Edit + Beta: Ruby
- -----------
Trình Tư Độ cùng Đàm Khinh sau đó không có tiếp tục liên lạc.
Đợi đến mùa đông, hoa tuyết bay lượn, Trình Tư Độ bị cảm mạo theo mùa.
Trình Tư Độ lần này nghĩ, hi vọng chính mình cảm mạo chấm dứt, chính mình sẽ triệt để hết hy vọng.
Trường tình là bệnh trầm kha khó chữa khỏi, cậu quanh năm bị bệnh, đã thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Trình Tư Độ thử lý giải Đàm Khinh, cũng khoan dung chính mình, bởi vì phân lượng tình yêu quá nhẹ, phân lượng mỗi người cũng quá nhẹ.
Cậu chỉ là tình cờ cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy trái tim nơi ấy hình như trống không một khối, cậu tự giễu, chẳng lẽ là loại hình mới của bệnh tim sao?
Trình Tư Độ nói cùng cả nhà một tiếng, nói đêm nay tăng ca. Cậu không có cách nào cắt đứt với người nhà, chỉ là tận lực mỗi ngày lộ diện, như ứng phó đi làm đánh thẻ. Mẹ đã mở một mắt nhắm một mắt, quyết định cho cậu xem mắt, Tư Độ vòng quanh trong đó, chẳng qua là cảm thấy rất mệt.
Phần mềm chữa bệnh mà công ty Đàm Khinh mở rộng tiến vào thời gian kiểm tra.
Phần mềm cài đặt cũng gửi đến trong điện thoại di động Trình Tư Độ.
Cậu download cài đặt, đơn giản xem sơ qua công năng.
Có lẽ bởi vì quá tẻ nhạt, quá muốn tìm người nói chuyện, cậu bắt đầu trò chuyện cùng dịch vụ khách hàng thông minh.
【 Mày và siri giống nhau sao? Cũng không giống nhau đi. Nó thông minh hơn mày. 】
【 Ngày mai sẽ mưa sao? 】
【 Mày thật thảm, làm việc hai mươi bốn tiếng, vẫn không có tiền. So với mày, tao cảm thấy mình rất hạnh phúc. 】
【 Tao xem phim, trí tuệ nhân tạo cũng sẽ có tình cảm, mày sẽ thích những nhân viên hỗ trợ khách hàng khác sao? 】
Hành vi tẻ nhạt của Trình Tư Độ dẫn tới chú ý của nhân viên làm việc tổ kỹ thuật, đem điểm này trên hội nghị thường kỳ nói ra, cũng giao đến trên bàn làm việc Đàm Khinh.
Đàm Khinh lật qua lật lại, liền dùng nó để úp mì tôm.
Khi vừa sắp đầu xuân, phần mềm chính thức đưa vào thị trường. Bởi vì công năng đa dạng mà chuyên nghiệp, ranh giới rõ ràng dễ dàng thao tác, tính tư mật liền rất mạnh, cho nên được rất nhiều khen ngợi, sau khi một số công năng lần lượt cải thiện huỷ bỏ hạn chế, thong thả tiến vào giai đoạn sinh lời.
Khi Trình Tư Độ nhận được lời mời tiệc khánh công đang vùi ở nhà uống trà sữa nóng. Tư Doanh ở nhà bếp mân mê hồi lâu, nói là món ăn ngon như tiệm nào đó, kỳ thực hoàn toàn không có giống vậy.
Trình Tư Độ suy nghĩ rất lâu, quyết định sơ sơ mà đi liếc mắt nhìn, ăn bớt chút nguyên liệu cao cấp, sau đó liền rời đi.
Cậu hiếm thấy mặc cả bộ đồ tây, bên ngoài còn mặc áo khoác, ăn mặc thanh sảng tuấn tú, nhưng lúc ra cửa bị lạnh đến run lẩy bẩy, tiến vào hội trường sau đó cũng chỉ lo uống latte nóng.
Chủ nhiệm cũng tới, lôi kéo cậu xã giao giới thiệu, bất tri bất giác lại uống rất nhiều rượu.
Lúc cậu ở WC nôn tựa hồ nhìn thấy Đàm Khinh, khuôn mặt đỏ bừng mà hô một tiếng "Đàm Khinh".
Không ai đáp lại cậu, cậu liền coi chính mình say đến thần trí mơ hồ.
Thế nhưng cậu vẫn như cũ tự nhiên mà lầm bầm: "Đàm Khinh, em thật khó chịu, còn muốn ói. Em muốn về nhà, muốn uống chút sữa bò nóng." Cậu càng nói càng thái quá, " Em muốn đến trên đỉnh Everest hóng gió, muốn đem chuỗi trân châu lên tặng cho một cô bé gái đáng yêu, muốn bay... Em còn muốn một nắm cỏ đuôi chó."
Có người vác cậu lên, âm thanh rất nghiêm nghị: "Không có thứ gì."
"Thật hung ác a." Trình Tư Độ nghĩ.
