Trộm Trăng

Chương 27: Thủ đoạn độc ác ngắt trứng




Nhan Noãn vội thoát khỏi album, trong hoảng loạn suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống sàn nhà.

Nhưng đã muộn màng, hình ảnh kia đã khắc sâu vào não Úc Thiên Phi. Mặt mày hoảng sợ, một bàn tay vô thức che kín bộ phận quan trọng của mình, anh nhăn mặt hét: "Đau quá, nhìn qua đã thấy đau!"

Nhan Noãn có tật giật mình, làm ra hành động không có chút ý nghĩa nào, giấu điện thoại ra sau lưng.

"Sao cậu lại lưu hình đó trong điện thoại hả?" Úc Thiên Phi hỏi.

Chuyện này rất khó giải thích với cậu.

Nhan Noãn ấp úng: "Chính là, ừm... Nó..."

"Cậu cố ý phải không." Úc Thiên Phi buông tay ra, nheo mắt nhìn cậu chăm chú: "Định cho tôi xem cái này, muốn làm tôi sợ, đuổi tôi đi à?"

"..."

Hoàn toàn không có chuyện như vậy, nhưng vẫn có thể xem là một lý do xuất sắc. Nhan Noãn mím môi giữ im lặng, tạm thời cam chịu.

"Cậu mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy." Úc Thiên Phi khó tin: "Không sợ đả thương địch thủ một ngàn tự hại tám trăm hay sao? Bản thân cậu nhìn không khó chịu à?"

"..."

Loại hình ảnh đánh sâu vào giới tính thế này, hiệu quả mang lại khi xem có chuẩn bị tâm lý và không có chuẩn bị tâm lý kém xa nhau, nói nôm na, Nhan Noãn cảm thấy tự hại nhiều lắm chỉ hai trăm thôi. Nhưng cậu không phải Úc Thiên Phi, sẽ không cãi nhau với người ta vì chút nhỏ nhặt này.

Cậu tránh tầm mắt của Úc Thiên Phi, nhỏ giọng nói: "Có hiệu, hiệu quả là được rồi."

"Quá hèn hạ." Úc Thiên Phi nói, sau đó nhanh chóng nghĩ tới điều gì, tỉnh táo lại: "Cậu cũng đừng quên tôi đang làm gì."

Không phải là anh khám bệnh cho động vật nhỏ sao, Nhan Noãn khó hiểu.

Úc Thiên Phi hất cằm, giơ ngón tay lên: "Kỷ lục cao nhất của tôi một ngày cắt cả mười tám cái trứng, thủ pháp thuần thục kinh nghiệm đầy mình. Tôi khuyên cậu đừng khiêu chiến với quyền uy của tôi, không thì đừng trách tôi thủ đoạn độc ác."

"..."

Sau khi nói xong, thấy Nhan Noãn nhìn mình với vẻ mặt cạn lời, Úc Thiên Phi tự bật cười trước.

Anh thu tay lại đồng thời vô cùng tùy ý phớt nhẹ qua chóp mũi của Úc Thiên Phi: "Không được chơi mấy trò mánh khóe nữa."

Động tác này khó tránh khỏi quá thân mật, Nhan Noãn lập tức sửng sốt, Úc Thiên Phi cũng ngây dại. Anh cúi đầu luống cuống nhìn ngón tay mình, như là cũng không rõ tại sao trong vô thức lại làm ra hành động thế này.

Sau vài giây trầm mặc, anh mất tự nhiên chà ngón tay, đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Ba lô của tôi đâu rồi? Cậu để ba lô tôi ở đâu rồi?"

"Chỗ đó." Nhan Noãn chỉ vào trong góc.

Úc Thiên Phi bước nhanh tới, thu dọn đồ mình mang đến lên. Lucky lần nữa bị đặt trên sàn lẽo đẽo bên chân Úc Thiên Phi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Nhan Noãn.

Nhan Noãn vuốt mũi, nói: "Nếu như cậu dọn đến đây ở, tôi chẳng phải là bị bắt nuôi chó sao?"

