Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 46: Thoát Khỏi Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước (5)




Không có kẻ truy sát, mật thất lập tức trở về vẻ yên tĩnh vốn có, yên tĩnh đến mức La Giản thấy khó chịu.

Tất cả dụng cụ La Giản có bây giờ, gồm một tấm gương nhỏ dùng băng keo dán lại, một tấm gương không thể phản chiếu hình ảnh phản xạ của cậu, một cuốn nhật ký, một chiếc Nokia cũ thời gian đã ngừng lại và hai chiếc chìa khoá.

Chiếc chìa khoá giống y như đúc chiếc mà cậu đã tìm được trong mật thất thật, xem ra La Giản đoán không sai, không chỉ có hai cánh cửa, mà chìa khoá cũng có hai chiếc. La Giản đặt chìa khoá trong mật thất thật ở túi bên trái, chiếc ở mật thất ảo thì ở túi bên phải.

La Giản sẽ không dùng chìa khoá mở cửa lung tung, trước khi kẻ truy sát rời khỏi La Giản đã có thử qua, rõ ràng Hình Viêm chỉ cần đẩy nhẹ thì cánh cửa nặng nề kia đã mở, nhưng đổi thành La Giản thì cho dù cậu có dùng sức thế nào cũng chẳng làm nó nhúc nhích được, điều này khiến La Giản nhận ra rằng, kẻ truy sát có thể qua lại giữa các mật thất một cách tự nhiên, muốn đi lúc nào thì đi lúc ấy, nhưng có phải trả giá gì hay không thì tạm thời La Giản chưa biết được.

Việc La Giản cần làm lúc này chính là phải nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt, cậu phải tìm ra cậu học sinh thứ ba mươi lăm kia.

Trên mảnh giấy in hoa văn có nói, chỉ cần tìm được cậu học sinh đã biến mất thì có thể tìm được đường ra. Hai mật thất cũng chỉ lớn bao nhiêu đó, đứng trên bục giảng đã thấy hết, căn bản không có nơi nào để trốn cả.

La Giản lập tức mở nhật kí ra xem, nhưng thật đáng tiếc, có lẽ do đang ở trong mật thất ảo nên chữ trong nhật kí cũng là viết ngược, La Giản buồn rầu xem xét thật lâu mới phát hiện đây là một cuốn nhật kí ghép.

Chính là loại nhật ký giữa người yêu với nhau hoặc giữa bạn bè thân thiết, cậu viết một ngày tôi viết một ngày, nhật kí ghép này rất thịnh hành trong thời gian đó, chỉ là đám học sinh không có kiên trì, viết một hai ngày rồi bỏ.

Nhưng cuốn nhật kí này lại khác, bởi vì nó cũng có thể được xem là đã viết xong — ít nhất trong hai người, có một người đã hoàn thành nhật ký.

Trang đầu tiên trong nhật ký để trống, chỉ dùng bút đỏ viết ba chữ lớn ‘Nhật ký ghép’, đương nhiên toàn bộ đều viết ngược, La Giản nghiêng cổ nhìn thật lâu mới đọc được.

Bên dưới dòng ‘Nhật ký ghép’, là hai cái tên được viết nắn nót, nhưng chỉ có một tên rõ ràng, bởi vì một cái tên khác đã bị gạch bỏ bằng bút đen, không thể nhìn rõ.

Cái tên này là tên của con gái – Tiêu Nhã Tuyên, rất quen mắt, La Giản suy nghĩ một lúc mới nhận ra, đây không phải là tên của cô gái bị cưỡng hiếp đến chết hay sao? Cậu từng nhìn thấy cuốn sách có tên cô gái này, nhưng cả lớp có hơn ba mươi mấy người, La Giản không thể nhớ hết tất cả, đành phải ghi nhớ những nhân vật quan trọng.

Nghĩ đến đây thì La Giản đã hiểu, đây là cuốn nhật ký của cô ấy và một người khác, chẳng qua tên người đó đã bị gạch bỏ. La Giản có rất nhiều suy đoán, cậu cho rằng đây chính là tên của cậu học sinh thứ ba mươi lăm kia, cũng chính là chủ nhân của chiếc Nokia trong túi La Giản.

La Giản nghĩ đến đây, bắt đầu hưng phấn nghiên cứu cuốn nhật ký, chỉ là nội dung khiến cậu có hơi thất vọng.

Ngày đầu tiên là do cô nữ sinh kia viết, chính là cô gái đáng thương Tiêu Nhã Tuyên, chữ viết nắn nót, có nội dung như sau:

Ngày sáu tháng một, thời tiết tốt, em rất vui vì đây là ngày đầu tiên trong nhật ký ghép của em và anh, rõ ràng có thật nhiều lời muốn nói với anh nhưng lúc này em lại chẳng thể viết nên lời, kỳ lạ quá nhỉ, chúng ta đã quen biết lâu như thế, đến khi nào anh mới xuất hiện đây?

