Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 57: Mai cốt chi địa (3)




Trường Minh đăng do Phong Vũ Lam tắt, đương nhiên hắn phải là người châm. Sau khi châm lửa, A Lam rất tự nhiên đi lên trước dò đường. Cả con đường tối đen, đi về sau hay về trước cũng sâu không lối ra, điều này khiến Phong Vũ Lam có chút lo sợ, thường xuyên quay đầu nhìn La Giản, hai người đi một lúc, cuối cùng Phong Vũ Lam cũng không chịu được nữa! Đột nhiên ngừng lại bắt lấy tay La Giản, khoác lên vai mình.

“Cậu làm gì vậy?” La Giản không rõ.

“Cậu nắm vai tớ, đi theo phía sau.” Phong Vũ Lam rất nghiêm túc, giơ cao trường minh đăng trong tay.

“Vì sao phải làm vậy?” La Giản càng không hiểu được.

“Đương nhiên là vì cậu!” A Lam nhướng mi, oán giận: “Cậu bước đi mà không có một tiếng động! Mỗi lần tớ đi tới thì lại có cảm giác như sau lưng không có người, rất khủng khiếp!”

“Gì?” La Giản hậu tri hậu giác, gãi đầu: “Không có tiếng bước chân sao? Tớ cũng không nhận ra.”

“Không đúng! Khoan đã……” La Giản bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nhíu mày: “Nói đến việc này thì, cậu đi cũng đâu phát ra âm thanh.”

“Tớ không có cảm giác, không thể nào, tớ đâu phải võ lâm cao thủ, đi đường sao lại không có tiếng bước chân?” Phong Vũ Lam nghi hoặc, sau đó dùng sức đạp xuống đất, sau động tác này, hai người như phát hiện ra một việc đáng sợ nào đó, cả người như đóng đinh tại chỗ! Trường minh đăng chiếu sáng gương mặt trắng bệch của hai người!

“Không…… Không có tiếng động……” La Giản run rẩy nói, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Phong Vũ Lam.

“Không có…… Không có tiếng bước chân……” A Lam cũng tiếp lời, lần này hai người cùng rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ.

A Lam tựa như chưa tin, lại dùng sức đạp xuống mặt đất, thậm chí còn cầm trường minh đăng chạy về phía trước vài bước, sau các thí nghiệm, hai người không thể không tin, không có tiếng động phát ra, bọn bước đi, hay chạy, yên tĩnh trong lối đi này như có thể cắn nuốt âm thanh……

“Từ lúc nào, tiếng bước chân biến mất?”

“Tớ không nhớ rõ, hình như…… từ lúc bắt đầu đã không có.”

“Việc này thật không khoa học, nếu như khi đi không có tiếng bước chân, vậy sao khi tớ nói chuyện cậu lại nghe được?” A Lam không hiểu được.

“Những thứ có trong mộ huyệt rất thần kỳ, biết đâu lối đi này có thể hấp thu tiếng bước chân thì sao?” La Giản suy đoán.

Phong Vũ Lam không đồng ý: “Thế nhưng chúng ta đều nghe thấy mà đúng không? Tiếng bước chân của con quái vật kia.”

La Giản khựng lại, đột nhiên hỏi: “A Lam, lúc ấy cậu thật sự nhìn thấy rõ dáng vẻ của con quái vật đó?”

Phong Vũ Lam bắt đầu cố gắng nhớ lại, miêu tả chi tiết tình huống lúc ấy: “Tớ đá ngã cái bình gốm đó, nó đổ xuống đất, vỡ nát, chất lỏng trong bình tràn ra, một vật gì đó rất lớn ngọ nguậy trong bình gốm, bởi vì nơi đó quá tối nên tớ không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy thứ đó rất giống con người, nên tớ vươn tay cầm trường minh đăng lên…… đó là một con quái vật có một chân dài một chân ngắn, chiếc chân ngắn kia hình như là của một đứa bé, còn chiếc chân dài kia lại rất kỳ dị, có hình xoắc ốc như lúc vắt khô khăn mặt.”

“Khi tớ định bước lên trên để nhìn rõ mặt của con quái vật đó, thì hình như nó bị ánh sáng làm hoảng sợ, nhanh chóng bò ra, động tác cực kỳ nhanh! Thoáng chốc đã chạy khỏi tầm mắt, còn lủi qua bên chân của tớ, tớ giật mình, trường minh đăng không cầm chắc, rơi xuống rồi tắt lửa luôn.”

