Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 3 - Chương 1: Vực sâu




Tiết tử

Không thể yêu, vậy thì chỉ cần có một đứa con có đôi mắt giống anh là tốt rồi. Vì thế, tôi gật đầu chấp nhận. Nhưng tại sao, khi dụng cụ lạnh như băng này xuyên qua tôi, khi dưới kính hiển vi hạ “nòng nọc” ra để chúng nhiệt liệt nghênh đón “ánh mặt trời”, tại sao tôi không cảm thấy xúc động, mà chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Bởi vì, đứa con này là món quà của sự phản bội….

Bắc Bắc nôn mửa thật lâu, thật lâu….Tôi cũng ngơ ngác ngồi trên sàn nhà thật lâu, thật lâu….

Không thể khóc, không thể la hét, mỗi âm thanh nôn mửa của anh với tôi mà nói đều tàn nhẫn lăng nhục…

Một giờ, hai giờ, ba giờ đồng hồ…….

Bắc Bắc vẫn không ra khỏi toilet….

Tiếng nôn mửa đã hết, kế tiếp là tiếng nước chảy không ngừng…

Bắc Bắc tắm….ít nhất cũng hơn hai tiếng đồng hồ…

Bởi vì, anh phải tẩy hết những thứ còn dơ bẩn hơn cả vi khuẩn … đó chính là tôi!

Sàn nhà lạnh như băng, cái lạnh đã thấm vào trái tim tôi….

Tất cả đều hết rồi…

……

Tình yêu của tôi đã không thể kết thúc hoàn mỹ.

……

Tiếng mở cửa vang lên “ầm” cuối cùng Bắc Bắc cũng đi ra, cả người ướt đẫm, mệt mỏi, tái nhợt, thậm chí môi cũng không còn chút máu.

“Xin lỗi em.” Bắc Bắc dường như nói chuyện với không khí, ánh mắt anh trống rỗng…Đi lướt qua tôi, anh thậm chí cũng không phát hiện tôi vẫn ngồi trên sàn nhà lạnh như băng đó….

“Ầm.” Phòng kế bên truyền đến tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ…có nghĩa anh sẽ không bao giờ đồng ý cùng tôi nằm chung trên một chiếc giường nữa, phải không?

Tôi là vi trùng , có thể làm cho thân thể anh nhiễm phải một loại vi khuẩn dơ bẩn…

Tôi cúi đầu trên đầu gối, dùng tay che miệng, bả vai run run, không cho tiếng khóc phát ra. Bởi vì, sẽ không còn nữa, tiếng nói dịu dàng quan tâm an ủi. “Y Y của anh, tại sao lại khóc

……

Khóc đến khi nặng nề chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh giấc, tôi bị thương như con mèo nhỏ, vẫn nằm co quắp trên sàn nhà. Đã chín giờ, mỗi tối đều có người đàn ông giúp tôi điều chỉnh đồng hồ báo thức, nhưng bây giờ đã không hề nguyện ý liếc mắt nhìn tôi một lần…

Nhưng con người vẫn là muốn sống sót, tôi nói với chính mình, không có tình yêu, tôi— Đồng Tử Y vẫn có thể sống!!

Gọi điện thoại xin phép nghỉ…. Tiếp theo nên làm cái gì??…À, Đúng…làm điểm tâm sáng…

Cho dù sau này không ai chăm sóc…..tôi vẫn muốn sống sót…

Tôi đờ đẫn vào nhà bếp, mở tủ lạnh chuẩn bị tìm một ít thức ăn, đột nhiên trong căn phòng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ làm tôi chấn động….

Bắc Bắc còn ở nhà? Làm sao có thể?…

Tiếng than nhẹ hết lần này đến lần khác được cố gắng kìm nén, náo loạn lòng của tôi.

Tôn nghiêm sớm đã bị chà đạp xuống tận cùng vực thẳm, nhưng tôi cũng không muốn để ý tới nữa, chạy nhanh tới xoay nắm cửa.

May quá, cửa không khóa…

Bên trong toàn một màu sơn đen, tạo nên một bức màn mà không một tia nắng nào có thể xuyên thấu vào…Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy trên giường có một thân thể mệt mỏi co rút lại……..

Lòng của tôi đột nhiên bị nhéo đau…

Chua xót cực điểm, thiệt thòi cực điểm, nháy mắt đã bị đau lòng không thể nào chịu nổi đánh úp…

“Bắc Bắc?” Tôi đến gần anh, phát hiện áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi…mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy ra..

Tôi vội vàng đưa tay lên trán anh, nhiệt độ trên đó làm tôi hoảng hốt rút tay lại. Tôi đi nhanh về phòng mình, lấy bóp rồi chạy ra khỏi cửa….

