Đại ca như Hoài Việt, lúc cần phải đem thân ra làm bao cát cho muội muội
trút giận, đụng chuyện phải lao ra trước đỡ chắn. Mấy việc kinh khủng
như vớt xác chết trôi dĩ nhiên cũng vào tay hắn luôn. Hoài Việt vừa ghê
vừa ngán, nhưng vẫn phải lội xuống nước kéo xác chết vào bờ. Thứ nhất là tránh làm ô nhiễm nguồn nước, gây ra dịch bệnh bùng phát. Sau đó còn là vì nghĩa cử tử tế, giúp người quá cố có mồ mả đàng hoàng, tránh cảnh
chết thảm tha hương.
Tuy Bích Tuyền đã biết các xác chết không cái nào có bộ dạng tốt, nhưng
vì tò mò, nàng vẫn mon men đi theo Hoài Niệm đến gần thi thể kia. Hoài
Việt đã kéo được người xấu số lên bờ, ngay sau đó hắn lại lao xuống dòng suối ngâm thêm một chút cho có cảm giác sạch sẽ. Hoài Niệm thì bạo dạng hơn, đưa đôi mắt lạnh lùng quan sát tử thi.
Cái xác kia ngâm dưới nước có hơn ba ngày, chắc là trước khi trôi xuống
đây, đã mắc vào không ít kẹt đá. Trên người xác chết trầy trụa khắp nơi, da thịt bong tróc, càng nhìn càng thêm kinh dị. Hoài Niệm cầm lấy nhánh cây, tỉ mẫn kiểm tra các vết da lột. Qua các dấu vết để lại, nàng có
thể khẳng định, đây là vết thương hình thành sau khi nạn nhân chết. Tuy
nhiên, sự chú ý của Hoài Niệm lại tập trung vào phần ngực hõm xuống bất
thường của cái xác. Nàng kiên nhẫn lấy cành cây tháo từng nút, từng nút; cởi banh áo xác chết ra.
Bích Tuyền đứng bên cạnh, mặt tái xanh giống như chuẩn bị nôn mửa. Đừng
nói là hình ảnh kinh dị, ngay cả mùi hôi của thi thể cũng đã đủ khủng bố người ta rồi. Ngay khi vạt áo xác chết được bật mở, Bích Tuyền dù bạo
gan hơn cũng phải kêu lên một tiếng ối. Phần lồng ngực kia dừơng như đã
bị một vật cứng đập trúng, hoàn toàn vỡ nát, xương ức bật lòi lên, có
thể nhìn thấy thấp thoáng trái tim tím tái bên trong.
Hoài Niệm cảm thấy toàn thân chấn động. Độ lớn như thế này, vết thương
ngay vị trí này, nàng đã từng nhìn thấy qua rồi. Đúng là tiến về Thất
sơn, chuyện quái lạ càng lúc càng nhiều. Tuy nhiên, các manh mối để lần
theo vụ án cũng đã dần dần xuất hiện. Hoài Việt trèo lên khỏi suối, hắn
đi đến gần chỗ hai muội muội, vừa liếc mắt qua cái xác đã phán ngay.
- Thôi Tâm chưởng.
- Ca biết? - Hoài Niệm ngay lập tức hỏi bật lại.
- Ừ, bốn năm trước, khi du ngoạn ở phía nam, một đêm nhìn thấy màn truy
sát ly kỳ trong rừng. Vì nhiều chuyện nên xen vào chuyện tốt của người
khác, xém nữa mất mạng.Hoài Việt nói xong, liền không khách khí mở banh ngực áo của mình ra. Ngay vị trí giữa tim của hắn có một
vết bớt đỏ, rõ to, hình bàn tay.
- Đó là do đối phương còn chưa chạm được vào người ca, chỉ
mới lưu khí mà đã để lại dấu vết thế này. - Hoài Việt cười ha hả khoe
khoang. - Tay đó quả thật cao thủ thượng đẳng hiếm có, may mắn lắm ca
mới đụng mặt.
- Ai? - Hoài Niệm nôn nóng sấn tới hỏi.
- Tử thần Mạt Hối, một tên ma đầu nổi danh, mỗi lần xuất hiện đều khiến
máu chảy thành sông, tang thương thảm liệt. Nghe nói ngoài huynh ra,
chưa từng có ai chạm mặt gã mà còn sống sót cả.
- Hắn ... hắn ở ... nơi ... nơi nào?Hoài Niệm đột nhiên
sinh tức khí, không ngại nói lắp mà hỏi cho hết câu. Hoài Việt nhe răng
cười thích thú, hắn cứ ngỡ tiểu muội vì lo lắng cho mình mới hung hăng
như vậy. Hoài Việt chỉnh sửa trang phục cho ngay ngắn lại, nhàn tản phân trần.