“Sau đó tớ cũng không đốt đèn nữa, con quái vật kia cũng không có động tĩnh, thế nhưng khi tớ làm ra một tiếng động nào đó, lập tức có cảm giác con quái vật kia nhào đến, tớ liều mạng tránh né, mò mẫm ra bên ngoài, chính là con đường dài này.”

Nghe xong, La Giản cau mày suy nghĩ thật lâu mới nói: “Được rồi, tớ không biết con quái vật kia đã xảy ra chuyện gì, không có tiếng chân thì không có, chúng ta tiếp tục lên đường.”

Hai người một trước một sau, A Lam cầm trường minh đăng mở đường, La Giản đi phía sau, giống trước lúc nãy Phong Vũ Lam đã nói, một tay khoác lên vai A Lam. Bọn họ đi rất lâu, lâu đến mức hai chân đau nhức, dọc đường chỉ có thể nhỏ giọng trò chuyện, để loại bỏ cảm giác sợ hãi do bóng tối mang đến.

“A Lam, cậu thật sự biết Đoạn Ly ở đâu sao?” Mệt mỏi khiến hai người chịu không nổi, đành ngồi xuống cạnh trường minh đăng nghỉ ngơi, La Giản tính toán, hai người bọn họ đã đi hơn một giờ rồi! Khủng khiếp nhất là, hơn một giờ, nhưng bọn họ vẫn còn ở trong con đường hầm này!

“Tớ có thể cảm giác được sự tồn tồn tại của anh ta, quả thật là ở hướng này, không hiểu tại sao, rõ ràng đã gần ngay trước mắt, nhưng đi thế nào vẫn còn khoảng cách, cứ như chúng ta luôn loanh quanh tại chỗ.”

La Giản vỗ đùi, nói: “Đúng vậy, chính là nó, đi loanh quanh tại chỗ…… tục ngữ gọi là gì? Quỷ đánh tường?!”

“Quỷ đánh tường?” Đầu óc Phong Vũ Lam vừa chuyển động: “Đúng vậy, là quỷ đánh tường!”

“Cậu biết phá giải như thế nào không?” La Giản nhìn vẻ mặt bí hiểm của Phong Vũ Lam, giống như hắn đã có cách giải quyết.

“Trong sách ma có một loại ma chú tương tự.” A Lam không biết lấy sách ma ra từ đâu, lật sách đến một trang, vừa đọc vừa nói: “Cái này giống như kết giới vậy đó, vòng quanh một địa phương làm phạm vi hoạt động, vùng đất này sẽ tách ra khỏi nơi khác. Thuật kết giới này, cấp thấp thì là một thủ thuật che mắt, nhưng nếu là cấp cao, có thể phân cách cả thời gian và không gian. Tuy nghe qua rất trâu bò, nhưng bây giờ cấp thấp nhất tớ cũng chưa học được.”

“Vậy cậu có thể phá giải không?”

“Không thể, nơi này là quỷ đánh tường, tuy giống kết giới, nhưng bản chất vẫn khác nhau.” Phong Vũ Lam giải thích, cuối cùng vẫn lắc đầu trong tiếc nuối.

Hai người im lặng một lúc, La Giản bất đắc dĩ nói: “Nếu cứ như vậy, chúng ta đi mãi cho đến khi chết mới thôi, thế thì phải dùng đến thủ đoạn rồi.”

“Thủ đoạn gì.”

“Xử lý con quái vật kia là được.”

“Quả thật là vừa bạo lực vừa trực tiếp, thế nhưng, cậu chắc chắn chúng ta có thể giải quyết được nó sao?” Phong Vũ Lam lãnh tĩnh bắt đầu phân tích: “Đây là mất thất đội chiến, trước đây Đoạn Ly đã nói cho tớ biết một số việc liên quan, nên lúc này…… cậu biết độ khó trong mật thất đã tăng lên bao nhiêu rồi không?”

“Tớ đương nhiên biết.” La Giản nhíu mày: “Một đội năm người, trong đó phải có trên hai người chơi lão luyện trải qua năm mật thất mới có thể mở đội chiến, còn phải được mật thất thừa nhận thực lực. Ở đây, bất cứ kẻ địch hay sinh vật nào cũng ở một cấp bậc khác.”

“Tỷ lệ chúng ta có thể giết nó là rất thấp!” A Lam có hơi kích động, tức giận nói: “Chúng ta không phải người chơi lão luyện, bản thân không có thực lực mạnh, cũng không biết gì về kẻ địch! Xui xẻo nhất chính là, mở đầu mật thất đã bị nhốt trong ‘quỷ đánh tường’ với một con quái vật!”

