Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 12: Chương 12:




Thư Mộng Phi nghe bốn chữ lòng lang dạ sói" thì suýt chút nữa ngất đi.
Trong mắt học sinh trường Tam Trung, cô ta luôn là người chăm chỉ cần cù, xinh đẹp lại lương thiện, được xem là nữ thần thanh thuần, ai gặp cũng yêu, trước giờ chưa từng có ai nói nặng lời với cô ta như thế.

“Cô lăng nhục người khác quá thể!” Thư Mộng Phi đỏ mắt, cả người run run, như thể chịu ấm ức gì lớn lắm.
Lục Yên cũng không biến sắc gì, nói tiếp: “Nếu chị thấy bị nhục mạ, thì tôi nói cho chị biết, khi chị lấy thân phận bạn gái để hưởng thụ những gì Lục Trăn cho chị, xin chị có chút tự giác của người bạn gái, đừng có đứng núi này trông núi nọ, ăn trong bát còn nhìn trong nồi.”
“Cô...”
Thư Mộng Phi tiến về phía trước.
Lục Trăn lập tức kéo Lục Yên ra phía sau bảo vệ, sợ Thư Mộng Phi vì tức giận mà đánh em gái mình.
Hành động theo bản năng này của anh khiến Thư Mộng Phi không tài nào nhịn được, một Lục Trăn bình thường cưng chiều cô ta, thương cô ta mà lúc này lại bảo vệ cho đứa con gái đã nói lời nặng nề với cô ta.
“Cậu không nói nổi một câu sao!” Thư Mộng Phi không tin được nhìn Lục Trăn: “Sao lại để cô ta nói về tôi như vậy?”
Lục Trăn có chút ngượng ngập, không biết phải nói gì, Lục Yên thường ngày cũng cãi nhau ầm ầm với anh, không ngờ đến thời điểm mấu chốt này lại bảo vệ anh đến thế.

Nói thật lòng, anh rất cảm động.
“Thực ra... con bé nói cũng không sai.”
Lời nói của thẳng nam Lục Trăn lúc này, thành công khiến Thư Mộng Phi tức tối bỏ đi.
Sau khi cô ta đi, Lục Trăn bắt đầu giận dỗi chính mình.
Lục Yên nhìn bộ dạng của anh, biết anh thực sự rất quan tâm Thư Mộng Phi.
Bố luôn là người trọng tình cảm, nếu không thì đã không chịu cô đơn đến tận 20 năm từ khi mẹ cô mất.
Dù sao thì, một tổng tài chính trực có địa vị cao như thế, không ít nữ nhân muốn lấy lòng Lục Trăn, muốn làm mẹ của Lục Yên.
Nhưng Lục Trăn trước giờ chưa thèm liếc đến họ một lần.
Người phụ nữ tên Giản Dao kia, tuy mất sớm, nhưng có lẽ cũng không ngờ đến Lục Trăn lại vì mình mà đơn thân cả đời như thế.
*

Lương Đình bước đến, Lục Trăn không vui nhìn anh ta: “Ai cho cậu dẫn con bé đến? Chỉ là quấy rối ông đây.”
Lương Đình cười sảng: “Tớ cảm thấy con nuôi tớ nói không sai chút nào, Thư Mộng Phi đó rõ ràng có chút... có mắt như mù.”
“Cậu còn nói!”
Lục Trăn mắng Lương Đình, nhưng không trách Lục Yên nửa câu, Lương Đình còn tủi thân nói, rõ ràng Lục Yên gây chuyện, cớ sao anh phải gánh chứ.
Lục Trăn nhìn Lục Yên, em anh đứng dựa vào tường, mi mắt thanh tú hơi nhíu lại, vẻ mặt rất vô tội, hoàn toàn không còn bộ dạng cao ngạo lúc nãy.
Anh muốn mở miệng mắng cô một hai câu, nhưng không ngờ con nhỏ này lại nhanh chóng nhào vào lòng anh, ôm chặt anh, bĩu môi lẩm bẩm nói: “Bố con bị đá rồi, thật tội nghiệp quá đi.”
Lục Trăn: "..."
Con nhóc còn an ủi anh: “Không sao, bai bai thì bai bai, người đến sau sẽ ngoan hơn.”
Cô vỗ vỗ lưng anh, như muốn làm anh nội thương không bằng.
Lục Trăn ho khan, giữ tay cô lại: “Ngoan cái đầu em.”
Lục Yên ngả mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại, ôm anh thật chặt, như tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Không giống như đang giễu cợt, mà là đang thương anh thật lòng.
“Không sao, đường còn dài, chỉ cần bố mạnh mẽ vực dậy, biến thành một người tốt hơn, chắc chắn sẽ có nhiều cô gái thích bố thôi.”
Ví dụ như mẹ của cô.
Cô nhóc này, vừa xoa xoa vai anh, vừa an ủi anh, khiến cảm giác thất tình vừa rồi của Lục Trăn nguôi ngoai không ít, trái tim ngập tràn cảm giác ấm áp.
Bất kể là chịu ấm ức bên ngoài thế nào, thực ra người nhà mới là bến đỗ ấm áp nhất.
Lục Trăn vén vén tóc mai trên trán cô: “Được rồi, có gì to tát đâu, chia tay thì chia tay, có gì là ghê gớm.”
Lục Trăn nhìn về phía Lương Đình và Tần Hạo, nghiêm túc nói: “Chuyện phòng nhạc bị cháy lần này, còn nợ người ta một khoản, phải nghĩ ra cách kiếm tiền thôi.”
“Không phải Thẩm Quát nói sẽ giúp chúng ta bắt tên phóng hỏa sao?”
“Tin lời thằng đó mới lạ, có khi nó vừa ăn cướp vừa la làng đấy!”
“Không đến mức đó chứ” Lương Đình lý trí phân tích: “Tớ vẫn thấy tin cậu ta, cậu ta không phải người dễ dàng hứa chuyện gì đâu, chỉ cần đã hứa rồi chắc chắn sẽ làm được.”
Lục Trăn không cho là vậy: “Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, bắt đầu từ giờ, chúng ta phải nghĩ cách kiếm tiền.”

