Sáng sớm hôm sau, Hoài Niệm không dịch dung, mà lén lút đi tới chi nhánh của Thính Phong các ở Tiết Châu. Mỗi người ở Thành gia đều có một cái lệnh
bài gỗ khắc gia huy hình chiếc nấm. Hoài Niệm gặp chưởng quản của Thính
Phong, chỉ việc đưa lệnh bài của mình ra là có thể huy động được lực
lượng mật sứ. Nàng phát ra một bức hoạ, đồng thời ghi lại hành trình của Chân Duyên theo dự đoán. Vị chưởng quản cung kính nhận lấy, ngay lập
tức cho người đi tìm.
Chiều hôm đó, Anh Tân nhận được mật lệnh của hoàng thượng. Có thêm năm
người của Nội xưởng ở vùng lân cận được tăng cường đến chỗ hắn. Sự việc
trọng đại, nhưng lại không thích hợp để làm lớn. Chuyện công chúa mất
tích, đã được xếp vào hàng sự vụ của quốc gia rồi. Đồng thời hình phạt
vì tội thất trách của Anh Tân cũng đã treo sẵn lơ lửng trên đầu. Dù hắn
có phá được án này hay, không thì kết quả đều tàn khốc như nhau cả.
Đặc vụ của Nội xưởng vốn không sống cuộc đời giống người thường. Họ chỉ
là một cái bóng âm thầm phục vụ cho hoàng thượng, ngoài công việc không
được có bất kỳ tư tình nào. Ngay cả cái tên Lương Anh Tân cũng không
phải là danh tính thật của hắn. Trước mỗi nhiệm vụ, xưởng công sẽ giao
cho hắn một thân phận cùng tên giả để trà trộn điều tra. Hắn không có
cuộc đời cũng như không có tương lai riêng của mình. Anh Tân bị buộc
phải rời Bích Tuyền càng sớm càng tốt.
Hai nha hoàn của tướng quân phủ cũng đã bị điều tới bên cạnh Bích Tuyền. Cam Mật và Đường Cát vốn là thiếp thân hộ vệ của nàng. Thân phận bổ
khoái của Bích Tuyền đành phải chấm dứt. Nàng phải chịu sự giám sát gắt
gao của thị nữ, trong khi chờ Hoàng tướng quân đến xử trí. Bởi vì ông
biết ngoài mình ra, chẳng ai có khả năng lôi được Bích Tuyền về nhà.
Nàng thật buồn bực khi lúc nào cũng chịu sự giám sát lom lom của hai thị nữ. Cam Mật và Đường Cát dù ăn ngủ gì cũng không rời khỏi nàng nửa
bước. Việc này cũng cản, việc kia cũng ngăn. Ngoại trừ chưa có đem xích
trói chân nàng lại, thì cơ bản bọn họ đã coi nàng là tù binh rồi.
Nhưng mà Hoàng Tuyền tiểu tướng quân cũng không phải đơn giản chỉ có
vậy. Tung hoành vùng vẫy mười mấy năm trời, đâu chỉ có hư danh. Hôm đó
Bích Tuyền vận nam trang cẩm hoa tú lệ nhất. Tóc bới cao lộ ra hết nét
hào hoa tuấn nhã, trên tay là chiếc quạt đề thơ vô cùng quý gia cao
sang. Nàng ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ, tạo dáng phải nói là rung
động nhân tâm. Đường Cát bước vào, không khỏi ngẩn người nhìn thiếu gia
xuất trần tuấn tú. Bích Tuyền quay lại, cười với nàng ta một nụ cười sầu khổ.
- Đường Cát. - Nàng bỏ giọng trầm mang theo phong vị vô cùng ấm áp.
- Thiếu gia. - Thị nữ bị làm cho mê man lẫn lộn, mỗi lần không có người
ngoài, đều theo lệnh của Bích Tuyền gọi nàng là thiếu gia. Từ nhỏ Bích Tuyền đã ý thức được mình vô cùng giống các vị huynh trưởng.