"Không tính, nghiêm túc mà nói thì con chó này không phải của tôi, chỉ chăm tạm thời thôi." Úc Thiên Phi nói: "Chờ thêm một thời gian tìm được người nhận nuôi là ổn rồi."

"Với tính này của nó, chắc là rất khó tìm?" Nhan Noãn nói.

"Cậu yên tâm, cô gái nhà chúng ta rất ngoan, ở nhà không ăn không ị, cũng không cần cậu dẫn đi tản bộ, cậu cứ xem nó là vật trang trí vô cùng đáng yêu là được.

Nhan Noãn bất lực, nhưng cũng không còn cách nào.

Cậu hiểu bản thân mình, ở trước mặt Úc Thiên Phi, cậu luôn rất dễ mất đi giới hạn. Úc Thiên Phi thật sự quyết tâm muốn làm gì, cậu không phản kháng được.

"Tôi thấy cậu cũng rất thích nó mà, chụp cho nó nhiều hình như vậy." Úc Thiên Phi nói, chợt quay đầu lại: "Không phải cậu cố ý cho tôi xem tấm hình kia mới chụp đó chứ!"

Chuyện này không giải thích rõ được, Nhan Noãn không biết ứng phó thế nào, dứt khoát nhún vai.

"Âm hiểm!" Úc Thiên Phi nói: "Cậu chờ đó, thù này tôi nhớ kỹ."

Nhan Noãn mặc kệ anh, vẫn nhìn Lucky. Cô chó nhìn cậu một lúc, đứng dậy, ngúng nguẩy cái mông.

"Tại sao nó không có đuôi?" Nhan Noãn hỏi.

Lucky có cái mông tròn trịa, được lông dài bao phủ, nhìn không thấy cái gì nhô ra.

"Cắt rồi." Úc Thiên Phi nói: "Thông thường Yorkshire mới sinh sẽ được cắt đuôi."

"Tại sao?" Nhan Noãn ngạc nhiên: "Đuôi ảnh hưởng tới sức khỏe à?"

"Đương nhiên không phải, đơn thuần chỉ vì đẹp." Úc Thiên Phi thuận tay sờ s.oạng đầu Lucky: "Yorkshire là chó kiểng mà."

Nói xong, thấy Nhan Noãn nhíu mi lại, anh cười hỏi: "Cậu đoán xem nhóc này bao lớn rồi?"

Nhan Noãn chần chừ một lát, nghi ngờ nói: "Nửa tuổi?"

Nhỏ như vậy, có thể trốn trong túi áo đàn ông trưởng thành, còn không rời khỏi người, nghĩ thế nào cũng là một cục cưng nhỏ.

"Một tuổi rưỡi, thành niên." Úc Thiên Phi nói: "Nó là Yorkshire nhỏ được nuôi dưỡng đặc biệt, chỉ có thể lớn như vậy thôi."

Nhan Noãn gật đầu, thầm nghĩ, thì ra là vậy.

Úc Thiên Phi thu dọn tàm tạm, vớt chó lên ngồi về bên cạnh cậu: "Có phải cảm thấy rất đáng yêu không?"

Nhan Noãn quay đầu: "Tạm được."

"Nhìn đáng yêu, nhưng giống chó này vô cùng yếu ớt, yếu hơn hình thể bình thường rất nhiều." Úc Thiên Phi thở dài: "Từ khi sinh ra nghĩa vụ duy nhất của nó chính là đáng yêu xinh đẹp, nhưng người nuôi thú cưng chỉ vì vẻ bề ngoài thường không nhiều kiên nhẫn, cho nên càng dễ bị vứt bỏ.

Nhan Noãn nhìn khuôn mặt lông xù đáng yêu, do dự một lát rồi vươn tay ra. Lucky hếch mũi ngửi ngửi đầu ngón tay cậu, sau đó thình lình hé miệng vươn đầu lưỡi ra, liếm nhẹ nhàng.

Mềm mại và ẩm ướt.

Nhan Noãn hoảng sợ, thu tay lại như bị điện giật.