Lúc Trình Tư Độ bị nhét vào ghế sau xe không có bất kỳ phản kháng, còn rất vui vẻ mà hát "Mùa xuân hoa sẽ nở, chim chóc tự do tự tại", cậu hi vọng chiếc xe màu đen này có thể chạy đến ngoài chân trời xa xôi, rất xa rất xa, xa tới mức cậu biến thành hằng nga hoặc là thỏ, cũng nhớ không nổi bất kỳ chuyện phiền lòng nữa.
Đàm Khinh quay đầu lại nhìn cậu, "Con ma men."
"Đàm Khinh Đàm Khinh, tiếp tục tồn tại là vì cái gì?"
"Không biết."
"Đàm Khinh Đàm Khinh, em hiện tại hình như trôi trên bầu trời của thành phố này, ai tới kéo em một cái a?"
"..." Đàm Khinh không hề trả lời cậu.
Hắn mang Tư Độ về nhà, rất đê tiện mà hỏi, anh có thể làm em sao? Tư Độ gật đầu, còn thật biết điều mà cởi quần áo xuống, tách hai chân ra.
Tư Độ mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn về phía trước, một hồi là mặt Đàm Khinh, một hồi là trần nhà sẫm màu, một hồi lại phảng phất thấy được một chính mình khác gào khóc.
Sáng ngày thứ hai, Tư Độ tỉnh lại, cả khuôn mặt sưng như đầu heo, không đáng yêu không đẹp đẽ, nhưng rất nhẹ nhàng mà cười cười: "Đàm Khinh, chúng ta có thể làm bạn bè chứ."
Tất cả quanh đi quẩn lại hình như trở lại điểm bắt đầu.
"Anh quấn khăn quàng cổ em đi rồi." Tư Độ gởi nhắn tin cho Đàm Khinh, "Vậy em quấn cái gì?"
Bọn họ đêm hôm qua vừa mới cùng nhau. Mặc dù là bạn bè, thế nhưng là có thể bạn bè trên giường, bởi vì biết được cả đời này làm tình nhân cũng khó khăn.
Đàm Khinh một hồi lâu mới trả lời: " Trong tủ anh hình như có cái Burberry, em quấn đỡ đi."
"Em chỉ thích cái của em!"
"... Ngày khác trả lại em."
Tư Độ phát hiện, nếu như không ôm ấp mong đợi vô vọng, chính mình xác thực thoải mái vui vẻ rất nhiều.
Đàm Khinh bận rộn mở rộng phần mềm, mấy ngày nay bay khắp nơi, thật vất vả hạ cánh về nhà, nhìn thấy Trình Tư Độ ngủ ở trên giường của hắn.
Hắn không đánh thức cậu, chính mình đi vào tắm, sau đó nấu bát mì.
Tư Độ ngửi thấy mùi vị bay ra, cướp đi một miếng mì trên đũa hắn.
Tất cả những thứ này tựa hồ với rất nhiều năm trước đều không có gì khác nhau.
"Đàm Khinh, cái này tặng cho anh." Tư Độ từ trong túi móc ra sợi dây đỏ, "Trong Tự Miếu từng khai quang."
"Anh lại không xin cái gì."
"Em xin giúp anh, bình an khỏe mạnh, vạn sự suông sẻ. Tốn hết năm trăm đồng của em haizzz." Trình Tư Độ ngũ quan nhăn lại một đống, hình như rất đau lòng.
"Em để anh mặc âu phục mang cái này?"
"Vậy giấu ở trong túi đi."
Đàm Khinh qua loa mà cất dây đỏ vào túi, sau đó tiếp tục ăn mì. Trình Tư Độ liền trộm một miếng thịt bò trong bát hắn.
Cách thời gian vài ngày, Đàm Khinh trên đường đi làm gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn, nhắc cũng khéo, ngày đó vừa vặn tâm huyết dâng trào đổi con đường lúc thường không đi, đang đi hướng công ty, đường cái lân cận truyền đến tiếng va chạm thật lớn.
Xảy ra tai nạn xe cộ.
Con đường kia là hắn vốn là sẽ lái xe.
Đàm Khinh sợ hãi không thôi, lại cảm thấy là dây đỏ Trình Tư Độ nhét vào bóp tiền hắn có tác dụng, nhưng nghĩ như vậy xong liền cảm thấy chính mình quá mức mê tín.
Đàm Khinh đang muốn gọi điện thoại cho nói chuyện này Tư Độ, Tư Độ lại nằm viện.
Lúc Đàm Khinh đi bệnh viện thăm cậu, Tư Độ rất ngượng ngùng: "Ôi chao, ai nói cho anh? Một chút bệnh, anh bận rộn như vậy tới đây làm gì?"
Đàm Khinh nhìn nhìn loại bệnh tim viết trên giường bệnh cậu, dùng phần mềm chữa bệnh tìm tòi một chút, sắc mặt xanh mét, "Em chỉ cái này nói là bệnh vặt?" Đàm Khinh nổi trận lôi đình, đời này đều không phát hỏa lớn như vậy, "Em cảm thấy đây là bệnh vặt? Anh không cần biết phải không?"