Lục Trăn hiện tại đã bị bố mình cắt đứt nguồn cung, tuy Mạnh Tri Ninh có giúp anh trả khoản tiền nhà, nhưng còn một khoản tiền là ba người anh hỏi mượn bạn, khoản này nhất định phải trả.
Lục Yên tò mò hỏi: “Bố, rốt cuộc bố mượn người ta bao nhiêu vậy?”
Lục Trăn đếm trên đầu ngón tay, mười ngón cũng đếm không hết, cuối cùng đành phất tay nói: “Ôi giời, không liên quan đến em, em không cần quan tâm.”
Lục Yên chau chau mày, thở dài: “Đúng là... tự làm tự chịu.”
*
Chiều hôm đó, sau khi tan học, Thẩm Quát nhìn thấy xe đạp màu hồng dựng trước tiệm bán xe đầu phố.
Anh nhìn về phía chiếc xe, lại không thấy bóng dáng Lục Yên đâu.
Trước cửa, chủ tiệm xe cùng bác sửa xe đang bàn luận xử lý chiếc xe này thế nào.
“Chiếc này mới đến 90%, hãng này cũng tốt, đám trẻ đều thích, mua giá cao cũng không thành vấn đề.”
“Con bé kia cũng đang rất cần tiền, 200 tệ đã bán rồi, chúng ta cứ treo giá 300 đi.”
“300, đùa, 500 không thiếu một cắc nhé.”
*
Thẩm Quát chau mày, biết đây là chiếc xe đạp Lục Yên xem như bảo bối, mỗi ngày đều lau chùi một lần nên mới có thể mới cứng đến thế.
Không cần nghĩ cũng biết, sao cô lại muốn bán chiếc xe này đi.
Thẩm Quát sờ túi, còn tiền.
Nhưng ý nghĩ mua lại chiếc xe chỉ vụt qua trong chớp mắt.
Hoang đường.
Anh dựa vào cái gì mà diễn trò lãng mạn thiếu gia có tiền chứ, nghèo như anh, có tư cách gì.
*
Thẩm Quát xoay người rời đi, đi hai bước, nghe có tiếng người hỏi: “Chiếc xe đẹp quá, bao nhiêu vậy?”
“500 tệ.”

