Triển Thiểu Huy chỉ
nói một câu đã quyết định việc ăn trưa, nơi này cách nhà Cố Hạ không
xa lắm, Triển Thiểu Huy lái xe đến siêu thị trước, đương nhiên tuyệt
đối không gần nhà Cố Hạ chút nào, nếu phải mua thức ăn ở siêu thị
Thiên Thiên Hồng thì anh tình nguyện đi xa một chút. Mà Cố Hạ ngồi
trên ghế phó lại thấy may mắn vì hôm nay Từ Lộ Lộ không có nhà, đỡ
phải nhìn thấy Triển Thiểu Huy mang bộ mặt thiếu gia đến, ảnh hưởng
đến sự ngon miệng của Từ Lộ Lộ mà phàn nàn với cô nửa ngày.
Cố Hạ đoán Triển
Thiểu Huy rất ít khi đi siêu thị, đồ vest thẳng tắp, tư thế đi thoạt
nhìn không phải tới để mua đồ, càng giống với lãnh đạo đang đi thị
sát tình hình hơn. Cố Hạ đi bên cạnh đẩy xe hàng, đến khu thực phẩm,
Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng chỉ một ngón tay về phía một loại thịt
cá hay rau dưa nào đó, ý bảo Cố Hạ đến mua một ít. Thấy gói đồ
nào tốt Cố Hạ sẽ mang tới cho anh xem, Triển Thiểu Huy hài lòng mới
đặt nó vào trong xe, không hài lòng thì lại bắt Cố Hạ trả lại,
thật giống với ông chủ đang chỉ huy nhân viên làm việc.
Lúc mua gia vị, mắt
Cố Hạ nhìn những thứ đồ trên kệ, hỏi một tiếng, “Triển thiếu, lát
nữa anh thanh toán sao?”
“Chẳng lẽ cô cảm thấy
tôi giống kẻ lừa bịp tống tiền ăn chặn một bữa cơm của cô lắm sao?”
Triển Thiểu Huy nói.
Có những lời này của
anh, toàn bộ dầu muối tương dấm Cố Hạ đều mua loại đắt tiền nhất,
cũng không để ý xem trong nhà có còn hay không, chút tiền ấy vẫn còn
kém xa tiền Triển Thiểu Huy ăn một bữa cơm ở ngoài, cứ xem như mà
tiết kiệm tiền cho Triển Thiểu Huy đi. Sau khi mua xong gia vị, Cố Hạ
còn lắp bắp nhìn Triển Thiểu Huy hỏi có thể mua thêm ít kẹo không,
ngược lại Triển Thiểu Huy vung tay hào phóng nói: “Cô muốn mua gì thì
cứ mua đi, tôi cũng không thiếu chút tiền ấy đâu, mua thêm ít nước hoa
quả nữa.”
Nhìn thấy Triển Thiểu
Huy thanh toán xong, Cố Hạ tạm thời không thèm so đo anh chỉ huy cô
chọn cái này lựa cái kia, vô cùng khó chịu xoi mói ở các gian hàng.
Cô nghĩ Triển Thiểu Huy cũng chẳng hiểu được cái gì gọi là phong độ
đàn ông, thường xuyên để cho cô bận rộn vì mình, còn thường xuyên châm
chọc mỉa mai, Cố Hạ thầm cảm thấy may vì mình rất độ lượng, bằng
không thì sớm đã bị vị Triển thiếu gia này khiến cho tức chết rồi.
Cuối cùng hai người ôm
túi lớn túi nhỏ rời khỏi siêu thị, lúc không có người ngoài, Cố Hạ
sẽ không xa cách với Triển Thiểu Huy, cười cười nói nói vô cùng tự
nhiên, thậm chí còn hỏi về chuyện tiền thưởng cuối năm, Triển Thiểu
Huy chỉ giúp cô điều chỉnh một chút, đại khái trước thuế sẽ thêm
được năm sáu ngàn, điều chỉnh quá cao sẽ không hợp lí.