- Tên đó lai lịch bất minh, có ai biết hắn xuất thân chỗ nào đâu mà tìm. Chỉ khi xảy ra thảm án, nhìn các xác chết bị vỡ tung lồng
ngực người ta mới biết đó là do hắn làm. Lần đó chạm mặt lúc giữa khuya, hắn lại đeo mặt nạ, nên dung mạo của Mạt Hối, ca cũng không biết luôn.
Tóm lại là thân phận bí ẩn, lai lịch bất minh, khó lòng tìm gặp.Thấy Hoài Niệm đột nhiên ảm đạm, hắn liền xoa đầu nàng an ủi.
- Muội đừng lo, lần sau chạm mặt hắn, đại ca nhất định sẽ giết chết không tha. Ba năm nay võ thuật ta tiến bộ không ít nha.
- Muội cũng ... cũng muốn ... giết hắn. - Hoài Niệm nghiến răng.
- Không cần, thù của ca, để ca tự trả.
- Không ... không phải ... vì đại ca.
- Không phải vì ca? Chẳng lẽ vì xác chết này? Hoài Niệm, tự nhiên muội
trở nên bao đồng lúc nào vậy. Lúc nãy ca có đánh trúng đầu muội đâu, sao lại đổi tính.Nhưng Hoài Niệm lại trở về vẻ lạnh lùng như
đá tảng rồi. Dù hắn có hỏi thêm bao nhiêu câu, nàng cũng không nguyện
trả lời. Hoài Việt cùng Bích Tuyền liếc mắt nhìn nhau dò hỏi, nhưng
không ai nắm bắt được chút manh mối nào. Cuối cùng hắn chấp nhận bỏ
cuộc, đi đào một cái hố để chôn người xấu số kia. Y đã chết thảm thương
như vầy, cũng không nên để thi thể bị dã thú ăn mất.
Xong việc, mọi người chuẩn bị lên đường, thế nhưng Hoài Niệm quyết định
không theo hướng cũ. Nàng nhất nhất phải đi ngược theo con suối này, tìm hiểu cho bằng được xác chết kia từ đâu ra. Hoài Việt nghe thấy vậy thì
vô cùng ngạc nhiên. Không phải nàng nôn nóng đến Thất sơn để trả thù bội bạc tình lang sao, vậy mà còn có tâm trạng để đi điều tra thảm án.
Phàm là việc Hoài Niệm đã quyết làm, thì có ai cản được? Bích Tuyền tuy
bất nhẫn, nhưng cũng không dám chống đối đại tỷ của mình. Hoài Việt thì
tuỳ ý, các muội muội đi đâu, hắn sẽ tháp tùng đi theo đó. Dù sao hắn
cũng là hộ vệ mà, chỉ cần đi theo bảo vệ an toàn cho các nàng, còn lại
đi đâu đối với hắn mà nói thì không quan trọng lắm. Hơn nữa, sự việc lần này lại có liên quan đến tử thần Mạt Hối. Hắn còn nhớ bốn năm trước
mình đã phải tháo chạy trối chết như thế nào khi đụng độ y. Nay nghĩ lại lấy làm nhục nhã, hắn quyết tâm phải dùng máu rửa danh mới được.
^_^
Đường ngược lên dốc núi vô cùng khó đi hiểm trở, người leo còn khó khăn, thì nói chi đến ngựa. Vì vậy, họ quyết định cột mấy con ngựa ở trảng cỏ lớn, ba người dùng khinh công đi tiếp. May mắn là cả ba đều có võ công
trong người, việc phóng qua dốc đá cheo leo cũng không thể làm khó được
họ. Cuối cùng, cả ba đặt chân đến một sâm lâm nơi lưng chừng núi.
Chỗ này mặt đất bằng phẳng, cứ như bị ai đó phạt ngang qua đỉnh núi mà
tạo thành. Ba mặt của khu rừng đều là dốc đá hiểm trở, giống lối mà bọn họ vừa mới lên. Mặt còn lại của khu rừng là đỉnh núi sừng sững, một
ngọn thác tuôn ào ào xuống, tạo thành khung cảnh thiên nhiên kỳ vĩ, vô
cùng mỹ lệ. Thì ra trên ngọn núi này lại tồn tại một không gian ẩn mật
và u nhã đến mức này. Sơn thanh thuỷ tú, khiến lòng người ngây ngất.
Bích Tuyền dợm chân muốn đi dọc theo dòng suối để tìm đến chân thác, thế nhưng hai huynh đệ họ Thành đã giơ tay ngăn cản lại.