Cửu tử của Hoàng tướng quân, mỗi người một vẻ, nhưng tưụ trung đều là
những trang nam nhi tuấn tú hào kiệt. Nàng luôn theo cha và các vị huynh trưởng ra vào quân doanh. Tuy là tiểu thư nhưng lại học đủ đao thương
kiếm kích, cũng như binh pháp hành quân.
Ngôn hành, cử chỉ, dáng vẻ đều là học tập các ca ca của mình. Hoàng
tướng quân lại vô cùng sủng ái con gái út, thấy nàng vận nam trang cưỡi
ngựa, lớn tiếng nói muốn giống như cha trở thành tướng quân ra sa trường giết giặc, thì lấy làm hài lòng, cũng không có ngăn cản. Vì vậy Bích
Tuyền luôn cho mình là thập thiếu gia ở trong Hoàng phủ.
Đến khi lớn lên, biết được sự khác nhau giữa nam và nữ, nàng mới vỡ lẽ,
ngộ ra rằng bản thân không thể là nam nhi. Thế nhưng Bích Tuyền lại
không chịu chấp nhận sự thật đó. Nàng trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng đóng
vai lãng tử đa tình đều để che đậy nỗi thất vọng trong lòng. Nàng muốn
làm nam nhi nhưng sinh ra đời lại là phận gái.
Nàng luôn mãi than trời trách đất, cho đến khi trở thành bại tướng dưới tay Anh Tân.
Đúng vậy, nàng luôn chờ đợi một người có khả năng đánh bại mình. Luôn
chờ một người khẳng định nàng chỉ là một cô gái yếu đuối. Một người
khiến nàng hạnh phúc khi sinh ra là phận nữ nhi. Một người giúp nàng
thấy sống trên đời thật có ý nghĩa.
Dùng mỹ nhân kế để hạ gục Đường Cát, sau đó lại dùng mê dược để hạ luôn
Cam Mật. Bích Tuyền hí hửng chạy ra đường, nhắm thẳng hướng nha môn mà
tới. Bầu trời đột nhiên chuyển đen, cơn mưa nặng hạt ầm ầm đổ xuống.
Bích Tuyền lấy quạt che trên đầu, chạy nhanh đến chỗ mái hiên tránh mưa.
“Trời thật không chiều lòng con người, khó khăn lắm mới thoát ra, vậy mà bây giờ lại bị cầm chân giữa đường. Thật không cam tâm mà.”
Nàng đánh mắt, ngạc nhiên nhìn mấy bóng đen lao qua trên mái nhà. Những
người này trình độ võ công rất cao, khinh công đã thuộc hàng trác tuyệt. Bọn họ vận hắc phục, mũ rơm che khuất khuôn mặt, bội kiếm đeo sau lưng, rõ ràng là cùng một tổ chức.
Đừng hỏi nàng vì sao lại nhận ra trong số đó có Anh Tân. Đơn giản là
trực giác, là linh tính mách bảo cho nàng như thế. Giữa hai người yêu
nhau dường như xuất hiện một sợi dây vô hình liên kết tâm tưởng của đôi
bên. Trong vô số người qua lại trên đường, họ có khả năng nhận ra nhau
giữa đám đông những người xa lạ.
Bất chấp mưa giông, Bích Tuyền vận khinh công đuổi theo. Năm bóng đen bị màn mưa trắng xoá nuốt mất cả dáng hình. Bích Tuyền cố gắng tăng tốc
thêm nữa, nhưng vẫn tiếp tục bị bỏ xa. “Những người này gấp cái gì chứ,
mưa vẫn còn mà chạy đi đâu thế này?” Nàng thở gấp, tức tối nhìn ra cảnh
rừng núi bốn phía mịt mù. Càng không đuổi được, Bích Tuyền càng không
cam tâm bỏ cuộc. Nàng cứ nhắm hướng mà chạy trong mưa, thử thách cái gọi là mối dây liên kết. Thật sự, tình yêu sẽ chỉ cho nàng đi đúng lối chứ?
