Hắn đứng bên cửa sổ, mặc kệ gió lộng thổi phần phật đập vào người. Căn
phòng này ở ngay giữa lưng chừng núi, tầm mắt có thể nhìn ra xa, bao
quát hết toàn bộ tình hình xung quanh Cấm sơn. Mạt Hối trầm ngâm suy tư. Tuy hai bên chưa chạm mặt, nhưng chiến trận đã được khai mào rồi. Phía
bên trong rừng cây kia là hàng ngàn, hàng vạn quân binh triều đình đang
tiềm phục. Chỉ cách hắn hai mươi dặm, họ đang tức tối nghiến răng,
nguyền rủa phụ tử Lưu gia mau đi xuống địa ngục.
Từ khi quyết định quay về, hắn chưa từng nghĩ đến hối hận. Đi một vòng
lớn, cuối cùng cũng trở lại chốn cũ. Định mệnh của hắn không cách gì
thoát ra khỏi họ Lưu. Luyện binh năm năm, xây thành đắp luỹ hai mươi
năm, quyết tâm của phụ thân hắn kiên cường cỡ nào, Mạt Hối làm sao lay
chuyển nổi.
Dù không có hắn phụ giúp, ông cũng sẽ tìm ra được một Trường Thanh thay
thế. Dù không còn bất cứ quân binh nào trên người, ông cũng sẽ tự mình
cầm đao lên chiến đấu với triều đình. Hắn thở dài, trong lòng cảm thấy
nặng trĩu. Ở Cấm sơn này một tháng, Mạt Hối cảm thấy mình như bị núi đè
đúng một tháng. Thành vững hào sâu, sĩ khí hứng khởi, tưởng chừng như
không gì công phá nổi chỗ bọn họ. Nhưng thời gian càng kéo dài, bất lợi
phía họ sẽ càng tăng thêm.
Đại đô vẫn đang tiếp tục tăng cường binh lực về Tiết Châu. Gần thì có
Mai sứ quân, xa thì có Miêu quân ... tất cả mọi quân đoàn đều đang rầm
rộ kéo đến nơi đây. Một khi chính thức khai chiến, sẽ là tử thương vô
số, thảm liệt kinh hoàng.
So với quân binh được huấn luyện nghiêm ngặt tại chiến trường, thuộc hạ
của Lưu Gia phái chỉ là tập hợp của đám phản nghịch đầu trộm đuôi cướp.
Bọn họ có thể cầm lông gà coi như lệnh tiễn, có thể hô hào tướng soái nọ kia, nhưng vĩnh viễn không thể nào sánh bằng đội ngũ chính quy được.
Sức mạnh của quân đội chính là kỷ luật. Sức mạnh của phe họ chỉ có cái
đông người và liều mạng mà thôi.
Mạt Hối phi thường hiểu rõ những thứ mà mình đang nắm trong tay. Nếu
không phải phản thần tặc tử, cũng đâu ai nguyện đi theo Lưu Gia làm loạn đảng. Họ cũng đâu muốn sống cả đời trong binh đao loạn lạc, mạo hiểm
tính mạng mình trên lưỡi đao ngọn giáo. Họ muốn thoát thân, nhưng chỉ
thiếu một con đường rút lui. Mang danh tặc phỉ, làm gì có đường quay đầu bây giờ.
^_^
Cảnh Hào bước vào, vừa vặn nhìn thấy nhi tử đang suy tư đến xuất thần.
Dáng người cao thẳng quý phái. Mày kiếm, mắt sắc như dao đúng là bậc trí giả trong thiên hạ. Đứa con này là chính tay lão bồi đắp, Mạt Hối có
bao nhiêu tài năng, lão lại không biết sao. Luyện võ thì tiến công thần
tốc, binh thư thì đúng là kỳ nhân học một hiểu mười. Nếu không như vậy,
thì làm sao Mạt Hối mới mười tám tuổi đã được Cảnh Hào giao cho binh
phù. Nếu hắn không quá thông minh, thì tại sao khi hai mươi bốn tuổi lại có gan phản bội Lưu Gia.