Được rồi, em cũng biết nên viết những gì trong nhật ký, nhưng có thể viết nhật ký cùng anh đã khiến em thật sự kích động, ngay cả mấy cô gái đáng ghét đến làm phiền cũng không làm em thấy bực bội.Nhã yêu anh, chờ nhật ký ngày mai của anh.

Nhật ký của Tiêu Nhã Tuyên rất ngắn gọn nhưng lại khéo léo, trên dòng chữ có thể nhìn thấy sự nghiêm túc, ngày đầu tiên cô ấy chỉ đơn giản nói một chút về tâm trạng vui vẻ của mình, còn lộ ra một tin tức là, nữ sinh trong lớp thường xuyên gây phiền phức cho mình.

La Giản lướt sơ qua, vì chữ ngược nên phải cố hết sức để đọc, cậu đọc một chữ phân tích một chữ, sau khi xem xong lập tức mở sang trang thứ hai, đập vào mắt là một đống nguệch ngoạc, qua loa khiến La Giản cực kỳ thất vọng, thật giống như tùy tay vẽ một bức hình nào đó, La Giản xem ngược xem nghiêng cũng không biết nó muốn nói về cái gì.

La Giản nhìn rất lâu, cuối cùng mới thở dài lật sang trang thứ ba.

Ngày tám tháng một, có mưa nhỏ, nhật ký hôm qua của anh có hơi khó hiểu, nhưng không sao, em biết anh lười mà, cả ngày hai mươi bốn giờ chỉ có hai tiếng là anh tỉnh táo, thật không hiểu sao anh có thể ngủ lâu đến vậy.Hôm nay em không được khỏe lắm, thầy chủ nhiệm lại nhìn chằm chằm vào em, có lẽ sau khi tan học ông ấy lại sẽ tìm rất nhiều lý do để em đến văn phòng ông ấy, em không thích ông ấy, không thích căn phòng đó, nhưng không còn cách nào khác, vì cuộc sống luôn không theo ý mình.

Chờ nhật ký ngày mai của anh, yêu anh.


Nhật ký này có rất nhiều manh mối, La Giản tựa như hiểu lại tựa như không hiểu, hai mươi bốn tiếng chỉ tỉnh táo hai giờ, từ góc độ của người thường hình như không được bình thường thì phải? Trừ việc này, La Giản thấy còn có nhắc đến thầy chủ nhiệm, đoán chừng chính là thi thể bị treo trên bục giảng, chủ nhiệm lớp mới được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.

La Giản vừa suy nghĩ vừa mở trang thứ tư ra, lúc này càng thêm thất vọng, trang thứ tư trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

La Giản đành phải tiếp tục lật sang trang thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám… Sau đó La Giản phát hiện, toàn bộ nhật ký gần như chỉ có nữ sinh kia viết, mà người còn lại không phải vẽ bậy thì cũng để trống, cái cảm giác đạp vào tim cô gái ấy một cách trắng trợn thế này khiến La Giản thật khó chịu.

Nhưng cô gái này… Tiêu Nhã Tuyên tựa như không để ý, còn tự tìm lý do để thuyết phục mình vì sao đối phương không viết nhật ký, chẳng hạn như anh ấy rất lười, một ngày chỉ tỉnh táo hai tiếng, khi tỉnh thì lại có việc bận, vân vân.

Tóm lại, La Giản xem xong không biết phải nói gì.

Nhưng La Giản lại thấy lạ, cậu có cảm giác người viết nhật ký ghép với Tiêu Nhã Tuyên không phải là cậu học sinh đã biến mất, nhưng lại có chút giống, nếu đúng thì hai người học cùng lớp, cùng viết nhật ký ghép vậy phải rất thân, nhưng giữa những hàng chữ của Tiêu Nhã Tuyên, người bạn này chẳng có chút gì gọi là thân thiết với cô ấy cả.

Tỷ như cùng nhau đi ăn, đọc sách hay làm bài tập gì đó, tỷ như nói hôm nay tôi và cậu đi đâu làm gì, những việc này Tiêu Nhã Tuyên không hề nhắc đến, từ đầu đến cuối chỉ nói về cuộc sống của bản thân, khiến La Giản có cảm giác dù cùng viết nhật ký nhưng hai người dường như ở hai thế giới khác nhau.

Trừ cuốn nhật ký này thì chẳng còn trao đổi từ mặt nào khác.

Đương nhiên, từ nhật ký của Tiêu Nhã Tuyên, La Giản phát hiện cô là người cực kỳ trầm tĩnh, tính cách hướng nội, hình như cô ấy và những nữ sinh khác có mâu thuẫn nên bị bạn học tẩy chay. Thế nhưng thành tích học tập rất tốt, gia cảnh không được nói đến nhiều, hình như mẹ ruột chết sớm, cha là kẻ nghiện bài bạc, ông nội thì bệnh nặng, gia cảnh không được tốt lắm.