Tôi chạy điền kinh luôn là dở nhất, nhưng lúc này đây, tôi chạy còn nhanh hơn so với người khác ….

Không cần chiến tranh lạnh, không cần tình yêu, chỉ cần anh khỏe mạnh, tôi không cần gì cả!

Mua thuốc, rót ly nước ấm, đút cho anh uống, ôm lấy thân thể run rẩy của anh, mãi cho đến khi nước mắt đều chảy ra……anh vẫn không tỉnh, vẫn tiếp tục vô ý thức nói nhảm.

Tôi đành phải đem viên thuốc tán nhuyễn pha vào nước ấm, lấy muỗng đưa vào miệng anh…

“Đi…… Đi chỗ khác….” Bắc Bắc thống khổ nhíu chặt chân mày, mất ý thức mê sảng….

Nước thuốc đút vào anh hoàn toàn không nuốt được bao nhiêu…

“Em không đi! Anh đánh em, anh đuổi em, em cũng không đi!” Nước mắt tôi vẫn rơi xuống!

Mau mau khỏe lại đi, Y Y sẽ không bao giờ miễn cưỡng anh nữa….!!

Một tay lau nước mắt, một tay cầm lấy muỗng thuốc đưa lại gần anh…từng chút một đưa vào….Hai tay của tôi không ngừng đem khăn mặt lạnh đắp lên trán của anh. Bắc Bắc có thể giảm nóng một chút, trừ bỏ cách đó ra, tôi không còn phương pháp nào tốt hơn.

Dần dần, trán của Bắc Bắc đã giảm nóng, vì phòng ngừa anh phát sốt lần hai, tôi nhanh nhảu lấy chiếc áo ngủ sạch sẽ, nâng anh dậy, chuẩn bị cởi chiếc áo đã ướt đẫm mồ hơi ra…..Khi tôi bắt đầu mở chiếc cúc áo thứ ba thì…

Bắc Bắc đột nhiên dường như dùng toàn sức lực, đẩy tay tôi ra, kháng cự giống như chạm phải thứ gì đó thật dơ bẩn, biểu hiện thống khổ. “Đi.. đi chỗ khác.”

“Bắc Bắc, em sẽ tránh ra! Em sẽ tránh! Nhưng trước tiên hãy để em thay áo cho anh, thay xong em sẽ tránh ra ngay!” Cưỡng chế cay đắng cùng chua xót, tôi mặt dày đến mức coi bản thân như mình đồng da sắt. Đồng Tử Y, không đau thương…. không đau thương… một chút đau thương cũng không có!

Nước mắt rơi như mưa, dù thế nào cũng không quan trọng. Tôi bất chấp, tới gần anh, tiếp tục mở cúc áo của anh…

“Đừng đụng vào tôi…. Tránh ra…” Bắc Bắc thở dốc, như con thú tuyệt vọng, thống khổ không chịu nổi, anh bắt đầu nôn mửa…..

Vừa mới uống thuốc xong, toàn bộ đều bị anh nôn ra trên quần áo của tôi…Bắc Bắc vẫn tiếp tục nôn, tối hôm qua anh nôn đến không còn gì… nhưng anh vẫn không ngừng nôn khan, như muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng……

Nôn như tự hành hạ bản thân lại làm tôi hoảng sợ…

“Bắc Bắc, em sẽ không bao giờ miễn cưỡng anh nữa, anh đừng như vậy!” Lòng của tôi đau như dao chém, tôi dùng sức ôm lấy đầu của anh…

Bắc Bắc chìm trong mê man không thể nào tự khống chế.

“Đừng đụng vào tôi!” Toàn thân anh xụi lơ vô lực, tiếng gầm nhẹ chứa đựng tràn ngập oán hận. “Đừng nhìn tôi!…. Đừng nhìn tôi!…”

Cuối cùng, tôi cũng nhận rõ vẻ mặt thống khổ của anh, đó là do khó có thể chịu đựng được sự khuất nhục…..

Lòng của tôi kinh hoàng..

“……Anh có thể chịu được việc làm chuyện ấy với đàn bà sao? Anh đã quên cái loại dơ bẩn đó đã làm cho anh cảm thấy tuyệt vọng ra sao ư?” Trong đầu tôi hiện lên những lời nghe lén trước đó…

Bắc Bắc……..

Bản năng hiếu thắng khiến tôi bước vào bẫy của kẻ địch, thân trúng mai phục, đẩy Bắc Bắc vào cơn ác mộng dưới vực sâu…

Bắc Bắc…… Rốt cuộc anh đã từng xảy ra chuyện gì mà tôi không biết??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.