Thân thể Đường Ngao lập tức biến mất trong không khí, Đường Á thế này mới thoáng thả lỏng, lấy một thùng nước lau chỗ nó mới vừa nằm, lau sạch tất cả vết máu, tuy rằng trời lạnh sẽ không truyền xa, không nhất định sẽ có tang thi bị hấp dẫn tới đây nhưng vẫn cẩn thận một chút thì hơn.

Lúc này, bên trong không gian.

Đường Ngao nổi trên sông, thân thể bao phủ một tầng hồng quang, theo đó miệng vết thương trên người nó giảm bớt, hồng quang càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn nhìn không thấy nữa. Mặt sông kịch liệt dao động, mép nước bắt đầu rõ ràng giảm xuống, dự báo bên trong có một dị biến kịch liệt.

Bên kia, Tuyết hồ không nói chuyện được với Đường Ngao lại không có cách nào ngăn cản, nhìn linh tủy nhanh chóng giảm bớt cơ hồ muốn bạo phát thành: Nguyên châu của nó! Linh tủy của nó! Quả nhiên người có liên quan đến Đường Á đều là kẻ xấu!

Đêm nay, Đường Ngao đạp không mà đi đến thị trấn R, dựa theo mùi tìm đến con tang thi tiến hóa kia, vốn mục tiêu là hai nguyên châu của chúng nó. Kết quả trong khoảng thời gian vừa qua không gặp, chúng nó lại tiến hóa còn lợi hại hơn. Đường Ngao không chút suy nghĩ, liền tấn công tang thi có trí lực, thiếu chút nữa bị tang thi đỏ tươi khỏe mạnh cùng trăm vạn tang thi vây ở thị trấn R không thể trở về. May mắn thời khắc nguy cấp Đường Ngao đột phá dùng kĩ năng mới lĩnh ngộ giết chết tang thi đỏ tươi, còn về phần tang thi trí lực, nó lui lại kịp thời, nhờ vô số tang thi che lấp nên rất khó phát hiện. Năng lực mới lần đầu tiên sử dụng tiêu hao không ít khí lực của Đường Ngao, hơn nữa lúc này trời cũng sắp sáng Đường Ngao liền không tiếp tục truy đuổi.

Sau khi Đường Ngao rời khỏi, một tên quần áo hỗn độn bẩn thỉu từ trong đám tang thi đi ra, chính là tang thi tiến hóa kia, mắt kính của nó đã rớt, hai mắt từng trắng bệch nay chỉ còn một mảnh đỏ rực, từng cỗ âm khí không chịu khống chế tỏa ra, đầu vài con tang thi bình thường gần đó lập tức liền nổ tung. Tang thi có trí lực xoay người lấy ra nguyên châu bên trong, không lau không rửa trực tiếp nuốt xuống, một đôi mắt đỏ rực sáng lóe, sắc mặt nó lúc đỏ lúc xanh vô cùng quỷ dị.

_____

.

Tác giả có lời muốn nói:

Ách… Đường Ngao chọc tới tang thi trí lực ~[~ ̄▽ ̄]~

Chương sau, tiểu công thành người…… (có phải quá sớm hay không……]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.