Cả một chặn đường dài xe đi khoảng hơn mười phút.
Tô Nhược không có ý mở miệng nói chuyện với Trần Lực.Ánh mắt mông lung nhìn ra bên ngoài, thật ra trong đầu Tô Nhược còn không rõ mình đang bị đưa đi đâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô gặp không ít sóng gió,cũng đã từng cam chịu chọn lấy cuộc sống không ý muốn, nhưng rồi kết quả không vì sự cố gắng nhẫn nhịn của cô mà trở nên tốt hơn.Mấy năm qua Tô nhược tự tạo ra vỏ bọc thật nhiều gai nhọn mà sống.Cô không muốn sống một cuộc sống cam chịu với bất cứ ai.Nơi nào vui vẻ thì ở lại, chỗ nào bình yên thì đến.
Nhưng ngày hôm nay lại phải cắn răng chịu sự thao túng của Cảnh Tử Sâm.
Nỗi ấm ức nói thế nào Tô Nhược cũng nuốt không trôi, càng nghĩ lại càng tức giận.
Qua một lúc Tô Nhược mới phát hiện xe đang vào ngoại ô.
Dường như giới nhà giàu rất biết cách tiêu tiền, thường xây những căn biệt thự triệu đô ở nơi phong cảnh hữu tình này.
Thật ra Tô Nhược đoán không sai, xe chạy một chút nhanh chóng quẹo vào cổng lớn khu biệt thự màu trắng.
Khung cảnh thiên nhiên bao lấy một màu xanh, tạo cảm giác vô cùng rất an yên.
Tô Nhược âm thầm hung hăng suy nghĩ,với tâm hồn đen tối như Cảnh Tử Sâm không nên sống những nơi bình yên và trong lành như thế này.
- Cô Tô mời cô.
Trần Lực mở cửa xe cho cô, thấy cô có vẻ chần chừ không biết đang suy nghĩ điều gì.
Anh ta nhẹ nhàng hắng giọng.
Lần này gặp mặt, thái độ của Tô Nhược khác hẳn lần trước.Cô không hề mở miệng nói chuyện mà trong mắt luôn có vẻ phòng bị còn mang tính chất thù địch với anh ta rõ ràng.
Tô Nhược tuy ngoài mặt lạnh lẽo nhưng trong lòng bất giác lại hồi hộp.Cảm giác run rẩy chiếm lấy trái tim bé bỏng của cô.
Thật tức chết mà! Tô Nhược không điều khiển được cảm giác của chính mình, khuôn mặt có chút ảo não.
Lúc cô bước xuống xe,bên ngoài có vài người tuổi trung niên đang làm vườn,thấy Tô Nhược vào bọn họ nhìn cô với ánh mắt quái lạ.
Đến khi cô đi vào trong, có hai người phụ nữ đang quét dọn ở sảnh lớn,hình như họ khá tò mò, cũng dùng ánh mắt lạ lùng kia âm thầm quan sát cô.
- Cô ngồi đi, Chủ Tịch xuống ngay.
Trần Lực hướng mắt nhìn sopha.
Tô Nhược đi đến sopha ngồi xuống, ánh mắt âm thầm quan sát ngôi nhà này.
Biệt thự mang phong cách cổ điển, nhiều không gian được lát sàn gỗ sang trọng và sơn màu trắng chủ đạo để tạo vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng.
Phòng khách rộng rãi, được bài trí tinh tế, nằm sát bên hiên nhà nhằm đón ánh sáng tự nhiên và đem lại cảm giác thoáng đãng.
Ngồi đây cô có thể nhìn ra hiên nhà được trang hoàng với nội thất sang trọng được trang trí nhiều cây xanh và hoa cỏ, có thể được sử dụng để làm một không gian đầm ấm cho gia đình quây quần bên nhau.
Thiết kế ngôi biệt thự này rất lạ mắt nhưng vô cùng tinh tế, nói không ngoa cực kì đẹp mắt.
- Mời cô dùng nước.
Lúc này một người phụ nữ trung niên từ phòng bếp đi ra, đặt ly nước xuống cười nói với Tô Nhược.
Thím Quyên cũng xem như quản gia nơi đây, nhìn qua bà rất phúc hậu.
Tô Nhược mỉm cười.
- Cháu cám ơn.
Thím Quyên khá bất ngờ, dĩ nhiên bà đã nhìn ra Tô Nhược.Cô gái này là diễn viên đang rất nổi trong mấy năm gần đây.
Cô gái này dù là người nổi tiếng thế mà nhìn qua rất gần gũi đặc biệt vô cùng xinh đẹp..
Bà bị thu hút bởi nét đẹp cùa cô gái này, thấy bà nhìn mình chăm chú Tô Nhược cũng không nói gì, mấy vấn đề này cô khá quen thuộc.
Thím Quyên biết mình có chút thất thố,cười nhẹ..
- Tôi đi làm việc trước,cần gì cô cứ gọi Tôi.
- Vâng ạ.
Vừa đúng lúc này Tô Nhược nghe tiếng bước chân từ phía cầu thang.
Cô cảm giác sóng lưng mình dường như có luồng khí lạnh bao lấy, Tô Nhược vội quay đầu nhìn, quả nhiên người đang đi xuống cầu thang không ai khác chính là Cảnh Tử Sâm.
????????⬅️⬅️.