Trồng Mặt Trời

Chương 24: Chương 24





Hiện thực rất tàn khốc, 600 tệ chỉ có thể thuê phòng theo nhóm nhiều người, hoặc là phòng đơn đạp một cái là hỏng cửa như phòng ở ngõ nhỏ kia.
Trở về thôn công nhân chắc chắn là không thể rồi.

Trước mắt Hà Tân Dương chỉ còn hai lựa chọn: tăng mức giá phòng lên 750 tệ, hoặc là ở là nhà của Trình Châu Hoàn.

150 tệ đối với nhiều người trẻ tuổi sống ở Sơn Thành mà nói chỉ bằng một bữa buffet không hơn không kém, nhưng đối với Hà Tân Dương thì nó lại là một con số không thể thừa nhận nổi.

Hà Tân Dương có thể tiết kiệm tiền, dù bạc đãi bản thân cũng liều mạng tích góp tiền để tương lai học đại học, sao có thể trả thêm 150 tệ một tháng được chứ?
Nhưng nhận ý tốt của Trình Châu Hoàn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Một mặt thì thanh âm "Có phải anh Trình thích mình không?" luôn quanh quẩn trong đầu, một mặt khác thì cậu dù nghèo khó nhưng vẫn hi vọng thẳng lưng mà sống, loại chuyện ăn nhờ ở đậu này chung quy vẫn quá mất thể diện.

Trong lúc Hà Tân Dương vô cùng nóng ruột thì Trình Châu Hoàn lại nhẹ giọng quăng một quả bom: "Dương Dương, em định bao giờ sẽ đăng ký lớp bổ túc?"
"Lớp bổ túc?" Hà Tân Dương ngẩn ra: "Lớp bổ túc là gì ạ?"
"Chính là lớp ôn thi đại học." Trình Châu Hoàn nhìn cậu: "Em không biết?"
Hà Tân Dương lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia căng thẳng rất nhỏ.

Trình Châu Hoàn biết mình làm đúng rồi, nghiêm túc "phổ cập kiến thức" cho Hà Tân Dương: "Những học sinh tự học để tham gia thi cử phần lớn sẽ đăng ký lớp học bổ túc.

Thầy cô giáo ở đó đều là giáo viên trường trọng điểm, hiểu rất rõ cấu trúc đề thi, nghe giảng một tiết còn hơn học ở nhà một ngày."
Bất an trong mắt Hà Tân Dương ngày càng rõ ràng.

Trình Châu Hoàn bộ như không thấy, tiếp tục nói: "Thật ra học bổ túc cũng không nhất thiết phải đi, nhưng nếu những người cạnh tranh với em đều đi, em không đi...!sẽ thiệt thòi cho em."
Hắc Ca quấn lấy chân Hà Tân Dương, nhảy nhảy hai bước chui vào ổ của mình.

Hà Tân Dương vuốt lông tơ mềm mềm của nó, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Vậy, vậy học lớp bổ túc hết khoảng bao nhiêu tiền ạ?"
Hai tay Trình Châu Hoàn đặt trước bụng, bâng quơ nói: "Tiền học tôi không rõ lắm, chắc ít nhất khoảng một vạn."
Biểu tình trên mặt Hà Tân Dương cứng lại, khóe miệng hơi động, hầu kết run run, đáy mặt xẹt qua kinh ngạc và quẫn bách, còn có một tia mất mát không che giấu được.

Trình Châu Hoàn nhìn đến lòng ngứa tim đau, giả bộ làm một người lương thiện hiểu ý: "Tôi có bạn làm việc ở trung tâm, hẳn là có thể được giảm giá.

Dương Dương, em cũng tự mình suy nghĩ một chút xem, nếu muốn đăng ký phải nhanh chóng góp tiền."
Hà Tân Dương rũ mắt, con ngươi ảm đạm.