Cách xa thành Tiết Châu mười dặm, mưa càng rơi nặng hạt hơn. Một trận
thảm sát tàn liệt đang quét qua Đào Viên. Sáu người của Nội xưởng đã
chịu áp lực không ít từ kinh thành. Thời gian công chúa mất tích càng
lâu, thì hy vọng sống còn sẽ càng thấp. Trưởng nhóm trong số họ đã quyết định trực tiếp tấn công đám thổ phỉ ở Đào Viên, vốn bị tình nghi nhiều
nhất. Không cần biết có tội hay không, cứ trực tiếp xông vào tìm người.
Bích Tuyền bị mưa làm cho tối mặt tối mày. Nàng kiên quyết không bỏ cuộc mà phi thân lao về phía trước. Tiếng binh đao va chạm, tiếng la hét gào rú. Bích Tuyền liền phóng về phía phát ra âm thanh. Ngay lập tức, nàng
hối hận vì đã đi theo Anh Tân. Bích Tuyền vừa chứng kiến mặt tối tăm
trong cuộc đời hắn, một tên sát thủ.
Tiếng mưa lớn đến vậy, nhưng vẫn nghe rõ âm thanh đao kiếm chém ngập sâu vào cơ thể người. Nước tuôn xối xả như thế, cũng không rửa trôi hết màu đỏ sẫm của máu. Chỉ có sáu người, xông vào sơn trại lẫn khuất giữa rừng núi, tung hoành tứ phía như chỗ không người. Đã có cả trăm kẻ đã ngã
xuống, chiến trường thảm khốc đầy xác chết nằm la liệt. Tiếng gào thét,
la hét kinh hoàng khiến ai nghe đều nhất loạt rùng mình. Nàng đang nhìn
thấy địa ngục nhân gian, nhìn thấy những con quỷ đội lốt người thủ ác.
Lần đầu tiên, nàng chứng kiến Anh Tân dùng kiếm. Tốc độ và uy lực dĩ nhiên càng khủng khiếp hơn khi hắn vận đao.
“Quả nhiên, huynh là cao thủ kiếm đạo.”
Nội xưởng tam thập lục thức, hắn chỉ dùng sáu thức đầu tiên đã hạ gục
hết toàn bộ địch nhân. Đám cướp hung hãn nhất Tiết Châu đối diện với
người của Nội xưởng cũng không khác gì cỏ rác. Từng người, từng người
lần lượt ngã xuống, từng mạng từng mạng bị tước đoạt đi.
Bọn họ chính là tử thần, một khi đã nhận lệnh, sẽ không chần chừ giết
chết bất cứ kẻ nào. Chưa bao giờ Bích Tuyền nhìn thấy Anh Tân ra tay tàn nhẫn, hung ác đến vậy. Đôi mắt hắn đen âm u như ác quỷ tái thế. Mỗi
chiêu đoạt mạng đều vô cùng dứt khoát không chút nhân từ.
Nàng vòng tay, ôm hai vai mình, run rẩy trong mưa. Đây chính là bộ mặt
thật của người nàng yêu sao? Bàn tay dịu dàng từng vuốt ve nàng thì ra
lại nhuộm nhiều máu tươi đến vậy. Ánh mắt trìu mến từng trao cho nàng
thì ra có thể lãnh khốc, đáng sợ đến vậy.
Đột nhiên, một bóng đen lao tới chỗ Bích Tuyền đang ẩn nấp. Nếu không
phải vì người đó nồng đậm mùi máu tươi, nàng cũng đã không kịp phản
công. Côn cửu khúc trong ống tay áo của Bích Tuyền cũng vừa kịp xuất
động. Tiếng va chạm loẻng xoẻng, cũng đồng thời khiến cả hai bên bị chấn lực đẩy ra xa.
Bích Tuyền cứ đứng ngẩn ngơ nhìn, không hay rằng màn tàn sát sơn trại
của thổ phỉ đã chấm dứt. Nàng chính là nhân chứng sống sót cuối cùng cần phải thủ tiêu đi. Người của Nội xưởng trước giờ ra tay không bao giờ để lại bằng chứng. Mọi người chỉ biết rằng tồn tại một Nội xưởng, chứ chưa ai từng gặp hay chứng kiến họ hành sự như thế nào.