Cố Hạ nghe thấy thì
rất vui, về đến nhà lúc vào bếp đeo tạp dề vào bắt đầu nhặt rau
trong miệng còn ca hát, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Triển
Thiểu Huy đứng tựa vào cửa ra vào, mặt mày sáng sủa, khóe miệng
còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Đôi mày kiếm của Triển Thiểu
Huy rất dày và đen, khí chất lạnh lùng, cho dù sắc mặt anh luôn hời
hợt nhưng cũng khiến cho người khác cảm nhận được một khí phách sắc
bén, nhưng mà Cố Hạ luôn cảm thấy vẻ lạnh lùng của anh chỉ là biểu
hiện bên ngoài, nếu như nhìn kĩ thì có thể nhận ra vẻ nhu hòa trong
đáy mắt anh. Cố Hạ đi tới cười cười, “Triển thiếu, trong nhà bếp
rất lộn xộn, sẽ bị dính mỡ đấy, hay là anh ra ngoài ngồi chơi một
lát đi.’
Triển Thiểu Huy chẳng
những không ra ngoài mà ngược lại còn tiến gần lại một chút, “Bên
ngoài cũng không có ai nói chuyện, tôi muốn nhìn cô nấu cơm.”
Trước kia khi còn ở
nhà Cố Hạ vẫn thường xem mẹ nấu nướng nhưng ở nhà cũng rất ít khi
phải động tay vào. Sau khi đi làm cũng không có thời gian nấu cơm ở
nhà mỗi ngày, điều kiện kinh tế cũng không cho phép, chỉ ăn ngoài là
chính, ăn mãi cũng không còn thấy ngon nữa vậy nên sau nửa năm mày mò
học hỏi thì bây giờ cũng có thể miễn cưỡng làm được vài món đặt
lên bàn ăn. Cô mua một ít bánh mật, chấm với đường hoa quế, lại chiên
thêm vài trái trứng, đặt trên chảo để lửa nhỏ chiên từ từ.
Trong nồi phát ra
tiếng rục rịch, Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh cô, nhìn nồi bánh mật
từ từ biến thành màu vàng óng, màu vàng rực trông giống như màu
nắng, làm cho lòng người thấy ấm áp một cách khó hiểu. Bên kia còn
bày biện vài món ăn rất bắt mắt, đang chờ được thưởng thức, Triển
Thiểu Huy nhìn nhìn hỏi: “Bình thường ở nhà cô đều nấu nhiều món
như vậy cùng với người bạn học kia sao? Có thấy phiền toái quá
không?”
Cố Hạ cầm đũa lật
qua lật lại bánh mật trong nồi, “Bình thường làm rất ít món, đi làm
về mệt chết đi được, làm gì còn sức mà làm nhiều món như vậy?
Thỉnh thoảng tôi lại đến phòng tập thể thao rồi tùy tiện ăn gì đó
ở ngoài thôi. Bình thường thì cuối tuần mới làm vài món, hôm nay anh
đến đây nên tôi làm nhiều hơn một chút.”
Bánh mật đã được đặt
trên bàn, cô bưng chén đũa ra mang theo một chút đắc ý, đưa tới trước
mặt Triển Thiểu Huy đắc chí nói: “Nhìn xem cũng không tệ lắm, lúc
nãy anh nói anh đói bụng mà, ăn bánh mật chấm đường hoa quế trước
đi, anh ăn trước, tôi đi làm thêm vài món nữa. Nếu không thích thì cứ
để sang một bên.”
Cô cầm bát đũa đưa cho
Triển Thiểu Huy, sau đó lại xoay người vội vàng đi nấu canh, vừa bận
rộn vừa nói: “Triển thiếu, chắc không có món ngon nào mà anh chưa
thử, hẳn là rất kén chọn, tôi thật sự rất sợ anh ăn không quen. Nhưng
mà lần trước anh tới tôi thấy anh cũng ăn một ít, nếu không thì thật
sự tôi cũng không biết nấu gì cho anh ăn nữa.”
“Tôi nào có kén chọn
gì?” Triển Thiểu Huy thử món bánh mật rất ngon của cô, so ra thì vẫn
còn kém món bánh điểm tâm ở khách sạn, thật ra thì anh không thích
đồ ngọt, nhưng khi nhìn thấy cô vất vả làm cho anh ăn thì anh cảm
thấy rất ngon, ăn một miếng tan vào trong miệng ngòn ngọt, thơm thơm
lại giòn xốp. Anh thích nhất chính là khi Cố Hạ bận rộn chăm chú
xoay quanh anh mà làm việc cho anh, nấu cơm cho anh, mua này mua kia,
đánh một ván mạt chượt, dáng vẻ chăm chú kia như một loại thuốc độc
mê người, lan tràn trong lòng anh, giống như uống một ngụm canh nóng,
trơn tuột lại ấm áp.
