Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Chương 7: Đến Nhà




Tiền Thiên Thiên nắm lấy tay Tần Việt, thở hổn hển, “Anh có tiền không?”

Tần Việt: “Buông ra.”

Nhìn thấy Tiền Thiên Thiên dừng lại, chú tài xế cũng dừng lại, vươn đầu: “Cậu là bạn trai của cô ấy. Tiền xe là 58 tệ.”

Tần Việt: “…”

Ánh mắt anh hơi chuyển sang bắt gặp ánh mắt đáng thương của Tiền Thiên Thiên: “Cậu không có tiền à?”

Tiền Thiên Thiên gật đầu.

“Không có tiền lại còn ngồi xe.” Tần Việt cứng họng, theo tính khí của anh, lúc này nên phủi tay rời đi, nhưng cũng chỉ nghĩ được thôi, ném không ra, Tiền Thiên Thiên gắt gao lôi kéo anh, chính là phòng ngừa anh chạy trốn.

Tần Việt phải móc túi ra, vừa ra ngoài mua đồ ăn cũng không mang theo bao nhiêu tiền, tiền lẻ cộng lại cũng chỉ được 42 thôi.

Anh ảo não đưa cho tài xế, tài xế còn muốn nói gì nữa, bị anh nhìn chằm chằm, tiện đà lấn át: “Được rồi, thấy các cháu còn nhỏ, chú sẽ giảm giá cho cháu. Nhưng cô gái à, lần sau ngồi xe nhớ mang tiền.”

Tài xế rời đi, Tần Việt liền nói: “Còn không buông ra?”

Tiền Thiên Thiên lúc này mới thả Tần Việt ra, thấy Tần Việt cũng không thèm nhìn cô, sải bước đi về phía trước, Tiền Thiên Thiên vội vàng theo sau: “Anh không phải bị thương à? Bị thương ở đâu?”

Tần Việt hơi khựng lại nói: “Tôi bị thương có liên quan gì đến cậu.”

“Anh… anh là bạn ngồi ở bàn đằng sau em.” Tiền Thiên Thiên kiếm đại một lý do, “Quan tâm đến anh chỉ là tình hữu nghị giữa bàn trước và bàn sau thôi.”

Tần Việt có vẻ không tin lý do nực cười này, nheo mắt hỏi: “Khúc Thiên Nguyên nói với cậu?”

“Vâng.” Tiền Thiên Thiên bán Khúc Thiên Nguyên không do dự.

Tần Việt liếc cô một cái: “Cho nên, cậu trốn tiết?”

Tiền Thiên Thiên thoải mái thừa nhận, còn Tần Việt tiếp tục đi về phía trước mà không nói.

“Rốt cuộc thì bị thương ở chỗ nào?” Cô nhận thấy vẻ mặt của Tần Việt quả thực so với ngày hôm qua không tốt lắm, cô lo lắng, đưa tay sờ soạng.

Tần Việt nhíu mày, trong trường có khá nhiều nữ sinh thích anh, nhưng có rất ít người có thể đến gần anh, huống chi là động tay động chân.

Tiền Thiên Thiên là người đầu tiên.

Anh nắm cổ tay cô, dùng sức.

“Đừng nhúc nhích, em chỉ muốn xem thương thế của anh có nghiêm trọng hay không thôi.” Tiền Thiên Thiên đau đớn, vẫn nắm chặt quần áo anh, nhìn chằm chằm vào anh.

Tần Việt đối diện với ánh mát cô, bên trong không che giấu được sự lo lắng của cô, loại ánh mắt này anh đã gặp không ít trong đám nữ sinh, nhưng không có ai khiến anh có cảm giác mãnh liệt như người trước mặt này.

Giống như kể cả không quan tâm đến cô, cô vẫn tựa hồ vẫn có thể kiên trì nhìn hắn.

Lực đạo trong tay buông lỏng, anh đảo mắt, nhẹ nói: “Bị một tên nhãi ranh đâm một nhát.”

Tim Tiền Thiên Thiên nhảy dựng, lập tức đi xốc quần áo anh, Tần Việt không đề phòng, thật sự bị cô xốc lên, Tiền Thiên Thiên nhìn thấy trên bụng anh có một miếng băng gạc.

Cô đột nhiên nhớ tới Tần Việt có một vết sẹo nông ở bụng, lúc đó cô ở bên anh không lâu, lúc đi bơi, cô nhìn thấy vết sẹo trên bụng của anh.

Anh nói không cẩn thận bị thương.

Vị trí này giống hệt vị trí của vết sẹo đó, chẳng lẽ vết sẹo đó bị lưu lại vào đúng lúc này?

“Bị thương thì phải nằm nghỉ chứ, sao lại còn chạy ra ngoài.” Tiền Thiên Thiên cảm thấy đau lòng.

Tần Việt khó chịu vì giọng điệu “quản giáo” của cô, bốn phía có rất nhiều ánh mắt nhìn họ, trước mặt mọi người mà đôi trai tài gái sắc lại lôi lôi kéo kéo trên đường, thật là hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Sau đó anh kéo lại quần áo của mình và đi về phía trước mà không nói một lời, Tiền Thiên Thiên vội vàng đuổi theo.

“Cậu lại đi theo tôi làm gì.”

“Anh đi đâu thế? Anh đang bị thương ở bụng, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tần Việt cáu kỉnh: “Tôi đi đâu phải báo cho cậu biết sao? Đi nhanh đi, từ đâu ra thì về chỗ đấy đi.”

Một lúc sau, phát hiện Tiền Thiên Thiên vẫn còn ở bên cạnh mình, Tần Việt cố gắng kiên nhẫn, Tiền Thiên Thiên vội vàng nói trước khi anh không giữ được kiên nhẫn: “Em không có tiền, không về được.”