- Cẩn thận, nơi này có bố trận, không thể tự tiện bước vào. - Hoài Việt trầm giọng nhắc nhở.Nàng sững người giật mình. Bích Tuyền đưa mắt nhìn xung quanh, là khung cảnh một khu rừng rất mình thường mà. Có đại thụ, có bụi lùm, xen kẽ vào đó
là đá tảng nằm la liệt. Bích Tuyền nhíu mày, không rõ trận pháp mà Hoài
Việt nói được bố trí chỗ nào.
- Xem qua thì chỉ là một khu rừng rậm hoang dã, nhưng mỗi
gốc cây ngọn cỏ ở đây đều được đặt theo trận Hỗn Thế. Đây là một trận
pháp của đạo gia, có lịch sử rất xa xưa. Lúc trước đạo gia tồn tại phụ
thuộc vào cựu triều, sau giải phóng, cựu triều sụp đổ, đạo gia biến mất, các kỳ thuật của họ cũng theo đó mà thất truyền. Không ngờ lại có ngày
tận mắt thấy được một trận pháp khổng lồ như thế này. Là ai đã bố trận?
Muốn dấu giếm thứ gì bên trong khu rừng này?
- Việt ca, theo huynh nói thì nơi này có liên quan đến cựu triều chăng? Mà kỳ thuật đã thất truyền, thì làm sao huynh biết được?
- Ta không biết có liên quan gì đến Lưu Gia phái không, nhưng đã tận mắt gặp được thứ độc đáo này, không phá thì thật bức bối trong lòng. Năm
xưa ngoại tổ ta sưu tầm rất nhiều điển tịch, bí kiếp võ công. Có thể nói là sở học của môn phái nào, nhà ta cũng có. - Hắn quay qua phía muội
muội nói. - Hoài Niệm, có nhớ không? Lúc muội năm tuổi, chúng ta đã từng theo sách bày một trận Hỗn Thế sau sân nhà, giam tiểu cữu cữu từ sáng
đến tối, khiến cậu nhỏ bị bỏ đói suốt ngày.Hoài Niệm nhìn
đại ca, gật đầu đồng ý. Nàng nhớ, sau khi Kỳ Hưng thoát ra, việc đầu
tiên chính là cắn Hoài Việt một cái mạnh đến bật máu, đến bây giờ trên
tay hắn vẫn còn lưu lại dấu răng mãi không phai mờ của tiểu cữu cữu. Đó
đã là chuyện mười lăm năm về trước, tuy giờ đây họ vẫn còn nhớ hình đồ
Hỗn Thế, nhưng không có gì chắc chắn là sẽ phá được trận.
Trong khi Hoài Niệm còn đắn đo, Hoài Việt lại là tuýp người làm trước
nghĩ sau, hắn ngay lập tức nhún người, phóng vọt đến tảng đá giữa lùm
cây.
- Ta nhớ là nên phá từ phương vị này nè.Hắn
phấn khích kêu lên, sau đó dùng khinh công điểm chân trên những mắc trận có phương vị cát. Hoài Việt đã tiến qua được lớp bố trận đầu tiên, Hoài Niệm mới tiến vào sau, theo sát bên cạnh là Bích Tuyền. Hỗn Thế trận có tổng cộng mười tám lớp bảo vệ, mỗi lớp ẩn chứa bảy trận đồ, tất cả tuy
có hàng ngũ lớp lan, nhưng lại cấu thành một ma trận biến đổi tuần hoàn, phàm là người không biết chuyện, đã nhập trận là bị giam hãm suốt đời,
không cách nào thoát ra được.
Hoài Việt một mạch phá liền mười tám trận. Khi hắn đang hí hửng tưởng
rằng đại cáo công thành, thì trước mặt lại xuất hiện một trận pháp khác
nữa. Hắn bậm môi, tim đập ầm ầm kích động. Không chấp nhận sự thật, Hoài Việt lại tiếp tục xông tới trước. Hoài Niệm ở phía sau, quan sát gương
mặt tái lạnh của huynh trưởng mà thầm lo lắng. Nàng giữ Bích Tuyền ở lại giữa trận, không tiến theo Hoài Việt nữa.
Kết quả là đến gần cuối buổi chiều, Hoài Việt lại một lần nữa xuất hiện sau lưng bọn họ. Hắn nhoẻn miệng cười toe toét.
- Xin lỗi, ca nghĩ là chúng ta đã bị lạc đường rồi.Tệ hơn là bọn họ không phải lạc đường bình thường, mà là bị giam trong trận pháp.