Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 16: Cút Cút Ra, Để Bà Tìm Phu Quân! [Yến Tiệc]




Xe ngựa dừng trước hoàng cung, trước cửa hoàng cung có những xe ngựa khác, lúc thấy Hình Ngao Hiển xuống thêm hình ảnh xinh đẹp Hình Hoa Hoa bước xuống, tất cả nín thở nhìn.

Y phục mang màu cam trắng hòa hợp, phía trên hở phần ngực, làn da trắng mịn ở ngực, cổ lộ rõ, phần dưới chân vải thừa ra chút, lớp vải nhẹ chạm đất, theo từng bước chân mà lay động như ca múa, phối kiểu tóc búi tròn hai bên dưới, hai búi tóc cố định bằng dây ngọc trắng khiết. Nửa cái trán che đi bởi mái bằng lưa thưa, khuôn mặt nhỏ thơ ngây, đôi mắt to đen long lanh chớp vài cái, hai hàng lông mày ngang, song song khẽ động theo cảm xúc trên mặt xinh xắn, đôi môi chúm chím hồng hồng xinh xinh tạo thành nụ cười mùa thu.

Đáng yêu, thuần khiết, hoạt bát bên ngoài nàng đều có, nàng chính như tinh linh thiếu nữ mới bay xuống, làm người lóa mắt.

Mọi người: "..." Đẹp đến không nỡ rời mắt. Đây là vị tiểu thư nào của Thừa Tướng đại nhân vậy?

Ai cũng biết Thừa Tướng có ba nữ nhi, hai nữ nhi sắc tài toàn vẹn nhưng tiếc đều là thứ nữ, đích nữ thì... nói lỗ mãng không đáng nâng chân váy cho thứ xuất.

Hình Tự Ngọc bước xuống, tiếp theo là Hình Cung Nhi, cảnh tượng ấy làm mọi người ngớ ra. Nhiều người thấy Hình Tự Ngọc rồi liền nhận ra, Hình Cung Nhi không ra ngoài mấy vậy nên rất ít người nhận ra, đa số người đứng ở đây là quan nhỏ, có người mới nhận chức, mới lên chức nên chỉ nghe danh chứ mặt chưa nhìn.

Ba cô nương, ai cũng rực rỡ muôn màu, ai cũng đẹp đẽ đứng cùng Thừa Tướng, có người nhận định nàng là đích nữ, có người phũ bỏ, có người nghi hoặc, chung mỗi người kiểu nghĩ.

Hình Hoa Hoa quan sát, trước mặt có một chiếc xe ngựa quen thuộc đang chuẩn bị rời đi.

Hắn tới rồi? Vào trong rồi sao?

"Nhị muội đang tìm gì sao?" Hình Tự Ngọc mềm mại, quan tâm hỏi, Hình Hoa Hoa quay đầu: "Làm đại tỉ quan tâm, ta không tìm gì cả." Nàng vừa nói xong Hình Tự Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt... mắt liếc nhìn nàng.

Hình Hoa Hoa: "..." Đại đại tỉ tỉ, đừng hù dọa trẻ nhỏ!

Hình Ngao Hiển e hem một tiếng, Hình Tự Ngọc mới thôi liếc nàng.

...

Bốn người bước vào bên trong...

Theo như nàng biết, yến tiệc sẽ tổ chức ở cung Dương Phi, một cung lớn, xây dựng để dành cho những bữa tiệc hoàng gia, từ đây tới đó là đi qua hoa viên, một quãng đường không vòng vèo mấy.

Tới hoa viên, nàng ngửi ngay thấy mùi hương thanh thanh, thơm, dễ chịu trong không khí đang bay vào mũi, thấm vào thần kinh nàng làm thư thái cả người.

Không hổ hoa viên của hoàng đế, thuộc hạng thượng đẳng, vip, pro, cơ mà phu quân nàng đâu rồi? Ở xó xỉnh nào thế? Bà đây trang điểm đẹp là để chàng chiêm ngưỡng, nhưng giờ người cần tìm không thấy đâu, toàn thấy mấy công tử vây quanh bà đây!

Công tử a: "Tiểu thư này, ta có thể biết tên nàng không?"

Công tử b: "Vị tiểu thư che mặt, ta có thể làm quen với nàng được không?"

Công tử c: "Tiểu tinh tinh, đi với bản công tử chứ?"

Hình Hoa Hoa: "..." Tiểu tinh tinh? MM! Cả nhà mi mới là tiểu tinh tinh! Bà đây tuổi heo! Không phải tuổi khỉ!

Tức đến chết đi sống lại! Phu quân, chàng đang nơi nào?

Hình Hoa Hoa kêu trong lòng, kêu rồi chửi, chửi rồi kêu cho đến khi tới cung Dương Phi, nàng mới thấy bóng dáng minh tìm.

Hành Liên Uyên ngồi ở chỗ đầu, hàng bên trái, bộ dạng thoải mái uống trà, chẳng hề biết bản thân bị heo thương nhớ và đi tìm.

Vẫn là y phục màu cam, chỉ là hoa văn trên y phục khác hơn, đẹp mắt hơn, gương mặt anh tuấn, môi treo một nụ cười ôn hòa, mắt kiểu tóc cũng thay đổi ở đằng trước, vẫn đuôi ngựa, nhưng phần mái rẽ chéo, rũ xuống che đi nửa bên trán.

Mỗi góc gương mặt hắn hoàn toàn làm người si mê, các tiểu thư khuê các không ngừng nhìn hắn đến đỏ mặt, say sưa mộng hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.