Tuy bây giờ võ công Mạt Hối đã hoàn toàn mất hết, nhưng khả năng thống
lĩnh điều quân của hắn vẫn còn sắc bén như ngày nào. Nhìn cách hắn bày
binh bố trận, điều động nhân lực, chuẩn bị vũ trang, hậu cần ... thì
Cảnh Hào không cách gì không hài lòng. Huyết mạch của hoàng gia đúng là
tinh anh, xuất sắc nhất trong thiên hạ. Thành tựu lớn nhất trong đời
Cảnh Hào, chính là bồi dưỡng nên một hoàng tử xuất chúng đến như thế
này.
- Ai đó? - Ông lớn giọng hét to.Mạt Hối quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trường Thanh rúm ró xuất hiện sau góc tường.
- Phụ ... phụ thân, là con. - Y lắp bắp trả lời.
- Đã đến rồi sao không lộ mặt mà còn đứng lắp ló? - Cảnh Hào sẵn giọng mắng ngay.
- Dạ ... con đang tính vào, nhưng lại ngại làm phiền.
- Biết phiền ta sao không mau cút đi ...
- Phụ hoàng. - Mạt Hối ngay lập tức xen ngang cắt lời cha mình.Hắn đưa tay đóng cửa sổ lại, sau đó dời gót đi ra phía hành lang. Cảnh Hào
sừng sộ ra vẻ hung ác, Trường Thanh đã phát hoảng, điệu bộ đáng thương
như chú mèo nhỏ. Mạt Hối cảm thấy thương cảm, hắn phải ngay lập tức giải vây cho đệ đệ.
- Phụ thân đã đến rồi, xin mau vào trong an toạ đi. - Hắn mỉm cười như hoa nở, điệu bộ thành kính như đi bái phật trong chùa.Cảnh Hào hừ giọng, thế nhưng cũng phẩy tay áo đi vào trong. Trường Thanh lẽo đẽo theo sau, như một cái đuôi dư thừa. Mạt Hối đến bên lò than nhỏ,
nhấc ra ấm nước tử sa luôn được hâm nóng cả ngày. Hắn chế nước ấm vào
chung trà để sẵn, chắt nước đầu tiên đi, hãm trà xong, mới kính cẩn dâng lên cho Cảnh Hào.
Ông nhìn tất cả hành động đó, thầm khen ngợi hắn tâm tư chu đáo, dù
trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không quên bỏ lễ nghi, hành sự cẩn thận
ổn thoả. Thứ Cảnh Hào dùng chính là Thanh Ngọc danh trà, thượng phẩm quý giá nhất, một năm chỉ sản xuất ra được mấy cân, phần lớn đều là cống
phẩm triều đình. Vậy mà Mạt Hối vẫn có khả năng tranh thủ được ít nhiều, mang về hiếu kính với lão. Chỉ với tấm lòng này, Cảnh hào đã có thể tha thứ hết lỗi lầm mà hắn gây ra khi xưa.
- Trường Thanh à, không việc gì sao không ở đỉnh núi, mà xuống đây? - Ông trầm giọng tra vấn tiểu nhi tử.Qua nhiên chỉ cần nghe giọng lão, y đã co rúm người sợ hãi. Mạt Hối liếc mắt, nhìn thấy y đang nắm chặt vạt áo mà vò muốn nát.
- Là nhi thần gọi hoàng đệ xuống?Không chỉ Trường Thanh, mà cả Cảnh Hào cũng ngẩn mặt nhìn hắn chờ đợi.
- Công việc khá bừa bộn, một tay nhi thần lo không hết, sợ
xảy ra sơ sót. - Hắn nhìn thẳng vào Trường Thanh. - Quấy rầy trong lúc
hoàng đệ dưỡng sức, đệ không trách ca ca này chứ?