“Đắt quá rồi đó, 400 tôi mua, làm quà sinh nhật cho con gái.”
Ông chủ tiệm xe còn chưa nói gì, Thẩm Quát đã quay lại, cầm 500 trong túi đưa cho chủ tiệm, trầm mặc dắt chiếc xe đi.
Dưới trời chiều, anh dắt chiếc xe đạp màu hồng phấn rẽ vào con ngõ nhỏ.
Thân hình cao lớn lại dắt một chiếc xe đạp nhỏ nhắn màu hường, anh nhẹ chau mày, rõ ràng nhìn rất buồn cười.
Bên cạnh có mấy đứa trẻ con đang chơi trò chơi, thấy Thẩm Quát dắt xe đi qua, thì dừng trò chơi lại, nhìn chiếc xe đạp anh đang dắt, mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Thời đại này, ước mơ lớn nhất của trẻ con chính là có một chiếc xe đạp của chính mình, nhưng không phải nhà nào cũng mua nổi.
Thẩm Quát dựng xe trước cửa nhà, sau đó lấy một tấm vải sạch lau lại chiếc xe, hầu như góc nào cũng được lau đến sạch bong.
Ánh mắt anh nghiêm túc, mục quang như lóe lên tia ấm áp.
Bên trong cửa vang lên tiếng ho khan.
“Tiểu Quát, về rồi à?”
“Vâng.”
Thẩm Quát giặt lại khăn, treo lên dây thép, sau đó vào nhà sắc thuốc, mang theo bát thuốc vừa sắc bước vào phòng.
Bố Thẩm Quát run rẩy bước đến.
Sắc mặt ông vàng khô, đến tròng mắt cũng vàng nhợt, vẩn đục.
Ông ngồi xuống ghế, tay cầm cây quạt giấy đã cũ, thân hình gầy như thể một cơn gió nhẹ đủ sức cuốn bay.
“Thuốc đắc quá.” Giọng nói của Thẩm Kiến Tuần khô khốc, đồng thời phát ra tiếng ho khan.
Thẩm Quát đặt bát thuốc bắc đã sắc xong vào tay bố, sau đó vào trong lấy mấy quả lê đến gọt.
Ở nhà, anh không nói nhiều, nhưng làm rất nhiều.
Bố bị bệnh, việc nhà đều là anh lo.
Thẩm Kiến Tuần thở dài một hơi: “Có lúc bố cảm thấy, không cần uống thuốc nữa cũng được, hành hạ con nhiều năm vậy rồi, bố không nhẫn tâm.”
Thẩm Quát dúi lê vào tay bố, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói những lời như vậy, sẽ khỏe lại thôi.”
“Bố hỏi bác sĩ rồi, bệnh ho dị ứng này không chữa được.”
“Sẽ khỏi thôi.” Thẩm Quát cố chấp nói: “Bây giờ không khỏi, sau này sẽ khỏi.”
Thẩm Quát từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chuyện gì đã nhận định rồi sẽ không thay đổi, nhiều năm lớn lên trong khổ cực, khiến anh càng trở nên cố chấp hơn, cũng biết nhẫn nhịn hơn, như cây huyền thiếc chắc chắn, sẽ không bao giờ gãy.
“Đúng rồi, dì Trần hàng xóm hôm nay có tới.”

Ánh mắt Thẩm Quát lạnh đi: “Dì ta lại tới làm gì?”
“Quét dọn lại nhà, còn mua ít đồ ăn.” Thẩm Kiến Tuần cẩn thận nói: “Dì ấy là người tốt.”
Người tốt?
Thẩm Quát lại không thấy vậy, thế gian này không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với ai.
Thời gian này, góa phụ Trần hàng xóm bỗng chốc ân cần với nhà anh, nhất định là thấy Thẩm Kiến Tuần sắp ra đi, muốn nhắm vào số tiền bồi thường lao động của ông.
Thẩm Quát khóa chặt cửa, cứng giọng nói: “Nếu lần sau bà ta còn qua, cứ đuổi bà ta đi.”
“Không thể tát vào mặt người ta như thế.” Thẩm Kiến Tuần thấp giọng: “Bố làm sao mà đuổi người ta được.”
“Bố không đuổi bà ta, để con nhìn thấy, con sẽ quét bà ta ra.”
Thẩm Kiến Tuần thở dài một hơi, quay đầu nhìn thấy chiếc xe đạp bên ngoài, hỏi: “Đó là xe của ai vậy?”
“Con mua.” Thẩm Quát thản nhiên giải thích.
“Đây là... xe con gái mà?”
“Vâng.”
Thẩm Quát không giải thích gì thêm, Thẩm Kiến Tuần cũng không gặng hỏi.
Ông rất hiểu con trai mình, Thẩm Quát rất ít khi làm chuyện gì tùy hứng, nhất là chuyện tiêu tiền, anh luôn vô cùng cẩn thận.
Thẩm Kiến Tuần đoán chiếc xe này chắc là một món quà, dù gì, con trai mình cũng đang tuổi yêu đương.
“Là bạn nữ lần trước đến nhà mình à?”
Thẩm Quát không đáp lại, xem như thừa nhận.
“Lần sau mời con bé vào nhà chơi đi.”
Thẩm Quát cúi mắt, rửa sạch dao, dùng khăn lau sạch nước, cất đi.
“Cô ấy sẽ không đến nữa.”
Nhà chỉ có bốn bức tường, anh sẽ không để cô vào, đây là sự tôn nghiêm của anh.
“Bố không can thiệp vào chuyện của con, con cũng đừng can thiệp vào chuyện của bố và dì Trần, được không?" Thẩm Kiến Tuần thương lượng.
Thẩm Quát run run khóe môi.
Chuyện của anh...
Anh và Lục Yên chẳng có chuyện gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.