Trở Về Năm Cấp 3

Chương 27




"Cậu thấy ai đã ném búp bê của mình không?"

"Mình, mình, kỳ thật." Ngô Nghệ Hinh bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Cậu kỳ thật cái gì a?" Trương Tĩnh Tĩnh đi lên trước, đôi tay đặt lên vai Ngô Nghệ Hinh, cổ vũ nói: "Cậu không cần lo lắng mình sẽ đem người kia làm gì, biết gì liền nói ra cho mình."

"Cậu, thật sự sẽ không làm gì?" Ngô Nghệ Hinh xác định hỏi một lần nữa.

"Ừm, sẽ không."

"Sẽ không mới là lạ." Tống Tư Đình nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai Mộng Dao nói: "Trương Tĩnh Tĩnh có tính tình đại tiểu thư. ai dám động vào đồ vật của cô ta, vậy chẳng bằng trực tiếp chết luôn cho xong."

"Phải không?" Mộng Dao cười hỏi.

"Đúng vậy, cũng không biết ai xui xẻo như vậy, mà cũng không thể nói là xui xẻo nha, là chính mình tự làm sai, trừng phạt đúng tội." Tống Tư Đình tấm tắc hai tiếng, vì người kia bi ai ba giây đồng hồ.

"Là Dao Dao." Ngô Nghệ Hinh cắn môi, mỗi một chữ phun ra đều thật gian nan: "Dao Dao, mình vốn dĩ tưởng giúp cậu gạt mọi người, nhưng là, làm sai thì phải gánh vác trách nhiệm, Dao Dao cậu, thừa nhận đi."

"What?" Tống Tư Đình há to miệng, cô hết sức giật mình: "Dao Dao, cậu ta có phải điên rồi hay không, cậu ta không phải là bạn tốt của cậu sao, sao lại vu oan cho cậu."

Nghe được Tư Đình nói, Mộng Dao trong lòng cảm thấy ấm áp, cô ấy nói là sao lại vu oan mình, mà không phải là không có che chở cho mình.

Im lặng một hồi, người tin tưởng cô, cũng vẫn là tin tưởng cô.

"Mình, mình thừa nhận cái gì......" Mộng Dao mở to hai mắt, có chút cà lăm, nhìn qua không biết làm sao.

"Mình nhìn thấy cậu trộm đồ của cậu ấy cất vào trong cặp sách của cậu, cậu thừa nhận đi, Dao Dao, không việc tốt nào hơn việc biết sai chịu sửa, Tĩnh Tĩnh sẽ tha thứ cho cậu."

Mộng Dao nhìn dáng vẻ cô ta liên tục chỉ trích cô, cô ta làm bộ dáng nhu nhược đáng thương chiếu vào trong mắt cô, mọi người hiện tại có phải cảm thấy Ngô Nghệ Hinh thật thiện lương hay không, không nghĩ muốn thấy bạn bè của mình bị thương, nhưng lại không đành lòng xem cô lầm đường lạc lối, cho nên mới sẽ nhịn đau vạch trần cô......

Mọi người hiện tại hẳn là nghĩ như vậy, từ phản ứng của bọn họ là có thể nhìn ra.

Ngô Nghệ Hinh là thiện lương tiểu thiên sứ, mà mình đây...

Mười mấy đôi mắt phóng ánh mắt chán ghét lại lần nữa giống như lưỡi kiếm đâm vào tim cô, trái tim, lại bắt đầu âm ỉ đau.

"Mộng Dao, thật muốn không nghĩ đến cậu là loại người này." Hứa Hương nói.

Ngô Nghệ Hinh, dù cho Trương Tĩnh Tĩnh tha thứ cho tôi, cậu cảm thấy, tôi sẽ tha thứ cho cậu sao, Mộng Dao nghĩ.

"Ngô Nghệ Hinh cậu đang nói cái gì thế?" Trương Tĩnh Tĩnh giống như đang nhìn kẻ bị bệnh tâm thần nhìn sang cô: "Không phải Trương Mộng Dao."