Chỉ là Cố Hạ rất
thiếu tính tự giác, chưa bao giờ chủ động, anh không dùng giọng điệu
ra lệnh thì cô gái kia cũng sẽ không làm. Triển Thiểu Huy là người
có kiên nhẫn, anh nghĩ một ngày nào đó sẽ thâu tóm được cô gái tên
Cố Hạ này, làm cho cô tự nguyện chuyển động xung quanh anh.
Bận rộn nửa ngày mới
làm xong cơm trưa, ba món mặt một món canh, còn có bánh mật chấm hoa
quế. Lúc nãy ở siêu thị mua hai con cá trích, dùng dầu chiên qua, hầm
một lúc được món canh màu trắng, gần đây Cố Hạ rất chu đáo, lần
lượt giúp anh gắp thức ăn, gắp rau rồi lại múc thêm canh, động tác
tự nhiên, không có chút nịnh nọt nào, Triển Thiểu Huy hỏi một câu:
“Nếu như tôi không phải ông chủ của cô thì cô có làm những việc này
cho tôi không?”
“Cho dù anh không phải
ông chủ của tôi thì cũng sẽ là một nửa bạn của tôi mà.” Cố Hạ cầm
đũa trên tay, không lịch sự suy tư trả lời.
Triển Thiểu Huy không
nhìn cô, thong thả ăn canh, “Tại sao lại là một nửa?”
Cố Hạ thật thà nói,
“Bởi vì thân phận của anh rất đặc biêt, tôi không muốn anh nghĩ tôi
trèo cao.”
“Thật ra…” Giọng nói
của Triển Thiểu Huy bỗng nhiên vui vẻ, “Cô trèo cao một chút cũng
không sao.”
Cố Hạ tiếp tục cúi
đầu ăn cơm, có một số việc Cố Hạ không thèm nghĩ nữa, suy nghĩ
nhiều cũng chỉ khiến mình thêm phiền
não; quen biết một chút, duy trì quan hệ như bây giờ là được rồi,
thân thiết hơn một chút nói không chừng sẽ xuất hiện tình trạng vô
cùng xấu, Cố Hạ thật sự không muốn Triển Thiểu Huy hiểu lầm,
giọng nói ấp úng, Cố Hạ
nghe thấy mình nói: “Triển thiếu, anh đừng tới tìm tôi thường xuyên
như vậy.”
Tay đang
cầm đũa của Triển Thiểu Huy dừng lại, “Vì sao?”
Cố Hạ thật sự không
muốn hai người qua lại quá thường xuyên, một người đàn ông như vậy,
đặt ở đâu cũng là tiêu điểm trong đám người, hết lần này tới lần
khác lại đặc biệt quan tâm đến cô, nói là bạn bè sao, hình như lại
càng thêm mập mờ. Bọn họ chênh lệch nhau quá lớn, nếu có sinh ra ý
nghĩ gì với anh thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cô cảm thấy
hẳn là nên duy trì khoảng cách với ông chủ của mình thì hay hơn,
“Triển thiếu, nếu anh muốn tìm một người cùng đánh bài ăn cơm thì
thật ra có rất nhiều người tình nguyện làm; tôi cũng có việc của
mình nhưng anh lại luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của tôi, tôi
thấy rất không tiện.”
“Cô không vui khi tôi chiếm
dụng thời gian của cô?” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy không mấy hiền
lành.
Cố Hạ kiên trì nói,
“Tôi cũng có việc của mình mà.”
Trong lòng Triển Thiểu
Huy không được thoải mái, Cố Hạ luôn có bản lĩnh khiến cho tâm tình
đang rất tốt của anh trở nên nôn nôn nóng nóng, ghét việc anh chiếm
dụng thời gian của cô, có bao nhiêu người mơ tưởng được đi chơi cùng
anh, Cố Hạ lại hết lần này tới lần khác thấy không vui, bây giờ còn
dám ngang nhiên từ chối anh. Triển Thiểu Huy có chút tức giận, đặt
đôi đũa sang bên cạnh, môi nhếch lên, trong lòng vừa giận lại vừa không
biết phải làm sao. Cố Hạ cũng im lặng, anh tức giận một lúc lại
nhíu mày nở nụ cười, “Cô còn thiếu tôi gần tám trăm vạn tiền đánh
bài.”
