Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 39: Men Say Giúp Ta Quên Đi Nàng Ấy.]




Hình Hoa Hoa dừng suy nghĩ khi bên tai nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó nhìn xuống qua khe hở của khăn thấy được chân của người vào phòng. Là Hành Liên Uyên, sau đó Hình Hoa Hoa thấy bàn tay luồn vào, cầm nhẹ lấy một phần của khăn trùm đầu vén lên từ từ.

Khi khăn trùm hoàn toàn rơi khỏi đầu nàng, là lúc hắn, nàng mắt cả hai chạm nhau, nhìn nhau, nhận lấy ánh mắt đối phương.

Ánh mắt nàng nhìn hắn trìu mến, hắn cũng vậy, nhưng có chút lờ đờ có lẽ là men rượu trong người hắn phát tác. Ánh mắt này nàng nhìn kiểu gì cũng gợi tìn, khêu lên máu nóng trong người nàng.

Nàng rời mắt khỏi hắn, đứng lên đi về phía bàn tròn. Nàng đưa tay nâng bình rượu lên và nghiêng miệng bình ở vị trí chén nhỏ khắc hoa, hàng rượu trắng theo miệng bình tuôn ra rơi xuống chén nhỏ tinh xảo. Tiếng rượu tí tách khẽ vang sau ngừng, là khi hai chén nhỏ đã được rót gần đầy rượu.

Mang hai chén rượu tới chỗ hắn, đưa một chén ra, cất tiếng: "Chàng đang chờ thiếp hỏi gì sao?" Hắn tiếp lấy, đáp: "Ừ." Đôi mắt, điệu bộ nàng cho hắn biết, nàng sẽ hỏi hắn nên hắn im lặng chờ.

Không hiểu vì sao, đôi lúc hắn và nàng hiểu nhau, hiểu đối phương muốn gì như lúc này mà chẳng phải nói ra. Thật có chút lạ.

Hình Hoa Hoa không vội nói, mà vòng tay qua tay Hành Liên Uyên. Tư thế hai người lúc này là Giao Bôi.

Uống cạn chén rượu, nàng mới thong dong nói: "Nhược tiểu thư trong lòng chàng hiện tại là gì? Thiếp muốn câu trả lời thật tâm."

"...Là người đôi khi ta nhớ về. Nàmg cũng từng thấy rồi." Hắn nhẹ giọng.

Ba năm trước, khi Phi Phi rời đi, là lúc hắn đắm chìm vào men say... vì say hắn mới thấy tốt hơn lúc tỉnh.

Thời gian sau từ từ đỡ hơn, nhưng vẫn chưa thể quên được.

Nàng ồ một tiếng vẻ mặt rõ ràng.

Chẳng trách, nơi cây Bạch Đào ấy, tự dưng hắn gọi tên Nhược Oải Phi, làm mất cả hứng.

Mà nàng rất muốn biết, chuyện tình giữa hắn và Nhược Oải Phi như nào... ra sao, thế thì nàng sẽ rõ ràng hơn và có ích cho tình yêu giữa nàng, hắn.

Nàng lại hỏi: "Vậy, nếu Nhược tiểu thư thật sự quay về, chàng có tính kéo Nhược tiểu thư về phía mình, lần nữa làm lại?" Hình Hoa Hoa nói xong càng chăm chú nhìn Hành Liên Uyên.

Hành Liên Uyên chắc chắn, không chút do dự đáp: "Không, sẽ không."

Mọi thứ đã không hoàn hảo, có hợp lại cũng như mảnh ngọc bội vì rơi nên có vết nứt. Huống hồ hắn muốn quên đi thì sao có lần nữa?

Hình Hoa Hoa khẽ thờ ra một hơi. May mắn, câu trả lời nàng muốn này hơn hai phần ba thật lòng.

Hình Hoa Hoa nở nụ cười, buông chén trong tay ra ôm lấy cổ Hành Liên Uyên.

Kiễng chân lên, chốc lát gương mặt xinh đẹp của nàng phóng đại trước mắt hắn.

Hắn đưa tay ôm eo nàng, hỏi: "Không hỏi gì nữa?"

"Sau này tiến triển hơn thì hỏi tiếp." Nàng trả lời nhanh chóng, rồi hôn lên môi hắn.

Chiếc lưỡi mềm mại của nàng luồn vào miệng hắn, cậy hàm răng đang dính vào nhau của hắn ra, tìm kiếm lưỡi của hắn, quấn lấy nó. Thực hành món cháo lưỡi đã lâu chưa ăn.

Hắn tùy ý để nàng tự tung tự tác môi, miệng mình, sau đó tới thân thể. Đến việc quan trọng thì mới động. Động CMN giường.

...

"Nếu nàng muốn vậy thì đi đi..."

"Nàng xem những thứ ta trao nàng như rác rưởi, vứt đi không chút luyến tiếc."

"Tất cả chấm dứt rồi!"

"Liên Uyên... đừng đi!" Trong phòng tối chỉ có ánh trăng sáng chiếu rọi, nữ nhân trên giường tỉnh lại từ cơn mê.

Nữ nhân nhìn xung quanh, thở từng nhịp, giơ tay xoa lên trán đã ướt đẫm, nữ nhân bỗng bật khóc.

Ta cũng đau, cũng buồn... cũng luyến tiếc mà...

Nhược Oải Phi ơi? Ngươi thật đã sai! Để lỡ duyên tình ngươi muốn rồi giờ khóc không thành tiếng vậy ư?

[ĐỀ CỬ CMT, theo dõi để ta có thêm động lực!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.