La Giản vô lực lắc đầu: “Thế nhưng không còn cách nào khác, không có ai đến cứu chúng ta cả! Chẵng lẽ ngồi chờ chết sao?”

Phong Vũ Lam khó chịu đứng lên, đi tới đi lui trong đường hầm, đội nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn La Giản: “Không, có người sẽ đến cứu chúng ta.”

La Giản ngẩng đầu nhìn hắn: “Ai?”

“Đoạn Ly.” Phong Vũ Lam cười cười: “Tớ cảm ứng được anh ta, đương nhiên anh ta cũng biết tớ đang ở đâu…… Nhưng mà, chúng ta bị nhốt ở đây hơn một giờ, vẫn chưa thấy tên khốn kiếp kia đến, có thể chính anh ta cũng bị thứ gì đó quấn lấy.”

La Giản vẫn còn khúc mắc về Đoạn Ly, cậu cau mày nhìn Phong Vũ Lam: “Chờ người khác đến cứu có phải quá ỷ lại rồi không? Mà tên kia cũng không phải tốt bụng gì.”

Phong Vũ Lam trở về ngồi cạnh La Giản, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh: “Trong tình huống này, phải tận dụng những thứ chúng ta có thể lợi dụng, hơn nữa…… bây giờ anh ta là đồng đội của chúng ta, có khế ước cộng sinh với tớ, anh ta không thể không đến cứu, nên cậu nên cho anh ta một chút lòng tin đi.”

“Nhưng tớ vẫn không nghĩ chúng ta sẽ ở đây chờ chết.” La Giản lấy thanh đao của mình ra, ngon tay vuốt ve mũi đao: “Thử một chút thì sao? Giết con quái vật kia.”

A Lam nghiêng đầu:“Được rồi, đáng để thử một lần.”

Sau đó, vì xác định phương án tiếp theo, La Giản và Phong Vũ Lam thảo luận nên giải quyết con quái vật kia thế nào. Bước đầu tiên là phân công, chủ lực tấn công là La Giản, còn Phong Vũ Lam đương nhiên sẽ làm mồi nhử.

Nếu đã phân công rõ ràng, vậy phải làm sao để hấp dẫn con quái vật đó? Phong Vũ Lam nghĩ nghĩ rồi dập tắt trường minh đăng, mở đèn pin, hai người hai việc, quay về đường cũ mà con quái vật kia đã đi, dọc theo đường đi A Lam không biết từ đâu nhặt được một tảng đá gõ vào vách tường, thú vị nhất là tuy tiếng bước chân biến mất, thế nhưng tiếng nói chuyện và tiếng gõ vào tường lại không.

Rất nhanh sau đó, hai người liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía trước, tiếng kéo lê sền sệt, khiến con đường hầm u ám có thêm một cảm giác rùng rợn. La Giản và Phong Vũ Lam nhìn nhau, La Giản chỉ nhẹ giọng nói: “Đứng im ở đây, đừng nhúc nhích.”

Nói xong La Giản liền đưa những thứ có thể phát ra ánh sáng cho Phong Vũ Lam, còn bản thân thì khom người lùi ra sau hai bước, toàn thân đều biến mất trong bóng đêm. Cậu cầm thanh đao, quyết định sẽ đưa tất cả những kỹ năng học được trong mật thất thực hiện một lần, mà còn phải thành công.

Về phần Phong Vũ Lam, không biết từ khi nào hắn đã trở nên bình tĩnh trầm ổn như La Giản vậy, khuôn mặt không hề sợ hãi, hắn thêm cho La Giản một số thuật phòng ngự và thuật tàng hình, sách ma trong tay hắn lơ lưng trên không phát ra ánh sáng chói mắt, mà trước mặt bọn họ, con mồi đang từng bước tiến vào cạm bẫy.

Tiếng bước chân của quái vật ngày càng gần.

Phong Vũ Lam chậm rãi cúi người, nửa quỳ dưới đất, sách ma trôi nổi bên cạnh, tranh sách tự sang trang, bên trên là những con chữ ngoài hắn không một ai có thể thấy:

Tôi sẽ vì ngài mở lưới phòng ngự, nhưng tốt nhất ngài không nên cố quá.

Phong Vũ Lam nhắm mắt lại, không nói gì.

Còn La Giản, lẳng lặng đứng trong bóng tối phía sau Phong Vũ Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.