Nếu như là Trương Mộng Dao, cô cũng không dám làm gì cô ấy a......

"Sao cậu biết không phải Trương Mộng Dao, Tĩnh Tĩnh, không cần dễ dàng tin tưởng một người như vậy, cậu đi kiểm tra cặp sách của cậu ấy, liền hiểu thôi."

"Dựa vào cái gì muốn kiểm tra cặp sách của mình!" Mộng Dao có điểm kích động đứng ra hô to.

"Dao Dao." Ngô Nghệ Hinh dường như quan tâm chạy tới bắt lấy tay Mộng Dao: "Cậu thừa nhận đi, là cậu làm, Tĩnh Tĩnh sẽ không làm khó dễ cậu đâu."

"Mình không có!"

Tay bị nắm chặt gắt gao, Mộng Dao nhìn đến, khóe miệng cậu ta mang ý cười châm chọc, còn có ánh mắt khiêu khích nữa.

Điên rồi, người này thật là điên rồi.

"Trương Tĩnh Tĩnh đã nói không phải cậu ấy, cậu lại dựa vào cái gì nói là cậu ấy." Tống Tư Đình một phen kéo cái tay Ngô Nghệ Hinh đang lôi kéo Mộng Dao ra.

"Ngô Nghệ Hinh cậu có bệnh sao, Mộng Dao đối với cậu tốt như vậy, tại sao cậu lại đối xử như vậy với cậu ấy, cậu không sợ trời phạt sao?"

"Việc nào ra việc đó, làm sai thì phải chịu trách nhiệm."

Được, làm sai thì phải chịu trách nhiệm, Ngô Nghệ Hinh, cậu thật đúng là, thật là buồn cười.

"Ai muốn chịu trách nhiệm, là ai thì trong lòng người đấy rõ." Trương Tĩnh Tĩnh khinh thường nhìn hai mắt Ngô Nghệ Hinh, chán ghét đem tầm mắt dời đi:

"Có người mang vẻ ta đây có chút tài mọn, mặt người dạ thú, oan uổng bạn của chính mình, để mình xem, chính là cậu lấy đồ của mình."

"Cậu, đang nói mình?" Ngô Nghệ Hinh không thể tin tưởng lắc đầu: "Sao có thể là mình chứ."

"Sao không có khả năng là cậu, Mộng Dao nói với mình, cậu ấy nhặt được búp bê của mình ở nhà vệ sinh, cho nên trả lại cho mình. Nếu cậu ấy trộm, sao cậu ấy có thể đem trả lại cho mình?"

"Không có khả năng, mình rõ ràng đã nhìn cặp sách của cậu ta......"

"Cặp sách của mình." Mộng Dao vẻ mặt mê man. Sau đó lập tức bừng tỉnh:

"Cậu nói bên trong cặp sách của mình có đồ của Tĩnh Tĩnh sao, Tĩnh Tĩnh nói vì mình nhặt được đồ của cậu ấy, cậu ấy vì cảm ơn mình, liền tặng mình một con giống như vậy."

Ngô Nghệ Hinh thật sự đánh giá thấp chỉ số thông minh của cô, nếu cô thật sự phát hiện trong cặp sách có đồ, lại không biết là ai đặt ở bên trong, sao có thể không tìm người làm mất chứ, làm sao có thể cứ như vậy vẫn để ở trong cặp sách. 

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

"Nhưng mà..." Mộng Dao nghi hoặc hỏi: "Nghệ Hinh, sao cậu biết trong cặp sách của mình có đồ của Tĩnh Tĩnh, cậu lục cặp sách của mình sao?"

Phản ứng lại đây, Mộng Dao chỉ vào cậu ta tức giận nói: "Tại sao cậu có thể không được sự cho phép của mình tự tiện động vào đồ của mình?"