"Nếu cậu muốn bế nó, cũng phải nhẹ tay nhẹ chân." Úc Thiên Phi nói: "Xương của nó mảnh như cây tăm vậy, không để ý là có thể gãy."

Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi không bế đâu."

...

Úc Thiên Phi bảo đảm cả nửa ngày là cô nhóc rất ngoan rất an tĩnh không cần chăm sóc đặc biệt, nhưng đến tối, nó lại hoàn toàn không hợp tác mà làm ầm lên.

"Không còn cách nào, ngủ ở nhà tôi đều đặt nó ở cạnh gối." Úc Thiên Phi nói: "Giường cao như vậy, nó ở bên dưới không nhìn thấy người, chắc chắn là sẽ khóc."

"Cậu cho chó lên giường?" Nhan Noãn kinh ngạc.

"Nó rất sạch sẽ." Úc Thiên Phi đưa chó tới: "Trong cửa hàng của chúng tôi tắm chó đều dùng sữa tắm chuyên dụng, không tin cậu ngửi thử đi, rất sạch sẽ."

Nhan Noãn vội lui về sau né đi: "Không được, tôi không tiếp nhận được."

Úc Thiên Phi giơ chó lên trước mặt, hướng đầu chó về phía cậu, bóp giọng giả vờ đáng yêu: "Xin anh, xin anh mà."

Nhan Noãn lắc đầu: "Đây là vấn đề nguyên tắc."

"Đừng cứng nhắc mà, cậu xem tôi ở cùng chó cả ngày, quy ra cũng là chó, cậu cũng cho tôi lên giường đó thôi." Úc Thiên Phi nói.

Có thể vì đạt được mục đích mà nói mình như vậy, Nhan Noãn khiếp sợ không nói nên lời.

"Thứ như nguyên tắc chính là gông xiềng ràng buộc bản thân." Úc Thiên Phi cố gắng cảm hóa cậu: "Nào theo tôi cùng vứt bỏ nguyên tắc, nhận lấy vui sướng."

"Nhưng tối hôm qua nó rất an tĩnh?" Nhan Noãn nói.

Tối hôm qua Lucky không vào phòng ngủ, nó ở lại phòng khách ngủ chung với Đường Giai Bách. Hiệu quả cách âm của cửa phòng ngủ bình thường, nếu nửa đêm nó thật sự kêu lớn, không thể nào không nghe được tí âm thanh gì.

"Vậy chắc chắn là cậu ta bế chó lên sô pha." Úc Thiên Phi khẳng định: "Sô pha của cậu đã bị chó nằm!"

"..."

"Thêm trên giường cũng không sao nhỉ?" Úc Thiên Phi chớp chớp mắt với cậu.

"Vậy không bằng đêm nay cậu cũng ngủ với nó ở sô pha đi." Nhan Noãn nói.

...

Mười hai giờ đêm, cửa phòng ngủ đóng chặt của Nhan Noãn bị người bên ngoài gõ khẽ.

Cộc cộc, cộc cộc cộc.

Nhan Noãn mở bừng mắt trong màn đêm.

Ngoài phòng truyền tới giọng nói xa xăm: "Lưng tựa lưng ~ Hai chúng ta lưng tựa lưng ~"

Nhan Noãn cau mày quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Toàn bộ căn nhà rơi vào tĩnh mịch, không nghe thêm bất kì âm thanh gì.

Khoảng mười giây sau, điện thoại di động bên gối cậu nhẹ nhàng rung vài cái.

Mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn Úc Thiên Phi gửi tới.

- Nếu như cậu sợ, tôi có thể đến với cậu.

Sau đó còn kèm theo một mặt cười bỉ ổi.

Ngươi bất nhân ta bất nghĩa.

Nhan Noãn híp mắt nhìn màn hình, mở chức năng gửi hình ảnh, chọn một tấm hình đẫm máu nào đó trong album, nhấn gửi đi.

Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng "Đệch".

Ngay sao đó, cửa phòng được mở ra.