Y tá tiến vào hét lại hắn, để cho hắn giữ yên lặng.
Đàm Khinh ngồi ở trên băng ghế bên cạnh, bàn tay rộng lớn nắm chặt tóc ngắn, mu bàn tay nổi cả gân xanh, như con sư tử đực nổi giận.
Tư Độ mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhẹ nhàng cười: "Thực không có chuyện. Em mới vừa thấy anh gọi điện thoại cho em, không có tay nhận, đều tiêm thuốc hết, chuyện gì a?"
"Không..."
Đàm Khinh cảm thấy nghĩ mà sợ, cảm thấy sợi dây đỏ này quỷ quái, như là muốn lấy mạng đổi mạng.
Đàm Khinh nghĩ, chuyện trên đời này, quả nhiên là nhất sơn buông nhất sơn cản(*) sao?
(*) buông tha người này, người kia sẽ gánh chịu
Hắn tại sao lại không thể có chút ngày tháng sống yên ổn vui sướng?
Hắn và Trình Tư Độ cũng đã không mộng tưởng hão huyền, đều nghiền nát xương cốt tái tạo thân bùn, tại sao không thể để cho bọn họ vụng trộm vui sướng mấy năm?
Đàm Khinh để lại người giúp việc ở bệnh viện, buổi tối tiệm ăn nhanh lân cận mua về đồ ăn thanh đạm cho Tư Độ.
"Mẹ em đâu?"
"Em không nói cho bà biết, kỳ thực em đều mời xong hộ công." Tư Độ cười, "Lại cho em ăn thêm miếng thịt."
Đàm Khinh liền vừa cho cậu ăn miếng thịt, lại nói: "Cải xanh cũng phải ăn."
Buổi tối Đàm Khinh một mình chạy đến ban công uống bia. Bên cạnh đã có người vừa uống vừa khóc, hình như là người thân bị ung thư gan thời kì cuối.
Biết bao thống khổ a. Đàm Khinh nghĩ.
Hắn không cha không mẹ, không vợ không con, một thân một mình.
Thứ nên có được còn chưa có được, nên mất đi sớm đã mất đi.
Ngược lại mệnh đều rách nát như vậy, tiếp tục tầm thường một chút, lại hỏng một chút, tiếp tục lòng tham một chút thì thế nào chứ?
Tư Độ buổi tối ngủ không yên, cho là Đàm Khinh ngủ say, liền lén lút kéo tay hắn, nhỏ giọng nói chuyện một hồi, như bạn nhỏ kể chuyện xưa thôi miên chính mình.
"Tư Độ." Đàm Khinh đột nhiên mở miệng.
Trình Tư Độ sững sờ, "Anh không ngủ a?"
Đàm Khinh ngồi dậy, nhìn từ trên cao xuống mà nhìn cậu, Tư Độ còn không tim không phổi mà cười.
PeterPan ngây thơ vui vẻ mà hắn đã từng yêu cũng từng bỏ lỡ.
Đàm Khinh đột nhiên hôn hai má Tư Độ.
"Anh, anh làm gì á?" Tư Độ có chút nói lắp.
"Muốn lại đòi em trở về. Anh chịu đủ lắm rồi." Đàm Khinh nhìn cậu, tuyệt quyết lại cố chấp, "Dựa vào cái gì anh vĩnh viễn phải từ bỏ?"
Tư Độ rõ ràng hắn có ý gì, cậu tựa hồ vốn nên vui sướng đến mức kêu to, thế nhưng cậu giờ khắc này lại âu sầu trong lòng.
"Đàm Khinh, em rất sợ."
Đàm Khinh rõ ràng, thế nhưng hắn không cho phép Trình Tư Độ lùi bước.
Đàm Khinh cả đời tức giận thành ngày hôm nay, nếu vận mệnh để cho hắn không còn đường quay đầu, vậy hắn liền vĩnh viễn không quay đầu.
Tư Độ lại cùng Đàm Khinh giống như cuộc sống tình nhân, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngủ ở cùng trên một cái giường. Nếu như thành thị là biển cả, vậy khu nhà bọn họ chính là con thuyền trôi nổi ngoài khơi.
"Đàm Khinh, chúng ta đi mua chiếc đèn bàn đi."
Thật lâu trước kia, Tư Độ liền muốn mua một chiếc đèn bàn đẹp đẽ. Cậu nói đỉnh đầu giường phải có một chiếc đèn bàn mới có cảm giác gia đình.
Bóng đèn dưới chụp đèn nhung tơ màu xanh lục minh minh diệt diệt, chiếu ra khuôn mặt tươi cười dung mạo cong cong của Tư Độ.
Đàm Khinh nhìn cậu, liền tắt đèn đi, sau đó hôn một cái ở trên môi cậu.
Bọn họ không thèm nghĩ nữa lúc nào sẽ bị sóng lớn đánh đổ, nếu như chết chìm, liền nắm theo nước khoái khoái lạc lạc mà ngủ ở trong bụi san hô quất cam hồng nhạt.
- ---------oOo----------