Anh vẫn như thường
chứng kiến sắc mặt Cố Hạ khẽ thay đổi, đây cũng không phải lần đầu
tiên Cố Hạ làm cho người ta tức giận, cuối cùng cô vẫn không thể từ
chối anh, có quyền có thế thật là tốt, Triển Thiểu Huy nheo đôi mắt
vĩ lại, cầm đũa lên, “Đến khi nào cô thắng lại hết số tiền bị thua
thì hãy nói những lời này. Còn bây giờ hử…gắp thịt cá cho tôi.”
Cố Hạ nhìn Triển
Thiểu Huy lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, cuối cùng lại gắp cho anh
một miếng cá. Dù sao thì Triển Thiểu Huy cũng chẳng bao giờ để ý
đến ý kiến của cô, Cố Hạ cũng không còn cách nào. Chắc hẳn hôm nay
tâm trạng của Triển Thiểu Huy khá tốt nên cơm nước xong thì vội vã
rời đi, lúc ra về còn giúp Cố Hạ dọn chén đũa. Về sau có người
gọi tới hỏi có phải Cố Hạ cần mua vé xe lửa không, Cố Hạ nói ngày
đi, đến tối người đàn ông đó lại tới tận nhà đưa vé giường mềm cho
Cố Hạ.
Đến tối Cố Hạ nằm
trên giường ôm điện thoại, cũng không biết hôm nay có phải đã làm cho
anh tức giận không, suy đi nghĩ lại nửa ngày nhắn tin cho anh, cảm ơn
anh đã mua vé giúp cô. Đợi thật lâu đầu bên kia vẫn không trả lời, Cố
Hạ mới để di động sang một bên.
Cuối tuần này không đi
đánh bài, tuần trước thật sự không có cơ hội đi ăn cơm đánh bài cùng
Triển Thiểu Huy, cuối tuần vẫn phải làm việc, sau đó lại đến tết âm
lịch. Cố Hạ vẫn chưa nhận được điện thoại của Triển Thiểu Huy, cô
bắt đầu chậm rãi thu dọn hành lý, chuẩn bị đếm ngược hai ngày nữa
sẽ lên đường về nhà thì lại nhận được điện thoại của một người
không thường xuyên liên lạc, người kia là Triệu Cổ.
Cố Hạ và Triệu Cổ
bởi vì Quý Phi Dương mời ăn cơm nên có gặp nhau vài lần, bình thường
cũng không liên lạc, Triệu Cổ nói muốn ăn mừng năm mới, mời vài
người bạn cùng đi ăn cơm ca hát, không những muốn mời Cố Hạ đi cùng
mà còn nói nếu Cố Hạ không đến thì chính là không xem anh ta là
bạn. Cuối cùng không thể từ chối thịnh tình, Cố Hạ đồng ý.
Lúc tan việc Cố Hạ
trực tiếp đi đến nhà hàng, một nhà hàng rất lớn, bảy tám người
ngồi thành một bàn, đều là nam nữ trẻ tuổi, ngoại trừ Triệu Cổ,
những người khác Cố Hạ cũng không nhận ra. Chẳng qua là Triệu Cổ
rất nhiệt tình giới thiệu, cố ý dẫn cô vào câu chuyện của bọn họ.
Đã là cuối năm nên cũng rất dễ tìm chủ đề, đồ ăn vừa bưng lên, lúc
mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Cố Hạ không nghĩ đến Quý Phi
Dương cũng tới.
Quý Phi Dương chỉ nhìn
cô nhàn nhạt cười, nhân viên phục vụ lấy thêm chén đũa, mọi người
nhìn thấy anh lại càng thêm náo nhiệt, không ngừng trò chuyện với
Quý Phi Dương. Cố Hạ cũng không còn cảm giác đặc biệt gì, lần trước
lúc đánh bài nhìn thấy anh ngồi cùng với một cô gái xinh đẹp con
nhà danh giá, cô và anh hẳn chỉ là hai đường thẳng song song, thời
gian chảy xuôi, Cố Hạ nhìn thấy anh đã không còn cảm giác trống ngực
đập liên hồi như hồi còn học đại học nữa.
Cơm nước no nê, vài
người đề nghị đi hát, Cố Hạ khoát tay nói không đi, cô đứng lên nói
lời tạm biệt, Quý Phi Dương cũng đứng lên cầm áo khoác, nói: “Tôi
cũng có việc không đi được. Cố Hạ, chúng ta cùng đi.”