Lại là kiếm phong bay tới. Lần này không chỉ một mà có đến hai người
cùng áp sát tiến công. Nàng lợi dụng côn cửu khúc để tạo lập phòng thủ,
nhưng tu vi của đối phương đều cao hơn nàng một bậc. Bích Tuyền trợn mắt nhìn mũi kiếm xuyên qua hàng phòng thủ, như ánh chớp nhắm thẳng tử điểm trên người nàng.
Xoạt một tiếng, cả hai mũi kiếm đồng loạt bị đẩy lui sang hướng khác.
Nam nhân áo đen đứng chắn trước mặt nàng, liều mạng ngăn cản cả hai sát
chiêu kia.
- Đây là Hoàng tiểu thư của tướng quân phủ, không thể động đến. - Anh Tân lớn giọng thông báo.Những người kia lập tức ngừng tay, ngần ngừ phân vân, sau đó mới quyết định
bỏ đi. Bọn họ toả ra, tiến sâu hơn vào vào bên trong sơn trại. Nhiệm vụ
chính yếu lúc này vẫn là truy tìm công chúa Chân Duyên.
Bích Tuyền ngước mắt nhìn cái bóng lưng cô ngạo quay về phiá mình. Thì
ra màu đen lại u tối đến vậy, thì ra màu đen lại đáng sợ đến vậy. Thì ra hắn được sinh ra, vốn đã thuộc về bóng đêm rồi.
- Trở về đi. - Giọng lạnh lùng buông ra. - Không quen thì đừng nhìn.Hắn cũng bỏ đi, không quay lại nhìn nàng một chút. Hình ảnh mà Bích Tuyền
được thấy, chỉ là cái bóng lưng vô cùng đơn độc của hắn trong mưa. Nàng
đuổi theo, nắm tay hắn kéo lại. Anh Tân giật mình, kiếm đã vội xuất động kề vào cổ nàng.
- Trở về đi. - Hắn gằn từng chữ, thái độ vô cùng đáng sợ, sát khí nồng đậm.
- Bao giờ làm việc xong, chúng ta gặp nhau. - Nàng cười ngọt ngào với hắn.Anh Tân sững người, kinh ngạc nhìn nàng. Đã chứng kiến hết toàn bộ cảnh đó, đã nhìn thấy hắn khi hành sự có thể biến thành ác ma như thế nào, mà
còn chưa tránh xa sao?
- Chúng ta không cần thiết phải gặp nhau nữa. Thỉnh tiểu thư buông tay. - Anh Tân thu kiếm lại, tra lưỡi vào vỏ.
- Không, muội có cảm giác nếu buông tay, sẽ mất đi huynh vĩnh viễn. -
Nàng lắc đầu. - Anh Tân, việc đã đến mức này, không phải huynh nói một
tiếng buông tay sẽ xong hết mọi chuyện.
- Ta là người của Nội xưởng, là bóng tối của đất nước này. Nàng là người của thế giới ánh sáng, chúng ta không thể ở cạnh nhau được.
- Muội không quan tâm ánh sáng hay bóng tối gì hết. Muội chỉ cảm thấy
nếu chúng ta không được ở bên nhau, sẽ là hối tiếc cả đời. - Đột nhiên
Bích Tuyền thả tay hắn ra. - Huynh cứ tiếp tục làm việc của mình, muội
chờ huynh ở Tuý Tiên Cư. Không gặp không về!Rồi không kịp
để cho Anh Tân từ chối, nàng đã vụt chạy đi mất. Nàng hy vọng khi gặp
lại, hắn sẽ trở về là Lương Anh Tân như cũ. Hắn sẽ cao ngạo nhìn nàng,
thỉnh thoảng nhéch miệng cười châm chọc. Làm gì có ai sinh ra đã là bóng tối hay ánh sáng, chỉ có người đó sẽ chọn sống thế nào, ở bên cạnh kẻ
nào.
Bích Tuyền đã quyết chọn Lương Anh Tân. Nàng sẽ không buông tay