Trình Châu Hoàn kiềm chế tâm tư của mình, cười trấn an cậu: "Không sao, nếu không đủ tiền thì anh Trình cho em mượn, tốt nghiệp đi làm rồi trả lại là được."
"Đủ rồi!" Gần như là Hà Tân Dương vô thức thốt ra, nói xong lại gục đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Đủ rồi."
Tám chín nghìn tệ cậu có thể trả được, nhưng trong chốc lát vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện này.

Số tiền tích góp hơn một năm, tiêu xài cũng cẩn thận chi li, dù bản thân chịu khổ cũng phải góp tiền gửi vào thẻ ngân hàng, tất cả là chi phí học tập và sinh hoạt sau khi cậu lên đại học.


Chuyên ngành mà Hà Tân Dương muốn học yêu cầu đầu tư nhiều công sức và thời gian, có thể sẽ không vừa học vừa làm được.

Hà Tân Dương đã nghĩ hết rồi, nếu đỗ đại học sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học.

Học phí và tiền sinh hoạt năm đầu có lẽ là đủ, sau đó sẽ cố gắng lấy được học bổng quốc gia, sẽ không phải lo tiền học phí nữa.

Nếu tiền sinh hoạt vẫn không đủ sẽ bớt chút thời gian đi làm thêm.

Còn nếu thật sự bận rộn quá thì có thể đi vay, sau này cố gắng làm việc trả lại là được.

Trước khi Trình Châu Hoàn nhắc đến lớp học bổ túc, cậu chưa bao giờ nghĩ đến còn có khoản chi này, thậm chí không biết lớp học này tồn tại, càng không biết nếu không đi học bổ túc sẽ bị người ta bỏ xa đến cỡ nào.

Suy nghĩ của Hà Tân Dương rất hỗn loạn, tạm thời không đưa ra được quyết định.

Nếu đi, học phí và phí sinh hoạt năm nhất sẽ không còn, phải kiếm lại lần nữa, thời gian và công sức cũng là vấn đề.

Nếu không đi, như lời anh Trình nói, có thể thua thiệt những học sinh đi học bổ túc.

Như vậy ngay cả đại học cũng không đỗ được, vậy phí sinh hoạt và học phí còn có tác dụng gì nữa?
Hà Tân Dương một lòng muốn học đại học, mặc dù trường ấy không có tiếng như Thanh Hoa Bắc Đại nhưng tuyển sinh rất ít, trúng tuyển càng khó, cạnh tranh cực kịch liệt.

Bản thân cũng không tính là thông minh, vì vậy cậu chỉ có thể liều mạng chăm chỉ học tập.

Không mua được tài liệu học tập mới, phải mua tài liệu cũ người khác đã dùng qua.

Công việc chiếm nhiều thời gian, cậu sẽ ép bản thân trích ra thời gian ngủ để làm bài, đêm hôm khuya khoắt mắt không mở nổi vẫn nằm úp ở bàn làm đề.

Không ăn được đồ bổ, sẽ thường xuyên ăn bánh mì ít dinh dưỡng ven đường, một ít trứng gà trộn với cơm cũng tính là "bữa lớn" rồi, học xong sẽ ăn "canh gà" trong đầu.

Biết mình yếu kém không bằng người ta nên phải cố gắng nhiều hơn.

Tính tình Hà Tân Dương trời sinh không tính là lạc quan, nhưng gia đình xảy ra biến cố, cậu đã sớm học được cách ngụy trang bản thân trở thành người lạc quan.

Người lạc quan giống như mặt trời vậy.

Nhưng mà lúc này, rốt cuộc thì lạc quan hèn mọn của cậu bị bức tường mang tên "hiện thực" đánh đổ.

Hà Tân Dương không ngừng suy nghĩ, mình không được học trung học đã không bằng người ta rồi, nếu ngay cả lớp học bổ túc cũng không đi, vậy có phải sẽ bị bỏ lại càng xa không?
Có phải không đi học bổ túc sẽ bị người ta giành hết thư thông báo trúng tuyển không?
Cả người Hà Tân Dương nóng bừng, nội tâm giãy giụa đấu tranh hiện hết lên mặt.