- Là đại nghiệp sao có thể không lo. Giúp đỡ huynh trưởng là đương
nhiên, làm gì có chuyện lấy sức khoẻ ra chối từ được. - Cảnh Hào hừ
giọng.Bàn tay Trường Thanh ngay lập tức siết mạnh thật
chặt. Là ai đã tước hết quyền hành của y, là ai bảo y mau lui xuống,
đừng nhúng tay vào việc này nữa? Mạt Hối, Mạt Hối. Trong mắt phụ thân
lúc nào cũng chỉ Mạt Hối, có bao giờ xem y ra gì đâu. “Huynh là thiên
tài tuyệt đại mà, cần gì đến một tên yểu mệnh như ta trợ giúp?”
Tuy nội tâm bất nhẫn, nhưng ngoài mặt Trường Thanh vẫn muôn thưở cam
chịu. Y ở một bên, im lặng nghe Cảnh Hào và Mạt Hối bàn bạc chuyện quân
cơ đại sự.
Sau khi truyền đạt hết ý chỉ, Cảnh Hào cũng di giá dời gót. Mạt Hối ra
tiễn đến tận cửa, điều bộ thành kính thảo hiền. Xong việc, hắn thất
thiểu quay trở lại bàn làm việc, thở một tiếng dài mệt mỏi, coi như đã
đối phó xong với phụ thân đại nhân.
- Đại ca, có gì phân phó xin cứ nói. Đột nhiên Trường Thanh lên tiếng. Cảnh Hào đi rồi y mới có thể bình tĩnh lại mà nói chuyện.
- Kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì cần phiền đệ cả. - Mạt Hối mỉm cười từ ái.
- Vậy sao đại ca muốn giữ đệ ở lại? - Trường Thanh cảnh giác nhìn hắn.
- Là do đệ muốn xuống đây mà, nếu không phải liên quan đến công vụ, tự tiện vào phòng quân cơ thì sẽ bị trừng trị thế nào?
- Đệ ... đệ ... - Y sợ hãi lắp bắp.
- Đệ cứ như trước đây, xem ta là đại huynh, có việc cần thì chạy tới cầu xin, tự tiện khóc lóc một chút là xong ngay mà. - Mạt Hối thở dài.
- Bây giờ không giống trước. - Trường Thanh tức giận.
- Huynh biết, bây giờ ta không phải Nghiêm sư gia, đệ cũng không phải
Mạc tri phủ. Tuy lúc này nhận thân thích, nhưng tình cảm lại không được
tốt bằng một góc trước kia. Đệ không cần phải lo lắng, cảnh giác huynh.
Chúng ta là người một nhà, huynh vĩnh viễn cũng không làm hại đệ. - Hắn
mở tủ lấy một lệnh bài đưa ra. - Cầm cái này đến đại lao đi, có lệnh bài của ta, chúng mới dám mở cửa cho đệ gặp Chân Duyên.Trường
Thanh mở lớn hai mắt nhìn khối lệnh bài. Vậy mà y còn ngày đêm sầu não
nghĩ kế để vào đại lao. Không ngờ chẳng tốn tí nước miếng xin xỏ, Mạt
Hối đã dễ dàng đưa lệnh bài ra. Trường Thanh nhìn hắn có chút sùng bái.
Vẫn là sư gia thần thông vĩ đại mà y hay dựa dẫm vào chăng?
- Sao? Ta đoán sai à? Đệ không cần lệnh bài, và cũng không muốn gặp Chân Duyên? - Mạt Hối làm động tác thu tay lại.
- Muốn ... dĩ nhiên là muốn chứ.Y liền lao tới, chụp ngay
lấy lệnh bài như mãnh hổ vồ mồi. Cầm khối kim loại trong tay mà Trường
Thanh cảm thấy ấm áp ngọt ngào. Đã mười ngay rồi, y không nhìn thấy dung mạo yêu kiều của Chân Duyên. Trường Thanh nhìn lại phía đại huynh của
mình thăm dò. Mạt Hối mỉm cười, phẩy tay kêu y mau đi đi. Trường Thanh
không nghi kỵ gì nữa, cúi chào rồi phóng bay đi như bị ma đuổi. Cánh cửa đóng lại rồi, nụ cười trên môi Mạt Hối cũng tắt ngấm ngay.