"Lại nữa!" Úc Thiên Phi xách Lucky đi nhanh vào trong: "Trước đó đã cảnh cáo cậu rồi, bây giờ đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!"

Nói xong, anh khom người đặt chó xuống đất, sau đó nhào lên giường.

Nhan Noãn hoảng loạn, bọc chăn lùi về sau: "Cậu muốn làm gì?"

Úc Thiên Phi cười xấu xa, sấn tới kéo chăn của cậu: "Hôm nay tôi sẽ dùng thủ đoạn độc ác ngắt trứng của cậu, cho cậu bài học thế nào là đúng đắn."

Mặc dù biết là anh chỉ đùa nhưng Nhan Noãn vẫn rất sợ, vội khoanh chân dùng cánh tay che trước người.

"Thần kinh à." Cậu hét với Úc Thiên Phi: "Người bình thường tốt nghiệp cấp hai đã không chơi như vậy."

Động tác của Úc Thiên Phi đã điên cuồng, ngoài miệng còn điên cuồng hơn: "Tôi không bình thường!"

Thấy anh đã hoàn toàn bò lên giường, Úc Thiên Phi quấn chăn cố gắng quay lưng lại.

Úc Thiên Phi đè lên người cậu, hai tay cách tấm chăn ôm người cậu, còn sờ s.oạng xuống dưới, hơi thở ấm áp phả vào mặt và làn da ở cổ cậu.

Đối với Úc Thiên Phi thì chỉ là chơi đùa, nhưng cơ thể Nhan Noãn lại không chịu khống chế mà nổi lên phản ứng đáng xấu hổ.

Nhan Noãn không dám tưởng tượng nếu Úc Thiên Phi thật sự chạm tới đó, phát hiện sự thay đổi của cậu, mọi chuyện sẽ khiến người ta ngượng ngùng cỡ nào.

"Đừng quậy nữa." Dưới tình thế gấp gáp cậu hoảng loạn nói không kịp suy nghĩ: "Cậu có phải là đồng tính luyến ái không hả!"

Động tác của Úc Thiên Phi vốn đang hứng khởi đột nhiên cứng đờ.

Anh đè lên người Nhan Noãn ngây ngốc vài giây, sau đó lật đật luống cuống tay chân bò xuống giường:"Nói cái gì vậy, tôi đùa với cậu thôi, con người cậu sao không biết đùa mà toàn nói lung tung."

Phòng không bật đèn, tối như mực, chỉ có thể nhìn thấy đường nét lờ mờ, Nhan Noãn không thấy rõ biểu tình của Úc Thiên Phi lúc này. Cậu cũng không có thời gian để phân biệt kĩ, chỉ lo cúi đầu điều chỉnh lại hô hấp, giấu đi sự hoảng loạn của mình.

Căn phòng im lặng một cách kì lạ, lúc này Lucky đi vài bước trên sàn nhà, tiếng móng vuốt đạp trên sàn phát ra tiếng "tạch tạch".

"Sô pha nhà cậu ngắn quá, tôi ngủ rất khó chịu." Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn cau mày cúi đầu: "Vậy..."

Cậu vốn muốn nói, vậy cậu vào ngủ đi, chêm thêm ít quần áo cũ cạnh gối, đừng để Lucky chạy khỏi đó là được.

Đáng tiếc, không chờ cậu nói xong Úc Thiên Phi lại lắc đầu: "Thôi vậy thôi vậy, tôi ra ngoài ngủ."

Nói xong, anh bèn quay người đi.

Thấy anh ra ngoài, Lucky cũng "tạch tạch" đi theo sau.

Sau khi cửa phòng được đóng lại, mọi thứ khôi phục lại như lúc đầu.

Nhan Noãn quấn chiếc chăn xốc xếch, ngồi yên trong căn phòng tối đen một lát, ngửa đầu nằm xuống, lại kéo chăn che đầu.

...

Lời tác giả:

Năm phút trước, trong phòng khách.

Úc Thiên Phi: Con gái ngoan, ba dẫn con đi tập kích đêm, có thể lên giường ngủ ngay thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.