Trên khuôn mặt Hà Tân Dương có một loại cay đắng khôn nguôi của học sinh bần hàn.

Trình Châu Hoàn bỗng nhiên cảm thấy mình quá đáng.

Lớp học bổ túc ôn thi đại học đúng thật là tồn tại, hơn nữa còn mọc lên như nấm.

Học phí đắt đỏ nhưng học sinh nối đuôi nhau không dứt.

Nhóm giáo viên có tiếng thật sự có thể giúp học sinh nâng cao năng lực trong một thời gian ngắn, thậm chí còn nhiều lần đoán trúng đề thi.

Bất cứ một học sinh nào, đi học bổ túc một năm rưỡi dù không bảo đảm sẽ trở thành thủ khoa cũng chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhiều.

Từ lúc hiểu được tâm tư của mình với Hà Tân Dương, Trình Châu Hoàn cũng chú ý đến kì thi đại học hơn.

Ban đầu là lựa chọn các loại sách tham khảo, sau đó lại tìm hiểu cơ cấu giáo dục của các trường trung học trong thành phố một phen, thậm chí anh còn từng mời mấy người bạn làm trong ngành này đi ăn vài bữa cơm, tìm hiểu cách ôn tập thích hợp nhất cho người tự học ở nhà.

Mấy người bạn đều nói tốt nhất là đăng ký một lớp học bổ túc, không cần đi học cả ngày, cuối tuần hoặc buổi tối là được.

Trình Châu Hoàn vừa ý một lớp học khai giảng vào nghỉ hè, học nửa ngày thứ bảy và cả ngày chủ nhật, còn gặp vài giáo sư dạy học có tiếng mà bạn bè giới thiệu, định đợi kì thi đại học năm nay kết thúc sẽ tìm lý do đưa Dương Dương đến học.

Học phí lớp học kia đắt đỏ, nhưng anh cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, làm sao nỡ để Hà Tân Dương sầu muộn chuyện tiền bạc chứ.

Nhưng mà hai ngày nay anh nóng lòng muốn giữ Dương Dương lại, sốt ruột quá mới đề cập đến chuyện lớp học bổ túc.

Cũng không tính là sơ suất, nhưng không phải cách tốt nhất.

Dương Dương khổ sở, anh cũng đau lòng.

Hà Tân Dương im lặng hồi lâu, nụ cười miễn cưỡng rất khó coi: "Để em tìm hiểu về lớp học bổ túc một chút.

Bây giờ vẫn còn sớm, năm sau em mới thi đại học.

Nửa đầu năm nay đã không suy nghĩ gì rồi, cứ góp tiền trước đã, nếu nửa năm sau có lớp học thích hợp em sẽ đăng kí một lớp."
Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng thở ra, gật đầu: "Được, tôi cũng sẽ để ý một chút."
Nói xong lại hơi nâng cằm nhìn màn hình máy tính: "Ngày mai có đi xem phòng nữa không? Đã có căn nào phù hợp chưa?"
Hà Tân Dương gõ bàn phím một chút, con số trên màn hình liên tục tăng lên.

Căn nào cũng hơn 600 tệ.


Hà Tân Dương lắc đầu, thấp giọng nói: "Quá đắt."
Trình Châu Hoàn đế gần vỗ vai cậu, tay phải cầm chuột lướt làm bộ xem xét một chút, phụ họa: "Đúng thật là quá đắt."
Bả vai dưới lòng bàn tay anh hơi run run.

Trình Châu Hoàn thở dài, không nhanh không chậm nói: "Dương Dương, mỗi tháng tiết kiệm được 200 tệ, ở lại nhà của tôi đi."
Tay trái Hà Tân Dương nắm chặt quần, trái tim giằng co: một nửa là không cam lòng, trách bản thân không có tiền đồ; một nửa là cảm kích, cảm thấy bản thân mình không thể báo đáp anh Trình.