Hắn dựa vào thành ghế, cảm thấy cả người mệt mỏi. Gian trá, lừa gạt quá
nhiều, chỉ làm tảng đá trong lòng hắn nặng trĩu thêm. Mạt Hối hít một
hơi sâu cực nhọc. Nhành hoa lan chưng trên bàn đang toả ra mùi hương u
nhã. Hắn nhắm mắt định thần, tâm hồn lại lâng lâng bay về phía thác nước vô danh giữa rừng sâu. Tất cả những thứ mà hắn có được chỉ là một chút
ký ức. Tất cả những gì mà hắn cần chỉ là một nỗi ‘hoài niệm’ mà thôi.
^_^
Cửa đại lao bật mở, Chân Duyên sợ hãi nép mình vào trong góc xà lim.
Suốt thời gian qua, nàng hết bị trói gô lại bị quăng vào, ném ra mười
mấy lần để làm lá chắn con tin. Gương mặt nàng lem luốc, dung nhan hết
mực tiều tuỵ vì bị đối xử thô bạo. Chân Duyên ngày càng hoảng loạn, nhút nhát. Nàng đang rất hoang mang về số phận của mình.
Y bước vào, thấy nàng co rúm lại, hai tay che lấy đầu như một chú thỏ
con tội nghiệp. Trường Thanh xót xa chạy tới ôm nàng, nhưng lại bị Chân
Duyên mạnh mẽ hất ra.
- Tiểu Duyên, tiểu Duyên, là ta đây. - Y thảng thốt gọi tên nàng.Chân Duyên giật mình bỏ tay xuống, nàng sững sờ nhìn y hồi lâu, rồi nước mắt bỗng chốc trào ra.
- Thuỷ Linh.Nàng tức tưởi khóc trong lòng của
y. Trường Thanh ôm chặt nàng, ra sức vỗ về an ủi nàng, trong khi y cũng
tràn đầy tuyệt vọng. Nàng là của y. Ở dưới sự che chở của y, Trường
Thanh có thể bảo đảm không thứ gì tổn thương Chân Duyên được. Nhưng giờ
đây Mạt Hối mới là đương gia, hắn là kẻ nắm quyền sinh sát. Mạt Hối muốn lôi nàng đi làm lá chắn lúc nào thì lôi, Trường Thanh không cách gì bảo vệ Chân Duyên được.
Đây là lần thứ hai y cảm thấy sự yếu ớt bất lực của bản thân. Kể cả
người con gái mà mình yêu nhất, y không không có khả năng che chở.
Trường Thanh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, chùi đi những giọt lệ ướt
đẫm kia.
- Tiểu Duyên ngoan, cố chịu đựng thêm một thời gian nữa, ta nhất định sẽ mang nàng ra khỏi chỗ này.Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai nàng, nhưng lời nào cũng cứng rắn như chém
đinh chặt sắc. Mạt Hối có thể cướp đoạt hết tất cả mọi thứ của y, nhưng
dám động đến Chân Duyên, Trường Thanh nhất định sẽ không tha cho hắn.
Nhã Muội ở xà lim đối điện kinh hoàng nhìn khung cảnh trước mắt. Người
vừa mới vào chẳng phải là sư ca Mạc Thuỷ Linh của nàng sao? Tại sao hai
người bọn họ lại tỏ ra thân thiết đến nhường ấy? Hơn nữa, tại sao y lại
là người của Lưu Gia phái. Kẻ nội gián ở Tiết Châu thì ra không phải
Nghiêm Thừa Chí mà là Mạc Thuỷ Linh.