Tần Việt: “…”

Cuối cùng, Tần Việt đưa Tiền Thiên Thiên trở về nhà, đi ra ngoài mua đồ nhưng không mua được, thay vào đó lại mang theo một người trở về.

Nhìn thấy cô gái từ khi bước vào cửa đã không coi mình là khách, khóe miệng Tần Việt giật giật, anh chính là có dây thần kinh nào bị đứt mới có thể nghĩ mang con người này về?.

Tiền Thiên Thiên kinh ngạc nhìn căn nhà, trong tưởng tượng của cô, nơi mà Tần Việt ở ngày trước là một căn nhà cũ.

Nhưng căn nhà này đã phá vỡ trí tưởng tượng của cô, diện tích căn nhà hơn 100 mét vuông, tuy trang trí đơn giản nhưng nội thất bên trong không hề rẻ.

Sau khi cô quen Tần Việt, cô mới biết Tần Việt là giáo viên trong trường đại học, lương cố định hàng tháng không cao, không tính là cha mẹ đã mất từ ​​lâu, không nhà không xe.

Khi bọn họ kết hôn, Cha Tiền muốn luật sư của mình làm công chứng tài sản cho hai người, Tiền Thiên Thiên không có đáp ứng, nhưng Tần Việt lại viết một bản hiệp nghị, rằng tất cả tài sản mà anh sở hữu đều là của Tiền Thiên Thiên.

Tiền Thiên Thiên cười đến mức đau cả bụng khi nhìn thấy, Tần Việt có thể có tài sản gì, tài sản duy nhất của anh chính là bản thân anh.

Nhưng bây giờ…

Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào một bức tranh treo trên tường, nếu cô ấy đọc chính xác thì bức tranh này là một kiệt tác của một danh họa đã qua đời, có tiền cũng chưa chắc mua được, thế mà lại treo ở đây.

Tiền Thiên Thiên cảm thấy tam quan của mình cần phải định hình lại, cũng không muốn tin rằng Tần Việt sẽ nói dối cô, nên hỏi: “Tần Việt, đây có phải là nhà mà anh thuê không?”

Cho dù là thuê nhà thì một tháng tiền thuê nhà chắc cũng nhiều lắm phải không? Gia đình anh ấy có đủ khả năng chi trả không?

Tần Việt thực sự không muốn trả lời câu hỏi thiểu năng này, anh mở ngăn kéo, rút ​​ra một tờ một trăm tệ, đưa cho Tiền Thiên Thiên.

Anh không trả lời lại khiến Tiền Thiên Thiên càng khẳng định ý tưởng của chính mình, quả nhiên nó đã được cho thuê.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Tiền Thiên Thiên cầm tiền, thấy cô bất động, Tần Việt bước về phía cửa: “Đi.”

“Em khát nước.” Tiền Thiên Thiên không cử động, nhưng ngước nhìn anh.

Trước yêu cầu mềm mỏng của cô gái, Tần Việt âm thầm thở dài một tiếng, anh thấy mình không có biện pháp có thể từ chối cô, đành phải lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh.

“Uống xong rồi rời đi.” Tần Việt xoay người đi vào thư phòng.

Một đường chạy tới, Tiền Thiên Thiên thật sự rất khát, cô cầm lấy nước khoáng xoa một hồi, vẻ mặt có chút nhẹ nhàng.

Sau khi ở bên cạnh Tần Việt, bất luận cô uống cái gì, Tần Việt đều mở nắp trước khi đưa cho cô.

Tần Việt không có đóng cửa phòng làm việc, bên trong truyền đến âm thanh trò chơi, sau khi suy nghĩ xong, cô đứng dậy đi vào thư phòng, nhìn thấy trên bàn phím có một đầu ngón tay.

Cô trầm mặc quan sát một lúc, bước tới, nhét cái chai vào trước mắt Tần Việt: “Tần Việt, em không mở ra được.”

Tần Việt thuận tay nhận lấy, mở ra rồi đưa lại.

Khóe miệng Tiền Thiên Thiên cong lên, trong mắt hiện lên niềm vui sướng.

Tần Việt bất ngờ phản ứng lại, lao tới giật lại chai nước trước khi Tiền Thiên Thiên kịp uống.

Tiền Thiên Thiên: “???”

Hai người hai mặt nhìn nhau, Tiền Thiên Thiên há hốc mồm nhìn hắn, Tần Việt chịu không nổi nữa, đành phải trả lại nước: “Cầm đi cầm đi.”

Tiền Thiên Thiên lúc này mới một lần nữa nở nụ cười, một hơi uống hết hơn nửa bình.

Tần Việt: “…”

Quay đầu nhìn lại, nhân vật trong game đã chết.

“Rốt cuộc thì khi nào cậu mới đi?” Anh nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

Tiền Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Anh còn chưa nói cho em biết, ai làm hại anh?.”

Có người đâm Tần Việt một đao, không thể để yên như thế được.

Tần Việt nhếch mép, cười như không cười nhìn cô: “Sao, muốn báo thù cho tôi à?”

Tiền Thiên Thiên cầm cái chai uống còn một nửa dùng lực bóp nát nó, kiêu ngạo nói: “Cậu ta có thể làm anh bị thương, xem ra cậu ta khá lợi hại, em muốn gặp cậu ta, nhìn xem là nắm tay của cậu ta lợi hại, hay là Taekwondo của em lợi hại.”

Tần Việt nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, gọi tên cô: “Tiền Thiên Thiên, cậu thích tôi à.”

*********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.