Đứng trước ranh giới sinh tồn, tương lai vô định thì giữ suy nghĩ thanh cao không nhuốm bụi trần như vậy hoàn toàn không còn đường sống.

Thậm chí Hà Tân Dương còn không rảnh để ý suy nghĩ "Có phải anh Trình thích mình không" có còn trong đầu hay không.

Trình Châu Hoàn kéo hai cái tai hổ trên mũ của Hà Tân Dương, đùa giỡn đội mũ lên cho cậu, không đợi cậu đồng ý hai tay đã gõ gõ bàn: "Tiền thuê nhà 800 tệ, chỗ bạn bè tôi chỉ lấy 500 tệ, giao vào cuối tháng.

Tháng này thu tiền mặt của em, bắt đầu từ tháng sau sẽ trừ thẳng vào tiền lương của em luôn."
Hà Tân Dương ngẩng đầu, ánh mắt kết hợp với tai hổ trên đầu thế mà làm người ta cảm nhận được uy lực của chua sơn lâm: "Không phải là 600 tệ sao?"
"600? Em nhớ lầm rồi, là 500 tệ."
"Không nhớ lầm, lần trước anh nói là 600 tệ."
Trình Châu Hoàn mỉm cười, lại sờ hai tai hổ: "600 tệ thì 600 tệ, tôi lời 100 tệ rồi."
Hà Tân Dương mím môi lộ vẻ ngượng ngùng.

Trình Châu Hoàn tắt trang tìm phòng, hỏi cậu: "Mấy hôm nay chưa học bài đúng không? Kế hoạch học tập định ra trước Tết đã hoàn thành rồi sao?"
Hà Tân Dương sửng sốt một chút.

Trình Châu Hoàn chỉ vào bàn học chất đầy sách vở, nửa đùa nửa thật nói: "Nắm chặt thời gian nha Dương Dương."
Nếu nói về thuyết phục người khác, cho dù là trên tòa án hay trong cuộc sống thì Trình đại luật sư vẫn giỏi số một số hai.

Hà Tân Dương vào phòng vệ sinh rửa mặt lấy lại bình tĩnh, lúc trở lại thư phòng thấy trên bàn có thêm một cốc sữa ấm.

Cậu cầm cốc sữa lên, lòng bàn tay ấm áp, trái tim cũng bình ổn lại.

Trình Châu Hoàn không quấy rầy Hà Tân Dương nữa, nằm trên giường chơi game《Bảo vệ củ cải》.

Một lúc sau anh xoay người, lấy một thẻ ghi nợ đã lâu không dùng tới ở tủ đầu giường ra.

Chiều hôm sau, Hà Tân Dương đi rút 600 tệ giao cho Trình Châu Hoàn.

Buổi tối anh phải tham gia một bữa tiệc, dặn dò Hà Tân Dương đừng ngủ quá muộn, chuẩn bị tinh thần tốt để sáng mai nghênh đón công việc mới.

Lúc Nghiêm Khiếu gọi điện thoại đến thúc giục, Trình Châu Hoàn vừa xong thủ tục chuyển khoản, gửi vào thẻ ghi nợ hôm qua tìm được mười vạn tệ theo kỳ, đồng thời cũng gửi luôn 600 tệ tiền thuê nhà vào thẻ luôn.

"Đang ở đâu vậy? Sao vẫn chưa đến?" Nghiêm Khiếu hỏi.

"Đang ở ngân hàng, hai mươi phút sau sẽ đến."
"Ngân hàng? Cậu đến ngân hàng làm gì? Rút tiền? Bữa này lại không bắt cậu trả tiền, mau tới đi!"
"Rút tiền cái gì." Trình Châu Hoàn cười: "Dù tôi phải trả cũng không cần cầm một cục tiền đến để trả đâu."
"Vậy cậu tới ngân hàng làm gì?"