Cuốn nhật ký rất dày, La Giản cẩn thận xem từng trang, dù sao trong mật thất ảo cũng không tính thời gian, cậu có cả đống thời giờ để nghiên cứu cuốn nhật ký này, cả nửa cuốn nhật ký gần như chỉ có một mình Tiêu Nhã Tuyên lầm bầm, nói về những chuyện vụn vặt. Mà một người khác, lúc đầu còn vẽ bậy vài thứ, đến lúc sau thì để trống hoàn toàn.

La Giản kiên nhẫn nhìn cô gái đáng thương này nói chuyện một mình, nhưng xem đến một nửa, thì mọi việc tựa như có chuyển biến, trong nhật ký có nhiều lần nhắc đến việc cha cô bị tai nạn giao thông, ông nội bệnh nặng không khỏi, chủ nhiệm lớp ngày càng quá đáng, lúc trước mua quần áo tặng quà này nọ, bây giờ còn chủ động đưa tiền cho cô.

Đến đây La Giản có thể dễ dàng nhìn ra tâm trạng của Tiêu Nhã Tuyên, con chữ xinh đẹp cũng trở nên gấp gáp, trong từng câu chữ lộ ra một nỗi tuyệt vọng, thường xuyên có những từ như ‘Sống thật mệt mỏi’ hoặc ‘Em muốn đi đến một nơi xa’.

“Chỉ sợ là cô ấy không muốn sống nữa.” La Giản thở dài, một nữ sinh mười bảy tuổi, không có cha mẹ làm chỗ dựa, bị bạn bè cô lập, còn có một ông thầy đáng tuổi ba cô quấy rối tình dục, đặc biệt là gia đình không quan tâm, đây là lứa tuổi dễ kích động, suy nghĩ lệch lạc cũng là chuyện bình thường.

La Giản vừa tiếc nuối vừa tiếp tục lật nhật ký, tốc độ sang trang của cậu rất nhanh, tuy chữ viết ngược nhưng xem nhiều rồi cũng quen, sau khi đọc hết một nửa, La Giản phát hiện câu chuyện đã đến bước cao trào.

Ngày hai mươi sáu tháng hai, có mưa, làm sao đây, em làm sai một việc nên mấy cô bạn kia lại đến gây phiền phức cho em, bọn họ mắng em là gái điếm, em nói không phải thì bọn họ tát em, một bên tai bị mất thính giác, lúc ấy em rất đau rất khó chịu nên dùng sức đẩy cô gái kia, làm cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống. Em không cố ý, em không có dùng nhiều sức mà sao cô ấy lại ngã xuống chứ?Mấy bạn trong lớp đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn em, thầy chủ nhiệm lại dẫn em vào văn phòng, nhưng rất đáng sợ, ông ấy luồn tay vào quần áo của em, em không chịu nổi, ai đến cứu em với!

La Giản cau mày xem xong nhật ký ngày hôm đó, lập tức lật sang trang tiếp theo, nhưng không ai ngờ, người viết nhật ký thứ hai lại đáp trả, dòng chữ sơ sài xấu xí:

Không ai có thể cứu cô, trừ bản thân cô.

“Fuck!” La Giản vừa đọc lập tức thấy khó chịu, hận không thể quăng cuốn nhật ký xuống rồi đạp mấy cái. Thế nhưng La Giản cố cắn răng không làm việc này, cậu không thể để cảm xúc trong nhật ký kéo mình vào, mặc kệ chuyện xảy ra trong mật thất là thật hay giả, kết cục tốt hay xấu, đó là điều La Giản không thể can thiệp.

La Giản đành phải tiếp tục lật sang trang kế tiếp:

Ngày hai mươi tám tháng hai, mưa to, cô gái kia đã nhập viện vì gãy chân, tiền thuốc men muốn em trả, nhưng em đâu có tiền, cuối cùng là thầy chủ nhiệm trả cho em, sau đó ông ấy muốn dẫn em đi khách sạn, em nghĩ mình tránh không được rồi.Cha và ông nội em cũng đang nằm trong bệnh viện, trong nhà làm gì có tiền, phải, anh nói đúng, không có ai cứu được em, trừ bản thân em. Em phải trưởng thành thôi, chỉ là thân thể, chỉ là ngủ với người khác mấy đêm, chỉ cần có tiền, em có thể sống tiếp.

Nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu, rất khó chịu, rất khó chịu, rất khó chịu….. Anh nói đi, em sẽ chết sao?

La Giản đọc nhật ký mà cả gương mặt đều vặn vẹo, tâm trạng rất táo bạo, cậu nhanh chóng lật sang trang tiếp theo, lúc này tên kia có đáp lại, vẫn là vài chữ sơ sài:

Cô sẽ chết

“Con mẹ nó, đến dấu chấm câu mày cũng lười viết sao?!” La Giản không nhịn được quăng cuốn nhật ký ra ngoài, đọc cái loại cuộc sống bi kịch như thế thật tổn thọ! Bực mình một lúc lâu, La Giản không thể không đi đến nhặt quyển nhật ký lên, xem tiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.