"Ngô Nghệ Hinh, nếu hôm nay cậu nhìn thấy Mộng Dao cầm đồ giống như của Tĩnh Tĩnh, cậu hoài nghi cậu ấy, sau đó nói cho mình, việc này sẽ thực bình thường, nhưng là cậu nói, cậu tận mắt nhìn thấy mấy ngày trước, Mộng Dao trộm cầm đồ của mình, cậu rõ ràng là nói dối, ai sẽ trộm đồ vật của người này lại còn nói cho người đó nữa, còn nữa, cậu lục cặp sách của Mộng Dao làm gì, hành vi này của cậu mới là trơ trẽn, mình thấy chính là cậu ghen ghét mình, đem đồ của mình ném vào nhà vệ sinh, còn vu oan cho Mộng Dao!" Trương Tĩnh Tĩnh từng bước tới gần, đôi mắt tức giận đến bốc hỏa.

Trong một cái lớp có hai nữ sinh nhà giàu, Trương Tĩnh Tĩnh và Ngô Nghệ Hinh, tuy rằng mặt ngoài quan hệ tốt, kỳ thật thường xuyên mà phân cao thấp, như nước với lửa.

Cậu ta cư nhiên dám ném đồ vật của mình, Trương Tĩnh Tĩnh lúc này ở trong lòng thề, tuyệt đối cùng Ngô Nghệ Hinh không đội trời chung.

"Đúng vậy, ai sẽ trộm đồ vật còn mang trả, chính là cậu nói dối, có trăm ngàn chỗ hở, cậu là đồ nói dối!"

Tống Tư Đình suy nghĩ một hồi, sau đó nói:

"Đúng vậy, hẳn là cậu đem đồ của Tĩnh Tĩnh ném vào nhà vệ sinh, lại nhìn thấy Mộng Dao nhặt được, cho nên cậu liền thuận nước đẩy thuyền, đem tội đẩy đến trên người Mộng Dao, cậu thật đúng là biến thái!"

"Không phải, không có ném vào nhà vệ sinh, cậu nói dối."

Ngô Nghệ Hinh bị kích thích có chút rối loạn thần trí: "Mình rõ ràng đặt con búp bê của cậu vào trong cặp sách......"

"Cái gì!" Trương Tĩnh Tĩnh kinh ngạc đến nói không ra lời.

"Wow, Ngô Nghệ Hinh, tâm cơ của cậu thật đúng là..., mình thật phục cậu." Hứa Hương nghe vậy, không nhịn được thốt lên một câu, lại nhịn không được giơ ngón tay cái lên tán thưởng, này cũng quá xuất sắc.

"Mộng Dao." Trương Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Mộng Dao: "Cậu nói, sao lại thế này?"

Mộng Dao dại ra nói: "Xác thật là có chuyện mình nhìn thấy con búp bê của cậu trong cặp sách, mình không biết là chuyện như thế nào, nhưng mình nghĩ trực tiếp nói như vậy cùng cậu, mình sợ cậu sẽ không tin, nên mình mới nói là nhặt được ở nhà vệ sinh......"

Một mảnh ồ lên.

Mọi người xem dáng vẻ của Mộng Dao thất hồn lạc phách, bắt đầu phỉ nhổ Ngô Nghệ Hinh.

"Ôi trời ạ, Ngô Nghệ Hinh thật đúng là điên rồi, oan uổng người tốt, Mộng Dao tính cách tốt như vậy, đâu có trêu chọc gì cậu ta."

"Đúng vậy, đối đãi với bạn tốt của chính mình như vậy, thật đúng là ghê tởm."

Mộng Dao đôi mắt ướt, giờ khắc này, cô không biết, cô nên mang biểu hiện thế nào, nhưng mà vẫn là thật sự...

Thật là khó chịu, tại sao lại khó chịu như vậy.

"Vì cái gì?"

Cô vẫn luôn muốn hỏi ba chữ này, vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì lại đối xử với cô như vậy.

Các cô đã từng, rõ ràng rất tốt, cho dù là cô một bên tình nguyện, nhưng cô không có làm bất luận chuyện gì có lỗi với cô ta.

Rốt cuộc là vì cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.