"Gửi quỹ tiết kiệm."
Nghiêm Khiếu ngạc nhiên hô lên: "Thích cái gì rồi à? Giới thiệu chút coi!"
Trình Châu Hoàn thong thả ra khỏi ngân hàng, dưới không khí ấm áp cuối đông đầu xuân nói: "Quỹ giáo dục Tiểu Thái Dương."
"Cái gì?"
"Tiền học đại học cho bạn nhỏ Hà Tân Dương."
Nghiêm Khiếu quăng điện thoại ngay lập tức.

Mùng bảy hầu hết tất cả mọi người đã quay lại quỹ đạo làm việc, không khí lễ tết trên đường giảm đi rất nhiều.

Trình Châu Hoàn không ngồi lại cùng bạn bè lâu, mới 10h30 đã lấy lý do ngày mai phải đi làm để về trước.

Anh coi như là người khác biệt nhất trong chỗ con ông cháu cha này, làm việc chăm chỉ, đi làm ở phòng làm việc của bản thân cũng sẽ chấm công.

Mấy người còn lại đã sớm hiểu tính tình của Trình Châu Hoàn cũng không ngăn cản, chỉ có Nghiêm Khiếu huýt sáo một cái hiểu rõ thực hư mọi chuyện là thế nào.

Về đến nhà đã hơn mười một giờ, phòng khách và thư phòng không bật đèn, phòng cho khách cũng đóng, Hà Tân Dương đã ngủ rồi.

Bình thường vào giờ này Hà Tân Dương vẫn còn chăm chú học từ mới.

Một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng, Trình Châu Hoàn cười nghĩ, Dương Dương thật ngoan.

Sợ chiếm cứ wc sẽ ảnh hưởng đến Trình Châu Hoàn nên hơn sáu giờ sáng Hà Tân Dương dậy vệ sinh cá nhân, đến khi thay quần áo xong mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu chọn một bộ đồ vận động sạch sẽ, tuy rằng nhìn rất cũ nhưng ống tay áo hay cổ áo đều không có vết bẩn.

Trước khi Trình Châu Hoàn về một ngày Hà Tân Dương đã định đi mua vài bộ quần áo ở cửa hàng.

Ngày đầu tiên đi làm dù sao cũng nên cho đồng nghiệp một ấn tượng tốt.

Nhưng nghĩ lại, ấn tượng về cậu của mọi người ở văn phòng luật sư Trường Thanh đã sớm dừng lại ở hình ảnh chàng thiếu niên giao hàng ướt đẫm mồ hôi, vội vàng chạy tới chạy lui, cho nên cậu cũng không để bụng nữa.

Số tiền này tiết kiệm vẫn hơn, sau này còn nhiều khoản cần chi tiêu.

Hơn nữa Sơn Thành một năm chỉ có hai mùa đông và hạ, mùa xuân và mùa thu rất ngắn không cần quá chú ý, cởi áo bông không lâu là mặc được đồ mùa hè rồi.

Còn mấy ngày xuân thu kia tùy thời tiết mà mặc là được.

Vì vậy lúc đó mua quần áo xuân còn rẻ hơn bây giờ nhiều.

Thật ra trong lòng Hà Tân Dương rất hoảng khi đi làm ở Trường Thanh.

Dù biết anh Trình là ông chủ, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không để mình thiệt thòi, nhưng nhớ đến chuyện làm mất đồ xảy ra không lâu trước đó, nghĩ tới đồng nghiệp biết hết nội tình Hà Tân Dương lại hơi chùn bước.

Nhưng cậu cũng không muốn bỏ lỡ công việc này.

Sau Tết tuy là nhiều nơi tuyển nhân viên nhưng Hà Tân Dương không có kĩ năng về bất cứ chuyên ngành nào, trừ việc giao hàng thì gần như cậu không thể tìm được công việc nào khác..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.